Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012

ngọt / đắng | tháng 4

Tháng Tư của năm 2012 - và của tôi - không bắt đầu bằng câu hát cũ của Dương Thụ như lời em Đông Bảo.
Vào buổi sáng mà mưa nhẹ, gió mát tôi đã chọn nghe Thời hoa đỏ trên đường ra bến xe về quê, ru lòng bằng câu hát "trong câu thơ của em anh không có mặt" nặng nề.
Một dự cảm buồn bã kéo dài đến cuối tháng.
Tháng Tư của năm 2012 - và chắc chắn là của tôi rồi - kết thúc bằng nỗi hân hoan chờ đón đêm nhạc Hà Trần rồi lặng lẽ "thu mình vào góc tối".

Nhưng khi về lại, trong tôi rụng đầy - bao nhiêu nụ cười -

Ngay trong thời khắc của giai điệu và những lời ca cũ Điều ngọt ngào nhất, tôi thấy lòng buồn vô hạn. Vô tình thôi. Không vì cớ gì - từ lâu người vẫn vô tình với nhau. Tôi đã nhắm mắt, để nghe như mình đang hát thầm trong mình - từng mảnh ký ức nhỏ lóe lên và lặn dần. Bài hát dài bao phút, tôi nhắm nghiền bấy nhiêu. Vì mệt mỏi !

Tôi nhớ mình đã cười nhiều như thế nào trong đêm nhạc. Tôi trò chuyện cùng bạn quá nhiều. Nhưng thật không còn nhớ gì nữa. Hình như, chọc ghẹo, rồi trêu tức nhau. Này là Lam của bạn, Hà của bạn và Nhung của tôi. Này thì trầm, này thì bỗng, rộn ràng thiên biến như cảm  xúc trong lòng.

Hà hát Nhăng nhố. Tôi cố ý nhắm mắt rồi mở ra.
Mắt mở mà vẫn không thấy gì trước mặt. Thấy mình trôi trên con đường phượng bay, theo những lá me bay bay trong gió, Con đường ấy vắng ngắt. Chỉ có gió và lời thủ thỉ thầm thì. Giờ vẫn chưa xa ! Mùa hè 2008.

Có một điều tôi chắc chắn đã nói với bạn, hóa ra đời sống tình cảm của tôi gắn liền khá nhiều bài hát của Hà. Ngộ đời. Đã lâu không đi nghe Hà hát phòng trà - lần cuối hình như cũng đi cùng bạn  dễ chừng hơn 3 năm.

Tôi còn nhớ cả những nỗi xôn xao mà nhóm chúng tôi từng có trong nhiều buổi hò hẹn cafe nhạc. Chuyện trên trời dưới đất rôm rả, chí chóe à ơi. Nhất là khoảng thời gian Hà phát hành CD Đối thoại 06. Thời gian đó đi nghe Hà nhiều nhất. Mà vui.

Giờ thì tôi ước gì "những lời gió ngàn phía xa trả theo gió cuốn lên trời". Tôi cố gọi thêm - niềm tin.

Giờ đã là tháng 5.
Tôi cố nuôi để làm gì?

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

Cái 'Sướng' thật lớn lao !

"Nhà báo / phóng viên bây giờ chỉ viết cho sướng họ".

Sau vụ đám cưới của anh bạn bị phanh phui một cách hời hợt trên báo, tôi ngẫm và hiểu thấu đáo những lời chia sẻ của chị trong cuộc họp giao ban.

Tin chắc, những ai làm nghề sẽ có đôi lần "sướng đến rần người" khi hoàn thành một bài viết tâm đắc. Tôi bình thường như mọi người. Và tôi tầm thường hơn khi cứ muốn vân vê những gì cũ kỹ để được tái sướng. Thí dụ như, tôi nghe nói đến Nguyên Thảo, tôi chắc chắn ngay sau đó sẽ tìm lại bài viết về cô mà tôi viết trong một đêm... thao thức vì không ngủ được. Hay như, nghe Thu Phương hát, tôi lại tìm bài phỏng vấn đầu tiên thực hiện khi chị trở về, chính thức bước lên sân khấu quê nhà.

Vì sao vậy?
Vì khi đọc lại, tất cả cảm giác sẽ ùa về rất mới. Nguyên vẹn.

Khi tôi viết Nguyên Thảo, tôi hình dung cách Thảo nhỏ nhẹ "gọi cho bạn thêm cái bánh nhé!" / "bạn muốn tôi lăn ư" / "bánh của Thảo sẽ giúp bạn tròn nhưng đẹp hơn". Tôi nhớ lại cách trả lời mà cái đầu gật, gật, cái nháy mắt hay nghĩ ngợi cẩn thận cho từng câu nói.
Khi tôi đọc Thu Phương, tôi nhớ đến cái ôm chầm "cái này là dành riêng cho em đấy". Tôi nhớ khi anh Dũng tỏ vẻ không hài lòng khi chị trả lời cho tôi ngay bên ngoài hậu trường, chị đã nói "riêng em Huy thì ưu tiên". Sau này có anh bạn nói, chị khéo "hơn đời" nhưng tôi vui vì ít ra trong những phút giây hiếm hoi ấy, tôi đã vui đến chừng nào.

Vậy đấy. Hỏi sao cái sướng không lớn lao!

Lan man quá, nhưng không sao blog là nơi người ta muốn viết gì thì viết.

Trở lại câu chuyện của chị. Khi chị trăn trở, ưu tư và mất ngủ vì một sự cố từ chuyện sướng tay. Tôi đã tỏ ra rất chia sẻ cùng chị. Nhưng phải đợi đến tối qua, khi tôi nghe câu chuyện của anh. Tôi mới bất ngờ. Ồ, thì ra con người (không chỉ là nhà báo) thích "sướng" thật.

Anh bảo, anh chỉ đặt ra một câu hỏi duy nhất cho vợ sắp cưới : "Tại sao nó không gọi cho mình?". Nhưng việc mà anh và vợ phải làm thì lao đao hơn nhiều. Chỉ vì một thông tin hóng hớt, anh và vợ phải bỏ một buổi chiếu ra mắt phim và chọn ngay quán cà phê bên đường để giải quyết sự cố "tự sướng" này . Tối đó, việc đầu tiên là hai vợ chồng phải đi ngay sang nhà bà con để chia sẻ và trình báo về hôn sự. Bà con của anh người Bắc, gia giáo và tất nhiên là lớn tuổi hơn chúng ta rất nhiều. Và việc có mặt không còn là chia sẻ tin vui mà giống như một cuộc trình báo. Vợ chồng anh không muốn tạo cảm giác "qua mặt" hay "giựt gân" với bà con, họ hàng. Cả ngày hôm sau, là chạy đôn đáo để không rơi vào cảnh bị trách móc "tao thân thế mà không được báo tin sớm, phải lên báo mới biết tin mày cưới". Anh chỉ biết cười. Tôi nghe, cũng chỉ biết cười.

