[ Với những lũ mây trời nhởn nhơ ấy ...
Với lũ gió vô tình ngẩn ngơ ấy ... ]
Hình như là ... hình như ... mùa thu
Sài gòn - những sớm trưa chiều tối - những ngày nắng, ngày mưa ... đi về ...
Em nghe không mùa thu ?
Mùa thu - mùa của những ánh vàng của những chiều lộng gió, đã xa rồi vài lần đón đưa, vài lần nhạt nhòa, đọng lại nơi kia một vùng kí ức trắng xóa, chông chênh, đọng lại nơi đây một miền tâm khảm triền miên mông lung ngờ vực, nhiều hoài nghi ngờ vực về đời, cả về mùa ..
Thu - mùa đã nhạt trong tôi tự bao giờ của những ngày hôm qua ... dù đôi khi vẫn biết rằng người đời hay nâng niu khi cho thu thêm chữ yêu chữ tình.
Thu của những ngày qua - là gió, bạn cùng tôi tự gọi và tự hài lòng với cách đặt tên để gọi như thế. Vì gió cuốn lá rơi, cuốn đi mùa đang nhạt xa dần ... Nhưng yêu thương thì còn giăng còn vương đâu đấy.
Và tháng tám ... tháng tám mùa thu ... câu hát khiến tôi nghĩ ngợi về thu lần này ...
Và lại hài lòng với từ gió, gió đang thổi bùng lên những niềm riêng, cảm xúc ngỡ đã nhạt nhòa.
Em nghe đi ... trong lắng sâu nơi hồng trái tim mình ...
Ta xin mùa - hãy thong dong cùng gió
Ta yên lòng - chút ấm áp từ tim
Ta xin người - người đừng phai dấu
Để cho tôi
Mỗi sáng trưa chiều tối - trên con đường tôi - những khi nắng khi mưa đi về - tôi ấp ủ những ngóng/ chờ / đợi tự sâu thẳm lòng mình.
Mùa này - thu có còn nhạt ?
( theo y e u c a u cua mr beo )