
Bút Chì : tự nhiên chiều nay nhớ ra thứ 6, nhớ đến Huy.
-------------------------------
Sáng nay, tỉnh dậy, vẫn như thường lệ tôi với lấy chiếc điện thoại đầu nằm, không vội vàng tắt đi, tôi nghe thêm 1 lần nữa Thôi Đừng Chiêm Bao. Thôi đừng chiêm bao, tôi có chiêm bao không?
Có đấy, tối qua tôi chiêm bao một giấc hãi hùng, tôi thấy tôi một mình lê bước trên con đường thật vắng, ánh nắng vàng vọt cuối ngày không đủ sáng để tôi tường tận nơi cuối đường sẽ ra sao, sẽ là đâu và như thế nào? Nhưng tôi chẳng thấy, tôi nghe lòng dặn lòng dừng lại, mà đôi chân thì cứ khăng khăng bước tới, dù phía trước mịt mờ. Đôi lúc, một bóng râm bên đường, một tiếng líu lo trên cao cũng làm mình nhẹ nhàng đôi chút và có thêm chút thôi thúc trong lòng tiếp bước.
Tỉnh dậy sáng nay, tôi xem lịch và nhận ra ngày thứ 6
Ngày thứ 6, ngày mà tôi yêu thích.
Là ngày của một buổi chiều nôn nao chờ đợi, Cô đến trao cho 1 tờ giấy gấp tư, căn dặn đợi Cô về mới được mở ra. Ai cũng bảo Cô khó khăn với học sinh có tiếng nhưng với tôi, Cô luôn quan tâm, che chở. Cô đi rồi, tờ giấy mở ra là dòng chữ Congratulation! ... Đó là buổi chiều của ngày thứ 6 năm học lớp 9.
Là ngày của thứ 6 năm nào, trên chuyến xe từ Sài Gòn trở về, tôi biết mình sắp phải quyết định một việc quan trọng, nhưng trước mắt là ánh mắt mẹ lo âu, là những khuya mẹ khóc khi tôi xa nhà mà chưa đủ lớn, là những thủ thỉ nhỏ nhẹ của Ba, cùng với những lời rủ rê của bao anh chị bác dì, cuối cùng tôi quyết định ở lại, gắn với mẹ với gia đình, với cả mái trường cũ mà đôi khi trong suy nghĩ tôi cho là mình không hề yêu lấy nó. Quyết định đến vào một chiều thứ 6
Là ngày ở quán sinh tố ven đường, tôi cùng bạn miên man cho công việc tặng quà ngày hôm sau thì như ý trời sắp đặt, tôi thấy tường tận một việc nhói lòng. Đêm đó tôi lạnh, cái lạnh từ trong lan tỏa, một tối ngày thứ 6
Là một sớm trên đường tôi loay hoay nghĩ về những con hạc giấy, nơi xa kia tôi biết em đang thút thít theo nỗi lo lắng trong lòng, tôi thì không làm gì được cho em, chiếc bánh trao tay vội vàng, mong em ấm lòng hơn đôi chút. Chuyện đã xa, ngày cũng qua, tất cả qua đi nhưng chắc em không đủ lớn để thấy rằng những cảm nhận tốt đẹp dù nhỏ nhoi và bất chợt như thế cũng khiến tôi cưu mang bên lòng. Nghĩ đến nó không phải là tiếc nuối hay thù hận, mà như sống lại một đôi phút ấm lòng cần thiết trong cuộc sống này.
Là khuya 1 ngày tôi đã lang thang nhiều ngõ ngách chỉ để tự hỏi lòng mình, mình có đang tự vấn lấy những hoang mang, những quẩn quanh cho bản thân mình hay không? Rồi tự an lòng vì dù sao cũng có một nơi chốn để nghĩ về
Là sáng nay, sáng ngày thứ 6, tôi chọn cho mình bài hát ra ngõ trông chờ, ra ngõ mà yêu ...
-------------------------------------
Em vẫn thích ngày thứ 6 Bút Chì à,
Hiện thì em đang ước sao mình trở lại ngày thứ 6 của tuần vừa rồi.
Thứ 6, ngày 8 tháng 9 năm 2006