Nói gì với anh? Tính chất công việc của tụi em đôi khi cần nhanh, cần sốc và người viết khi không đủ nhận thức sẽ hoàn toàn một cách vô tình hay hữu ý đẩy câu chuyện sang một hướng khác hẳn, đẩy nhân vật vào thế bí. Khi người ta lao đao, có thể mình lại rung đùi khoái trá "báo tao có tin sớm nhất" "độc giả báo tao sướng nhất vì biết tin của tao".

Viết là viết cho sướng.
Cái sướng là cái ác chủ quan.

Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012

HỒ NGỌC HÀ | Người chinh phục Giấc Mơ

Thời gian biểu của một ngày làm việc:
6h - 9h: chăm con.
9h -11h: chụp hình Studio Quốc Huy
11h30 – 12h30: ăn trưa + giải lao + gặp nhà sản xuất album mới
13h – 14h30: tập vũ đạo cùng vũ đoàn Hoàng Thông
3h30 – 17h: tập thể dục + yoga
17h – 18h: luyện thanh cùng Nam Khánh

/

19h, Hồ Ngọc Hà hẹn tôi buổi phỏng vấn tại nhà. Lúc này, nếu không có công việc phải ra ngoài, cô luôn muốn ở nhà. Hấp lực của tổ ấm, với tiếng trẻ con cùng không gian sống do tự tay mình thiết kế luôn thôi thúc cô quay về. Nơi đó, Hà được đắm mình trong sự bao bọc của yêu thương, của niềm hạnh phúc tràn ngập hiện có.

"Hà đang tận hưởng cuộc sống?"

"Không phải đến bây giờ, mà luôn luôn như thế. Cảm giác vui, hạnh phúc nằm ở việc thấy đủ của bản thân. Mình biết rõ mình có gì, và đạt được những gì".

Xuất hiện trong bồ quần áo thể thao của buổi tập yoga ôm sát người, tóc bới cao, vừa nói, Hà vừa đến chỉnh lại cho ngay khung tranh in ảnh thật to của cô ngay giữa nhà. Bức ảnh chụp cận cảnh gương mặt Hà, đậm đà, sắc sảo. Rồi ngồi vào bàn, phía đối diện, cô kéo tấm khăn trải bàn cho thẳng bốn góc. Phải tự tay dọn dẹp thì mới vừa ý. Từ lâu rồi, công việc chăm chút, dọn dẹp nhà là điều mà Hà rất yêu thích. 


Một ngày của Hà giờ có vẻ dài hơn bởi bình minh bắt đầu vào khoảng 6h. Thường là thời điểm bé Hưng (Nguyễn Quốc Hưng) cất tiếng đầu ngày. Việc đầu tiên là cô đến bên thiên thần nhỏ, mất một lúc để nhìn ngắm con trước khi bế bé trên tay.

Học cách nuôi con, lý thuyết với thực hành rất khác nhau. Buổi đầu sợ lắm, thằng bé như một báu vật rất mỏng manh dễ vỡ. Nhìn bà ngoại nhẹ nhàng, đặt bé nằm, bê bé lên đúng tư thế, hay luồn tay áo, quấn miếng tã… thật dễ dàng, còn Hà thì tim cứ rộn lên mà tay chân cứ lóng ngóng, sợ làm con đau. Nhưng, chỉ hơn một tháng, Hà đã thể một mình tự tắm con, pha sữa, thay tã… Hà muốn tự tay chăm sóc, bởi trong suy nghĩ, cô muốn mình là người bạn thân nhất của con, từ lúc còn ẵm ngữa cho đến sau này trưởng thành. Cũng tự nhiên, Hà có thêm khả năng hát ru. Cái giọng khàn khàn ấy, hát ru nghe cũng ngọt.

Mở chiếc điện thoại với chế độ chụp ảnh 5 megapixel, Hà khoe thư mục đầy ảnh bé. Cách tốt nhất để giữ bé Hưng luôn ở cạnh Hà là hình ảnh. Cứ cách 2 ngày, dung lượng chiếc điện thoại lại được đầy thêm bởi nhiều "pô" ảnh về "hoàng tử bé". Hà chụp mọi góc mặt, mọi tư thế, lúc cao hứng còn đưa cả gương mặt mình vào khung hình. Rạng rỡ.  Nhờ đó mà mẹ Hà nhận ra con lớn lên từng ngày. Mớ tóc con dài thêm một tí, cái miệng chúm chím lúc cười hay mở to khi khóc, bàn tay,  bàn chân với những ngón hồng bé xíu… 

Hà thao thao, ánh mắt không rời màn hình điện thoại..

“Con hiện diện trong gia đình, làm mọi người vui lên. Ánh mắt dịu hiền của con làm sáng ngời những cặp mắt của người  thân yêu. Những ưu tư, sầu muộn của mẹ cha tan đi khi con xuất hiện. Con thật ngây thơ và tràn đầy nhựa sống”. (L’enfant của Victor Hugo). 

Tôi đã hình dung rõ ràng như thế khi lắng nghe tâm sự của bà mẹ trẻ trong khi ngón tay cô lướt từng hồi trên màn hình chiếc điện thoại cảm ứng. Hà nhìn và xem chừng không biết chán.

Bây giờ, Hà ít khi nào vắng mặt quá 2 ngày. Trưa thứ 7 đáp máy bay ra Tuần Châu dợt chương trình Chung kết Hoa hậu Việt Nam 2010 để biểu diễn vào tối Chủ nhật 14/8, thì sáng sớm hôm sau, cô tức tốc ra sân bay về Sài Gòn. Qua Singapore mua sắm, Hà cũng chỉ lưu lại Quốc đảo sư tử đúng một ngày, gom hết những gì cần mua, mà phần lớn là những cái áo, cái quần bé tí, xinh xắn để đến tối có mặt ở nhà. Ra đường công việc, mỗi giờ đồng hồ, Hà lại gọi điện về hỏi thăm, bé đã măm sữa chưa, có khóc nhè hay được ngon giấc không? 

"Dù có đẹp hay nổi tiếng nhất trong lòng người hâm mộ, thì điều thiêng liêng nhất của một phụ nữ vẫn là thiên chức làm mẹ. Giờ đây tôi có thêm ước muốn, được là người phụ nữ đẹp nhất trong lòng con trai mình. Hà sẽ cố gắng hết sức mình vì điều đó", cô nói và nheo mắt cười.

Nhìn nụ cười nhẹ nhàng, thoải mái ấy, tôi không hình dung được những gì xảy ra với cô 4 tháng trước. Trong thời khắc đón chờ từng phút giây được nghe tiếng khóc nguyên sơ đầu tiên thiêng liêng của đứa con đầu lòng, cô phải hứng chịu búa rìu dư luận thay cho sự đồng cảm, vui mừng sẻ chia. Bao nhiêu nghi vấn dấy lên về đứa con mà cô đang mang chỉ là một cuộc đánh đổi vật chất để Hồ Ngọc Hà có được: chiếc xe hạng sang đời mới, căn nhà triệu đô …

Nhưng cô điềm tĩnh, vượt qua. Không đầy 2 tháng sau khi mẹ tròn con vuông, Hà trở lại sân khấu với vóc dáng siêu mẫu ngày nào. Tôi hay bất cứ ai biết chuyện về cô đều có chung thắc mắc, Hà đã xử trí thế nào để vượt qua trận bão tin đồn cay nghiệt đó?

