Hạnh phúc chẳng ở đâu xa xôi. Đúng thế em à !
Có lần em hỏi anh về hạnh phúc có được trong ngày? Thảng giật mình vì không hiểu sao em lại hỏi như thế. Anh bận suy nghĩ với những lý do chất vấn, mà không hiểu rằng đôi khi câu hỏi chỉ là một câu nói nhỏ - đủ nhẹ nhàng như một lời trao. Hạnh phúc có được trong ngày - cũng - từ - đó.
Hạnh phúc là gì? Nhiều khái niệm đặt ra, để bàn, để hỏi, để trao, để tự mãn, như tình yêu - vốn dĩ khó lòng cắt nghĩa hết được. Anh trả lời em " anh chỉ có những cái thích thú tỉ tê trong ngày, rằng chúng làm anh vui, chúng cho anh thấy những giờ - phút - giây trôi qua - không lãng phí mà ý nghĩa", em bảo rằng "hay thật". Bản thân anh cũng thấy "rất là hay".
Cho nên, chưa bao giờ tự tôi đi tìm cái nghĩa hạnh phúc cho mình. Một niềm vui nhỏ chợt đến, bất giác thôi cũng đủ ấm lòng. Nhưng không là hời hợt, đôi khi đâu đó tôi vẫn thấy mình trốn chạy - đi tìm chút nhẹ nhàng - thanh thản cho mình.
Nhẹ nhàng là gì?
Là giờ nghỉ giải lao giữa buổi học, cậu bạn ở dãy bàn cuối cứ thản nhiên thưởng thức "em sẽ cố quên khung trời hoa mộng ..." mặc cho vài nhóm đang xì xào "Tell ur opinion albout the environment today? What's the main danger ?"
.... rồi mình quay lại bảo với cậu "mày sến vừa thôi, mà sao không nghe Ngọc Lan hát? "
Là những lần gió thổi qua tay, tự nhiên thôi, tôi đưa tay với, chẳng biết níu giữ được gì trong tay, rồi cười.
... có những lúc tự cười trong tay là đây. Phải không ?
Là khi tôi type một lyric, cái hăm hở muốn được hát toang lên trong phòng Karaoke tràn về. Nhắn tin với thằng bạn "cuối tuần này đi ca đi", nó bảo "bố tao lên, không đi được"
... hẹn hò dành lại một dịp khác, nhưng không thấy phiền lòng. Đôi khi mình cần lắm chỉ một lời từ chối nhỏ như thế... như một đáp trả cho những gì trao đi.
Là thức đến khuya lơ, cố thêm tí nữa, cố thêm chút nữa để vĩnh biệt nốt Tugumi. Rồi thấy kết thúc truyện thế mà nhẹ nhàng.
Nên, mới có chuyện : hôm rồi, học xong, chạy về nhà, tìm cho ra CD Ngọc Lan hát Đức Huy để nghe. Thấy sao hay và nhẹ nhàng đến lạ. ( Bao giờ nghe Ngọc Lan mà không thấy nhẹ nhàng đâu?! ). Cái buồn nó cứ lan man, cứ lơ ngơ, lửng lơ đâu đấy. Mùa Đông Sắp Đến rồi Màu Mắt Nhung và cả Trái Tim Ngục Tù. Tất cả là nhẹ nhàng. Thích ! Lâu quá rồi chẳng nghe !
* Mới nhất : hôm qua dọn phòng, mở Thái Thanh hát Tìm Nhau - Cỏ Hồng - Hòn Vọng Phu - Bóng Người Đi - vẫn thấy không nặng nề tí nào ... Hic.