“Tôi đã làm gì ư? Người yêu, người thân bạn bè khuyên tôi thôi kệ đi, bỏ mặc đi. Nhưng họ không là tôi. Và tôi thì chắc chắn không là sỏi đá. Tôi mạnh mẽ đấy, nhưng đâu đến mức bất cần, không quan tâm đến bất cứ những gì rắp tâm tổn hại nặng nề đến danh dự của mình?”

Đôi mắt cô mở to và ánh lên, như cách cô đã chủ động, cương nghị nhìn thẳng vào câu chuyện bôi nhọ. Tại sao họ muốn đặt điều, đưa những thông tin về đời tư của mình một cách sai lệch?... Hà đưa ra nhiều phép thử, đặt mình vào nhiều vị trí để tự trả lời. Trước tiên là người trực tiếp chỉ trích mình. Sau đó là một cô gái đang mang thai đầu lòng. Và cô đã nhận ra sự độc ác trong việc nhẫn tâm, bơi móc quá khứ của một Hồ Ngọc Hà ngoài đời thật. Cũng là một người Mẹ, Hà suy nghĩ theo cách của các bậc phụ huynh có con đang “thần tượng” một nữ ca sĩ trẻ nổi tiếng.

Bài học rút ra là, Hà khẳng định: “Tôi sẽ không cấm cản con mình gì cả. Mà tôi cần dạy con biết phân biệt, biết mình thích vì cái gì. Hãy nhìn những sản phẩm nghệ thuật của họ, bằng nụ cười, tâm sức họ cống hiến trên sân khấu, bằng những giải thưởng họ đạt được. Còn đời tư là chuyện riêng, người dưng với nhau, soi mói để làm gì, mình có  là người trong cuộc đâu mà hiểu, mà cho là đúng hay sai, mà phán xét là tốt hay xấu. Xin đừng chạm vào đời sống riêng tư. Hãy sống tốt cuộc đời của chính mình”.


Như thế, Hà đã đi xuyên qua và dập tan scandal, bằng sự tự tin, sáng suốt và cả sự trưởng thành trong chính suy nghĩ. Hà tâm đắc lời Chúa Giesu dạy: “phải biết yêu thương kẻ thù”, bởi cô biết họ cũng như nhiều người khác chưa một lần gặp để hiểu cô như thế nào. “Vậy họ nói xấu mình, âu cũng là điều dễ dàng cho qua. Vì con người sinh ra, cái miệng là để nói. Mà nói xấu hay tốt nằm ở nhận thức của mỗi người. Tôi thích nhìn người sống vô tư và biết ơn những ai có lời khen dành cho mình", cô bày tỏ.

Hà muốn kết lại câu chuyện scandal mà cô không khi nào chủ động nhắc tới. Hẳn nhiên, đó không phải là thái độ trốn tránh, mà đơn giản nó không đáng cho Hà bận tâm nữa. 

"Không cần phải ngồi thẳng lưng dáng siêu mẫu thế đâu”, tôi nói, cố ý để Hà biết, cũng từ lâu,  câu chuyện scandal ấy không còn là gì. Tư thế “kịch liệt” đó được thay đổi ngay sau câu đùa và cô ấy bật cười. 

Tiếng cười giòn, khàn. Khàn như giọng hát của cô vậy. Hà bảo, từ gọi siêu mẫu giờ nghe xa quá.

Mà xa thật. 8 năm, kể từ khi Hà đoạt giải nhì trong cuộc thi Tìm kiếm người mẫu châu Á (tiền thân của Siêu mẫu Việt Nam ngày nay), cô biến hóa khôn lường: siêu mẫu, diễn viên rồi ca sĩ. Đang nổi tiếng với những bản ballad như Đêm nghe tiếng mưa nức nở, dịu dàng thì Hà chuyển sang hát nhạc dance, vừa hát vừa vũ hết mình cùng vũ đoàn Hoàng Thông… Có cảm giác như Hà sợ mình nhàm chán trong mắt khán giả, nên phải vận động, thay đổi không ngừng. Về phần mình, Hà cho rằng “tôi nhạy cảm và nhận thức rõ từng bước đường phải đi”.

18 tuổi, cái nhạy cảm của cô gái Hồ Ngọc Hà tinh tế đến mức, cô chấp nhận gạt bỏ vị trí người mẫu trẻ đang được chú ý, năm học cuối ở trường Cao đẳng Nghệ thuật Quân đội Hà Nội để vào Nam lập nghiệp. Thời gian ngắn ngủi vào Sài Gòn tham gia cuộc thi người mẫu đủ để Hà nhận thấy mảnh đất này, không gian sống này chứ không phải ở đâu khác. Đó chính là sân mây, để cô tung cánh, vút bay lên bầu trời nghệ thuật.

8 năm tồn tại với showbiz, Hà liên tiếp gặt hái thành công đều nhờ vào nhận thức và tầm nhìn của bản thân, yếu tố cần thiết nhưng không mấy dễ có ở một nghệ sĩ. Không kể đến món quà “nhan sắc” mà tạo hóa ban tặng, không kể đến những lời khen “mát lòng người đẹp”: “Hà có nhạc cảm rất tốt” (nhạc sĩ Đức Trí), “Tôi chọn Hồ Ngọc Hà không vì Hà là người đẹp hát mà vì cô ấy đã hát rất tình cảm, rất trong sáng nhạc của Phú Quang” (nhạc sĩ Phú Quang) hay những ưu ái như: đóng phim là được đạo diễn giao vai chính, vừa nhen nhóm ý định với nghề hát đã được Quốc Bảo – một nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng khó tính mời vào album riêng thứ 3, hay nhạc sĩ Thanh Tùng lại chọn mặt gởi vàng để giao bài hát đinh Cơn bão nghiêng đêm trong chương trình Con đường âm nhạc…. Thì, trên hết vẫn là khả năng nhận định và phán đoán của bản thân Hà. Hà đưa ra quyết định, chọn người cộng tác và thuyết phục họ nghe theo mình. Cô hoàn toàn sở hữu khả năng này.

Sau album đầu tay “24h 7 ngày” cộng tác với Huy Tuấn được giới chuyên môn đánh giá cao, cái nhạy cảm lại giúp Hà thay đổi. Một lần nữa, cô nhìn thấy sự khác biệt về gu thưởng thức âm nhạc từ đời sống rộn ràng của mảnh đất Sài Gòn. Âm nhạc, vì thế cũng phải dễ nghe và gần với số đông công chúng hơn. Hà chọn Đức Trí cho các dự án âm nhạc kế tiếp. Rồi đến khi thấy mình không còn thích và muốn hát nhạc buồn, chậm rãi, điệu đàng, Hà đã thuyết phục Trí, nhà sản xuất âm nhạc kiêm người yêu lúc bấy giờ để cô chuyển sang nhạc Dance. 

Album “Khi ta yêu nhau” ra đời, là kết quả của một thời gian dài giằng co, tranh luận giữa Hà và Trí. Hình ảnh một ca sĩ biểu diễn, hát hay, nhảy giỏi (nhảy thực sự cùng vũ đoàn) lần đầu xuất hiện, tạo nên một trào lưu mới trong công nghệ biểu diễn ở Việt Nam. Đó là năm 2007, Hà nhận giải thưởng Cống hiến, được cho là uy tín so với mặt bằng chung giải thưởng âm nhạc trong nước.  Cú ghi bàn ngoạn mục giúp Hồ Ngọc Hà đường hoàng chính chính xuất hiện trên mặt báo dưới danh hiệu ca sĩ, xóa tan cái hoài nghi xưa nay về một người đẹp chân dài lấn sân ca hát. 

Tháng 9/2009, Hồ Ngọc Hà là ca sĩ Việt Nam duy nhất dự liên hoan âm nhạc châu Á tại Hàn Quốc. Giữa một rừng sao Chirs Lee (Trung Quốc), Trịnh Y Kiện (Hong Kong), Big Bang, Super Junior (Hàn Quốc), K-otic (Thái Lan)… đại diện của Việt Nam không hề tỏ ra kém cạnh về sắc vóc lẫn khả năng trình diễn. 

Ở Hà, cái tố chất của một ngôi sao toát lên một cách tự nhiên. Khi cô bước lên sân khấu, dù có bao nhiêu thứ ánh sáng được bố trí để tân trang cho sàn diễn thì Hà vẫn là điểm sáng nhất, rực rỡ nhất. Sự tỏa sáng kỳ diệu của Hà chắc chắn không còn đơn giản là cái may mắn. Ca sĩ Cẩm Vân nhận xét: "Ở Hà có một bản sắc riêng. Giọng hát của cô khi cất lên, người nghe nhận ra ngay, rất Hồ Ngọc Hà. Vì sao? Vì cô biết thoát ra khỏi cái khuôn thức mà nhiều nữ ca sĩ xuất thân từ Hà Nội vào Sài Gòn lập nghiệp hay có: hát tròn vành, rõ chữ, luyến láy kỹ thuật, điệu đàng… Cô gái này biết chọn cho mình một lối đi riêng. Nhìn và nghe cô biểu diễn thấy ngay đó là một tiến mục không thể nhầm lẫn".

Tôi tin vào điều khác biệt của Hà. Bởi, thái độ nghiêm túc với nghề giúp cô luôn biết người, biết ta để mà nỗ lực, bứt phá và tỏa sáng. Còn nhớ, từ lần đầu tiên Hồ Ngọc Hà xuất hiện với tư cách ca sĩ trong chương trình "Người đẹp hát", cô đã không xem đây là một cuộc dạo chơi. Lần đó, bên cạnh tiết mục vừa đệm piano (chuyên môn được đào tạo bài bản đầu tiên của Hà khi còn học ở trường Nghệ thuật Quân đội) vừa hát, Hà còn gây ấn tượng với “Giọt nắng bên thềm” của Thanh Tùng. Có ai ngờ, nếu không tìm được bản phối khá lãng mạn của Quốc Bảo (khởi nguồn cho mối duyên âm nhạc là đây), nếu phải hát dưới bài nhạc phối theo kiểu karaoke, Hà đã bỏ cuộc. Và nhớ cả câu hỏi sao mà chín chắn khi hát xong ca khúc “Những ngày ta yêu nhau” trong chương trình Con đường âm nhạc của Phú Quang, Hà đã tự tin, hỏi thẳng thắn ngay trên sân khấu: "Nhạc sĩ có hài lòng với bài hát Hà hát không?".

Thế Hà có luôn hài lòng với nghề hát của mình không? 

Tôi cắc cớ hỏi lại thì có ngay phản ứng, không chút chần chừ. "Có chứ. Tôi nghĩ, hơn ai hết tôi hiểu khả năng của mình. Tôi là một ca sĩ biểu diễn", Hà nói chắc nịch.

Ca sĩ biểu diễn đó hứa hẹn một tour diễn cho khán giả no nê vào cuối năm  2010. Lần này  cũng sẽ do một nhãn hiệu dầu gội tài trợ mà Hà là đại diện hình ảnh trong suốt nhiều năm qua. Đó là cách trả lời dứt khoát và đáng giá nhất cho những lời đồn thổi, việc có con làm Hà mất đi hợp đồng giá trị với nhãn hiệu này. Thêm nữa, Hà còn muốn dùng chương trình này để khẳng định một điều, cô hoàn toàn có thể dung hòa được sự nghiệp và gia đình. Tự bản thân cô đặt ra thử thách mới cho khúc ngoặt của cuộc đời, ở đó trách nhiệm làm mẹ và trách nhiệm với khán giả sẽ phải là song hành. Và Hà phải bảo đảm tốt cùng lúc cả hai trọng trách đó.

Câu chuyện bị cắt ngang bởi tiếng chuông cửa. Môt người bạn thân của Hà mang mấy quyển tạp chí thời trang đặt từ nước ngoài đến nhà. Tôi có chút không hài lòng vì sự xuất hiện này làm gián đoạn mạch say sưa nhân vật của tôi. Tôi chắc chắn còn muốn chia sẻ thêm cùng Hà về thời trang, về những bộ quần áo cực kỳ phong cách giúp cái tên Hồ Ngọc Hà chưa bao giờ bị bỏ sót trong các danh hiệu Giải thưởng nghệ sĩ Việt Nam ăn mặc đẹp hằng năm. Và cả mốt quần ống loe của thập niên 70, là xu hướng thời trang Thu Đông 2010 của thế giới, được cô ưa chuộng, chọn mặc thường xuyên trong các buổi biểu diễn gần đây. Cả về dự tính cho một ngã rẽ hứa hẹn nhiều bất ngờ…

Nhưng, sự có mặt của người bạn gợi nhắc Hà khái niệm thời gian biểu đã lập. 21h, đây là giờ cô dành ru giấc ngủ cho con. Bản năng của một người mẹ vừa ra lệnh cho Hà đã đến lúc phải quay về chăm con và nghỉ ngơi. Chúng tôi phải ngừng cuộc trò chuyện và đành hẹn nhau lần khác.

Tôi ra về mà hình ảnh Hồ Ngọc Hà tóc bới thanh cao vẫn hiện rõ: trong tim và trong đầu. Tôi thoáng nghĩ, tóc bới cao sẽ giúp năng động hơn, quý phái hơn. Và chợt nhớ đến câu hát của nhạc sĩ Quốc Bảo: “Thôi nghe em tóc kia còn xanh. Thì xin cứ an lành”.


Thủy Tâm
*** bài viết lấy cảm hứng từ bài hit Tìm lại giấc mơ, ly latte lạnh Mojo trong buổi chiều Sài Gòn nắng/ bài viết hoàn thành từ sự sẻ chia và tin tưởng tuyệt đối - từ hai phía: người nói và người viết, người kể và người nghe - hai vai trò này thay đổi cho nhau suốt cuộc gặp.

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2012

Một lần 'Chạm' quên

Chiều
lại chiều
anh thấy mình ghét cay những buổi chiều nhạt.
không gió cũng làm xao xác nhớ
nỗi niềm rơi rụng, chạm đất và lăn.

Chiều
lại chiều
những vòng tròn lăn dài trên con đường trước mặt
chậm rãi.
cũng xao xác - thanh thản
- tự tại - đớn đau.

vài phút kiêu hãnh không đủ làm anh ấm.
chợt thấy lạnh nơi tay.

anh xem đôi lần "Chạm"
thấy mình cũng khao khát cũng mong mỏi nhớ thương
và anh nghĩ về em
về - những xôn xao từng có

nỗi buồn bây giờ ráo hoảnh và ẩn ức
giọt nước mắt kìm được nhưng rơi tỏm vào trong
nhói - trong tim

vì sao vậy?
em ơi mỗi chiều
cuộc đời xiêu.

Thứ Năm, 5 tháng 4, 2012

Lần đánh đố bản thân của Kim Thư

Bạn đi Mỹ chơi lâu quá không về. Nhớ bạn, tôi lôi bài cũ của bạn ra đọc.
Vẫn rưng rưng !


Nữ diễn viên tự nhận phần lỗi về mình khi để đội thi của chị cùng ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng chịu quá nhiều 'búa rìu dư luận'. Kim Thư trải lòng về những gì xảy ra xung quanh cuộc thi hát mà trước giờ chị khá kín tiếng.


- Cảm xúc của chị về kết quả Cặp đôi hoàn hảo?
- Tôi thấy mừng vì mình đã đi hết con đường của chương trình.

- Nghe có vẻ giải bạc không làm thỏa mãn chị?
- Điều duy nhất khiến tôi thấy không thỏa mãn là đã không được hát nhiều như mình nghĩ khi nhận lời tham gia chương trình. Kết quả chỉ là một sự tổng kết cho cuộc chơi này. Nhất, nhì hay ba không còn quan trọng, hay làm mình thỏa mãn. Có mặt trong đêm chung kết coi như thành công rồi.
Khi tham gia bất cứ cuộc chơi nào, cái vui nhất là tôi đã chơi hết mình và tồn tại với nó suốt cả quá trình.

Diễn viên Kim Thư (trái) cùng Lương Gia Huy (giữa) sải bước trên thảm đỏ Liên hoan phim Việt Nam Quốc tế lần thứ nhất hồi năm 2010. Ảnh: Hoàng Hà.

- Giọng hát của chị bị khán giả chê nhiều. Chị trả lời sao?
- Đừng đòi hỏi tôi phải như ca sĩ chuyên nghiệp trên sân khấu Cặp đôi hoàn hảo. Tôi là một diễn viên và một người làm kinh doanh. Tôi chỉ mang niềm yêu thích ca hát đến với cuộc thi.
- Với những lời chê quá nặng nề, chị phản ứng thế nào?
- Tôi cười thôi.
- Đó là nụ cười đồng tình hay cái cười mỉa mai của một người quá tự tin vào bản thân?
- Đó là nụ cười thương thân. Một người có vị trí xã hội nhất định như tôi (lời anh Lê Minh Sơn nói đấy) lại phải cố gắng làm trò trên sân khấu hết đêm này qua đêm khác. Cuối cùng nhận lại là những lời miệt thị, ác ý.
Nhưng không sao, tôi biết những nhận xét đó chỉ là một phần. Cặp Đàm Vĩnh Hưng - Kim Thư nhận được nhiều tin nhắn bình chọn nhất suốt cuộc thi chứng tỏ phần đông vẫn yêu thương và quan tâm đến chúng tôi.
- Được như thế là nhờ sự nổi tiếng của cái tên Đàm Vĩnh Hưng. Chị nghĩ sao?
- Không thể phủ nhận điều đó. Nhưng Kim Thư không phải là không ai biết đến. Tôi không quan tâm đến cái ảo trên mạng, chỉ tin vào những gì thực tế bản thân nhận được. Đó là rất nhiều tin nhắn đồng cảm, chia sẻ và chúc mừng sau mỗi đêm thi, là những người không hề quen biết nhưng thấy tôi ngồi trong nhà hàng Biển Nhớ là đến hỏi han, khen ngợi...

Đàm Vĩnh Hưng và Kim Thư trao đổi trước một đêm thi. Ảnh: Lý Võ Phú Hưng.

- Nếu hình ảnh của chị bị ảnh hưởng xấu sau Cặp đôi hoàn hảo, chị sẽ làm gì để níu lại sự yêu quý của khán giả?
- Tôi ý thức được từ đâu khán giả thương mình. Họ thương Kim Thư từ một cô Mai chân chất trong phim Đẻ mướn, đồng cảm với một nữ diễn viên mà tận tay bắt từng con tôm, con cá giới thiệu cho khách hàng, hoặc là bà mẹ với hai con trai kháu khỉnh...
Không thể vì một chương trình Cặp đôi hoàn hảo mà cái tên Kim Thư được quan tâm nhiều hay ít hơn. Cũng như Lê Khánh vậy, người ta đâu thể vì cô ấy hát không hay mà lại giảm sút tình cảm với những công sức mà Khánh bỏ ra trên sân khấu kịch và phim ảnh.
Thực sự tôi thấy mình được nhiều hơn mất từ cuộc thi này. Ngay cả những lời chê bai với tôi cũng quý. Khán giả còn thương, còn quan tâm mới nhận xét mình. Nghệ sĩ sợ nhất là khi không còn ai để tâm đến mình. Không khen đã đành, ngay cả một lời góp ý, một lời chê cũng không thì thê thảm lắm.
- Chị nói thích hát nhưng thực tế, chị hát rất ít trong các tiết mục dự thi. Vì sao vậy?
- Chắc mọi người thấy rõ tôi thường lãnh phần bè hoặc hát giọng gió cao vút. Cái khó của tôi và Đàm Vĩnh Hưng là sự "lệch pha" về dòng nhạc ngay từ đầu. Việc chọn được tông nhạc phù hợp cho cả hai càng khó hơn. Thực tế, tôi ít khi có quyền được chọn. Tôi hát ca khúc quen thuộc của anh Hưng và hát bè cho anh.
Nhiều bạn bè khuyên tôi "tranh" hát, nhưng đây chỉ là cuộc chơi. Tôi "đấu tranh" làm gì để mất hòa khí. Tôi vui vẻ chấp nhận và cố gắng làm cho tiết mục của cặp mình tốt nhất ở mức có thể.
Một "cặp đôi hoàn hảo" thì không phải là hỗ trợ nhau để hoàn thành trọn vẹn tiết mục sao? Mà một phần dự thi đâu chỉ có hát, chúng tôi còn có kịch bản, còn diễn xuất. Giám khảo cũng chấm phần thể hiện khả năng của thí sinh đấy chứ. Sở dĩ chị Siu Black, anh Lê Minh Sơn cho điểm cao như thế là vì anh chị ghi nhận sự cống hiến của chúng tôi trong từng tiết mục. Và tôi cảm ơn họ vì sự thấu hiểu này.
- Không chỉ hát, ngay cả phần diễn xuất, nhiều lúc chị tỏ ra rất cứng, không được uyển chuyển bên bạn diễn. Chị giải thích sao?
- Cái này thì đúng là rất khó để tôi thay đổi. Bản tính độc lập trong cuộc sống đã in hằn trong tôi từ nhỏ. Hồi còn trẻ, tôi đã tự lập ở Mỹ. Đến khi có gia đình, tôi vẫn một mình chống chọi với việc kinh doanh 3 năm nay. Mà người kinh doanh thì ít khi mềm mại lắm.
Nhưng nói đi phải nói lại. Tôi có thể vừa khóc vừa hát, rồi vừa hát vừa nhảy thật cuồng điên trên sân khấu. Hay là bạn có thấy một ca sĩ nào mang hàm răng hô Thị Nở mà hát chưa?

Một tuần sau khi thực hiện tư thế "lết đất" như dân rock, vết bầm tím vẫn còn hiện diện trên hai gối của nữ diễn viên. Ảnh: Jer Phạm.

- Chị có kỷ niệm khó quên nào với Cặp đôi hoàn hảo?
- Tôi nhớ hoài bữa tối giả trai cho phần thi nhạc dance. Tôi mang luôn mái tóc giả về nhà. Con trai nhỏ cố thức đợi mẹ về, nhưng gặp tôi thì đẩy ra và bảo “không phải mẹ Thư”.
Cặp đôi hoàn hảo để lại quá nhiều kỷ niệm cho tôi. Lần hát nhạc rock, tôi tập tư thế lết đất như dân rock đến bầm tím cả hai đầu gối. Rồi cả lần thay đổi bản phối tiết mục Tiếng trống Mê Linh, đến cuối cùng, tôi và anh Hưng phải ra tận nơi yên nghỉ của cô Thanh Nga để nhờ cô quyết định bằng cách gieo đồng xu...
- Còn kỷ niệm nào khác với bạn diễn - ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng?
- Kết hợp với Đàm Vĩnh Hưng là điều may và không may của Kim Thư. Cái may mắn thì rõ quá rồi. Tôi nói không may ở chỗ, Đàm Vĩnh Hưng có một cá tính đã được thừa nhận. Ít ai có thể xoay chuyển hay thay đổi được. Làm việc với anh Hưng phải biết nhún nhường. Nhưng, đọng lại sau cùng là tôi thấy mình có lỗi với anh. Sau những nỗ lực của hai đứa, cái tên Đàm Vĩnh Hưng vẫn bị một phần khán giả lôi vào chửi bới. Tôi tự thấy một phần là do mình không thể làm tốt hơn.
Có những hành động của anh làm tôi cảm động lắm: như mua từng cái đầm cho tôi mặc, ngồi bệt xuống đất để mang giày cho tôi... Cử chỉ quan tâm này sẽ làm tôi nhớ mãi.

Bộ đầm trắng mà Kim Thư mặc trong đêm chung kết là do Mr. Đàm mua. Ảnh: Lý Võ Phú Hưng.

- Có thể, tất cả thông tin này nếu được chia sẻ trước đêm chung kết, Kim Thư sẽ được khán giả hiểu và thông cảm hơn. Sao chị lại im tiếng?
- Cũng vì bản tính của một người làm kinh doanh. Tôi không muốn nói nhiều vì nó tạo cho tôi cảm giác như mình đang mưu cầu sự thương hại.
Dư luận như những đợt sóng. Con sóng sau sẽ xô lấp con sóng trước. Từ từ rồi mọi chuyện sẽ qua, không ở lại mãi. Mọi người phản ứng mạnh mẽ vì cặp Đàm Vĩnh Hưng - Kim Thư cứ thẳng tiến vào vòng trong. Bản thân tôi cũng thấy tiếc cho những cặp thí sinh bị loại, thì dễ hiểu được cảm xúc của người hâm mộ họ. Nhưng hãy nhìn kỹ, nếu chúng tôi bị loại sớm thì liệu rằng, chương trình có còn lực hút như nó đã có? Vấn đề này thuộc về phạm trù cảm xúc. Mà cái yêu cái ghét mình làm sao điều khiển được.
Chính vì vậy, tôi đợi chương trình chấm dứt thì mới trả lời một lần rồi thôi. Nói nhiều quá hóa ra lại không hay. Ngay cả buổi phỏng vấn trực tuyến dành cho 3 cặp thí sinh trước chung kết, tôi cũng không tham gia. Nghe đâu, người ta nói tôi sợ nên né. Thú thực, trên đời này, tôi chỉ sợ khi nhìn thấy cha mẹ mỗi ngày một yếu đi, khi nhìn hai con trai nóng sốt đến không yên giấc, hay khi nghe một trận thiên tai hoành hành cả thế giới. Còn ngoài ra, tôi chai lì lắm. Như thế mới là Kim Thư.

Nhiêu Huy 

Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012

Nguyên Thảo - ca sĩ đứng ngoài showbiz

Chọn một góc khuất của quán, cô ca sĩ Đà Lạt nhâm nhi tách cà phê, lặng lẽ ngắm dòng người trên đường Đồng Khởi sầm uất nhất Sài Gòn. Sự bình thản trong đời sống giúp Nguyên Thảo luôn giữ được bản sắc trong nghề hát.


Hai năm nay, Nguyên Thảo chuyển nhà ra ngoại thành, rời khỏi nhịp sống sôi động của Sài Gòn. Mỗi khi nhớ phố, nhất là buổi chiều, cô sẽ có mặt tại góc quán quen và lặng lẽ ngắm nhìn. "Tính cách của mình như thế, cố ép cũng chẳng vào đâu. Mấy lần chuyển nhà rồi nhưng thấy vẫn hợp nhất là bây giờ, sống ở ngoại thành cho nhẹ nhàng. Còn khi nào không chịu nổi nữa thì trốn về Đà Lạt ít hôm. Ở đó là sướng nhất", Nguyên Thảo trải lòng.

Nguyên Thảo lặng lẽ sống và hát. Ảnh: T.N.
Nguyên Thảo lặng lẽ sống và hát. Ảnh: T.N.

Tính cách đó vận sâu vào suy nghĩ của nữ ca sĩ, tác động lên cả con đường ca hát mà cô chọn. Là ca sĩ nhưng chẳng bao giờ cô xuất hiện trong các sự kiện, hay cuộc chơi nào. Khiêm tốn, cô bảo "do mình xấu xí, lại không nổi tiếng nên chẳng ai mời". Còn thực tế, có được mời cô cũng ngại ngần không góp mặt. Trong tiệc sinh nhật thứ 91của nhạc sĩ Phạm Duy tại TP HCM hồi tháng 10, Nguyên Thảo là một trong số ít ca sĩ nhận được lời mời. Dù quý ông lắm, cô vẫn "cứ thấy ngại ngại" nên chỉ dám gửi bó hoa chúc mừng. Tham gia chương trình ca nhạc lớn nào, cô đến thật sớm và giấu mình kỹ trong hậu trường. Diễn xong là ra về, né tránh mọi lời mời chụp ảnh, hay trả lời phỏng vấn.

"Người ta bảo mình kiêu. Nhưng không phải vậy. Cũng tại bản tính trầm trầm người Đà Lạt ấy".

Đà Lạt với không khí trong lành, những buổi ban mai mát lạnh sớm hình thành nên giọng hát trong trẻo, thánh thót. Cách hát của cô cũng "thản nhiên" như cách sống. Chậm rãi và ngân nga. Cô trau chuốt và nâng niu đến mỗi lời hát. Nhờ thế, cái tình luôn đọng lại trong lòng khán giả. Và chất giọng đặc biệt ấy luôn được đánh giá cao. Khi cô tìm đến nhạc sĩ Dương Thụ, ông dành cho cô không ngớt lời khen và sẵn sàng giúp cho album đầu tay Suối và cỏ thành công vang dội. Thảo hát nhạc Phạm Duy. Người nhạc sĩ lớn ấy cho rằng, cô là ca sĩ hiếm hoi trong nước hát hay nhạc mình. Còn khi kết hợp Võ Thiện Thanh cho dự án mới, nhạc sĩ "Chuông gió" khẳng định, Thảo là viên ngọc quý của làng nhạc.

Nhận những lời có cánh, Thảo chỉ mỉm cười và phản biện là do cô may mắn, tìm được những cơ hội tốt. "Tôi chỉ chủ động trong công việc, chứ không cất công tìm kiếm. Mà đôi khi như thế lại hóa hay, những cái may tự nhiên đến".

Từ tốn là từ chính xác để hình dung về Nguyên Thảo. Hơn 8 năm trước, một thân một mình lên lập nghiệp tại Sài Gòn, Nguyên Thảo là gương mặt quen của phòng trà. Khán giả của 2B, M&Tôi không ai là không biết cô ca sĩ có giọng hát cao vút, mượt mà, chuyên "cover" bản hit của Mỹ Linh, Celine Dion... Lặng lẽ làm việc, Thảo gặp Dương Thụ và được ông cùng êkíp Anh Quân - Huy Tuấn hỗ trợ hoàn thành CD đầu tay. Khi Suối và cỏ thành công vang dội, giới thiệu cho khán giả khắp nơi một giọng hát mới đầy tiềm năng cũng là lúc cô nghỉ hát phòng trà, xuất hiện thỉnh thoảng vài đêm với lý do "đã xác định là ca sĩ chuyên nghiệp thì phải có nhạc của mình, không thể cover bài của người khác mãi được".

Từ một ca sĩ phòng trà, Nguyên Thảo trở thành cái tên không thể thiếu trong nhiều chương trình lớn cả nước. Ảnh: T.N.

Và cũng từ tốn, Nguyên Thảo góp nhặt dần những dấu ấn trong nghề, không ồn ào nhưng đắt giá.

Năm 2006, Nguyên Thảo vụt sáng trong chương trình Bài hát Việt với Giấc mơ mang tên mình. Ca khúc lọt vào top bài hát hay của năm và bản thu live giọng hát Nguyên Thảo từ chương trình với chất lượng khá thấp vẫn được lan truyền nhanh chóng trên mạng.

Nhiều năm liền, Nguyên Thảo "bén duyên" với nhạc Trịnh Công Sơn, Phạm Duy, là cái tên không thể thiếu trong các đêm nhạc lớn có chủ đề của hai nhạc sĩ này. Cô cũng là gương mặt được các nhạc sĩ ưu ái giao cho thể hiện những bài hát khó như: Nếp ngày, Thu cạn (Giáng Son), Những khung trời khác, Thời gian để yêu (Đỗ Bảo)... Mới đây, khi ca khúc Đường chiều lá rụng của Phạm Duy được cấp phép, Thảo cũng là người được nhạc sĩ giao cho thể hiện. Ca khúc nào qua giọng hát Nguyên Thảo cũng được đón nhận, được người yêu nhạc sôi nổi giới thiệu nhau nghe.

Thế nhưng, Nguyên Thảo không như nhiều người, khi gặt hái chút thành công với thể loại nhạc nào đó, họ sẽ có ngay sản phẩm tung ra thị trường. Sau 4 năm im tiếng, cô vẫn chưa có thêm một CD nhạc nào. Nhiều người cứ thắc mắc, chỉ cần cô tập hợp các ca khúc đã thể hiện cũng đủ làm thỏa mãn một số đông khán giả. Hay đơn giản là một album nhạc Phạm Duy. Cô giải thích: "Có thể tôi hát được khen hay. Nhưng để gọi là ưng ý hoặc là sản phẩm của riêng mình thì phải khác. Tôi phải thật cảm thấy mình đang hát từ chính cảm nhận và nỗi niềm của mình".

Giọng hát Đà Lạt gặp lại khán giả Hà Nội vào đêm Giáng sinh. Ảnh: T.N.

Chần chừ mãi, Nguyên Thảo mới mạnh dạn làm một CD nhạc Trịnh với những bài hát quen thuộc nhưng được nhạc sĩ Võ Thiện Thanh hòa âm thật mới. Đó là quá trình dài chiêm nghiệm cuộc đời, sống chậm để nhìn và hiểu được mọi thứ xung quanh. Dù vậy, đã tiến hành gần 2 năm, thời gian phát hành vẫn còn để ngỏ. Cô nói vẫn cần phải chăm chút thêm. 

Noel này, Nguyên Thảo là ca sĩ chính của chương trình Không gian âm nhạc tại Hà Nội, nơi từng vinh danh Thanh Lam, Thu Phương, Tuấn Ngọc... Hai đêm diễn vào tối 24-25/12 ghi dấu lần đầu, Nguyên Thảo đứng riêng một chương trình và trải lòng với khán giả bằng nhiều ca khúc. Cô hào hứng khoe rằng mình được ưu ái. Còn khán giả hoàn toàn có cơ sở để tin rằng, lựa chọn của Ban tổ chức đã chính xác. Bởi trong đêm đông Hà Nội, sẽ không gì ấm áp cho bằng được đắm chìm trong mạch cảm xúc êm dịu, có khi trầm buồn, lúc lại bay bổng với tiếng hát cao vút Nguyên Thảo, như từng hồi chuông gióng vào đêm thánh.

Nhiêu Huy
[ để dành ]

Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012

Nguyên Thảo cần may mắn trong âm nhạc

Có khi nào bạn tự hỏi, những gì bạn muốn thực sự cần thiết cho mình? Nguyên Thảo thì có đấy. Cái tư duy sống thế nào để hợp lẽ, hợp mọi người nhưng quan trọng nhất là hợp với chính con người mình thường trực nơi cô. Cô mang nó vào âm nhạc, vào mỗi dự án ấp ủ. 

Ấy thế mà, đã 6 năm sau album đầu tay, thời gian trình làng CD thứ hai trong sự nghiệp ca hát vẫn còn bỏ lửng. Khán giả yêu mến giọng hát trong trẻo - hát buồn hay vui vẫn cứ thanh thản, phơi phới - mong đợi, muốn nghe Nguyên Thảo hát. Còn cô cứ loay hoay “gõ đúng cánh cửa mình cần”.

Loay hoay cùng Nguyên Thảo trong buổi chiều cuối tuấn Sài Gòn nhẹ nhàng, miên man từ Whitney Houston đến nhạc Việt, rồi chuyển sang cuộc “đối thoại với Thượng đế” (CD mà Thảo kết hợp làm cùng nhạc sĩ Võ Thiện Thanh)... bỗng dưng bạn cũng muốn tìm đúng thứ mình cần trong cuộc đời.


- Lúc hay tin danh ca Whitney Houston qua đời, chị thế nào?
 
- Buồn. Và tiếc. Lúc trước, khi Michael Jackson ra đi, cũng thấy tiếc. Nhưng lần này buồn nhiều. Nhìn nét mặt của bà những năm gần đây, tôi thấy sự mệt mỏi. Người nghệ sĩ đôi khi tự mang vác nỗi cô đơn cho mình nên đời sống cũng khổ theo.

- “Hãy cho tôi một khoảnh khắc trong cuộc đời, khi tôi vẫn đang chạy đua cùng số phận” (lời bài hát One Moment In Time của Whitner). Ở chị dường như không cho thấy cảm giác chạy đua?

- Không chạy nhưng đi. Vẫn đi và hát. Người ta ra CD hằng năm, hay 2 năm một lần, còn mình 6 năm rồi không có thêm album vẫn được mời hát, vẫn còn xuất hiện được. Vậy là hay rồi. Vội vàng quá không tốt. Nhất là với sự nghiệp. Tôi chuộng thái độ thận trọng, kỹ càng trong công việc.

- Chị lý giải việc quá từ tốn mà bản thân vẫn còn được nhớ mặt đặt tên thế nào?

- May mắn. Cuộc đời này lệ thuộc rất nhiều vào yếu tố may mắn. Tôi nghĩ nó chiếm đến 80%. Bạn có giọng hát, bạn có điều kiện vật chất nhưng thiếu may mắn, có thể bạn sẽ không làm được gì cả. Thượng Đế bảo rằng, khi tất cả cánh cửa đóng lại, ắt sẽ có một cánh cửa mở ra. Cái chính là bạn có may mắn gõ đúng cánh cửa đó hay không?

- Từ bao giờ, chị trở nên duy tâm?

- Cuộc sống luôn vận hành. Quan niệm sống con người theo đó biến đổi. Ở tôi, tư duy thay đổi rõ hẳn khi đọc được cuốn sách “Đối thoại với Thượng Đế”. Về mọi thứ, sự sống, con người. Đến mức, tôi nghĩ phải đưa nó vào âm nhạc.

- Có thể hiểu như một cuộc diễn dịch sách bằng âm nhạc?

- Không hẳn như thế. Cuốn sách là ý tưởng. Một cuộc đối thoại mà đôi khi không thể trao nhau những gì cụ thể. Bạn có mường tượng, mình sẽ nói gì khi đối mặt Thượng Đế. Ước mơ, lẽ sống, nỗi vui, niềm khao khát... Đôi khi là rất nhiều, nhưng có thể chỉ là vô ngôn. Nhìn nhau và cảm nhận. Cuộc đối thoại của tôi là sự đồng cảm khi nghe, khi cảm thấy giai điệu và chút gì đó từ lời ca tan chảy trong người.

- “Khách hàng là Thượng Đế”. Ngay cả khi họ mở nhiều cảnh cửa cho chị lựa chọn, chị vẫn chần chừ bước vào?

- Tôi biết một số khán giả của tôi vẫn nóng lòng chờ. Tôi cũng nóng lòng và đang tích cực gõ cửa mỗi ngày đấy chứ. Nhưng tôi rất rạch ròi giữa cái mình muốn và cái mình cần. Anh có thể hát nhiều thể loại nhạc, nhưng dòng nhạc anh chọn có cần cho gu thẩm mỹ âm nhạc của anh không? Bạn nhìn người ta bước lên xe sang, đôi khi bạn cũng muốn đấy, nhưng bạn có thật cần một chiếc xe không?

- Chị hát vì khán giả hay vì sở thích?

- Âm nhạc phải do tôi chọn, thấy thích thì mới làm được. Giống như trò chơi may mắn 1 ăn, 1 thua vậy. Sản phẩm mình cẩn trọng làm ra, đáp ứng đúng thị hiệu của một phần khán giả thì càng bảo vệ được sự yêu mến của họ. Tôi có lòng tin những ai đã thích tiếng hát của mình sẽ có đồng cảm với thể loại tôi chọn.

- Cho dù nó xa rời số đông vốn là yếu tồ cần để đẩy một tên tuổi lên hàng đầu?
- Thì phải chấp nhận thôi. Cái chính là thị trường âm nhạc hiện giờ có phù hợp để giới thiệu sản phẩm của mình hay không. Tôi sợ album của mình nhanh chóng rơi vào quên lãng, và không muốn thành quả của thời gian dài đầu tư nghiêm túc ít được đón nhận.

- Chị đang bi quan về thị trường nhạc Việt?

- Tôi thấy thị trường bây giờ hay đấy. Có những lớp kế thừa và thu hút người nghe. Làn sóng trẻ bây giờ định hình khá rõ, xuất hiện và kế thừa lớp anh chị đi trước. Đó là điều đáng mừng. Nhưng cái chưa được là thị trường nhạc không phân khúc rõ ràng. Có cảm giác như mọi người đang nghiêng hẳn về pop. Phần đất dành cho rock, jazz, classic... ít quá. Tôi thì muốn âm nhạc màu sắc hơn, cho khán giả có nhiều lựa chọn hơn.

- Có cách nào để giải quyết tình hình này, theo chị?

- Chúng ta cần những ca sĩ học hành bài bản. Đa phần hiện nay là tay ngang xen vào, nên sự biến hóa về thể loại nhạc không nhiều. Khi bạn có nền tảng vững, có học thuật, bạn dễ dàng pha trộn cho âm nhạc của mình thêm màu sắc. Thí dụ cùng là màu tím, nhưng tím có nhiều sắc thái khác nhau. Anh hát pop, vẫn có thể khéo léo pha trộn tí jazz, tí rock... Một khi đã như thế, khán giả cũng tự động phân khúc rõ theo thể loại. Nền âm nhạc, theo đó chuyên nghiệp và phát triển hơn. 

Đỉnh Yên
[Bản chưa bị cắt như trên Elle Mag số tháng 3/2012]