Quán vẫn cũ như chưa 1 lần quên. Bạn gọi cho mình thức uống yaourt, thức mà bạn vẫn rất thường dùng khi đặt chân đến. Một lần … rồi nhiều lần.
Bạn có hẹn, cuộc hẹn tình cờ, chọn quán cho tiện. Rồi bạn đến sớm, lắm lúc bạn cũng muốn ôn lại một chút gì đó, như để biết mình còn xúc cảm với đời.
Không gian hẹp, những góc bàn cứ chực choáng chỗ lẫn nhau, khép nép lắm bạn mới ngồi lại được vị trí cũ - trong góc. Góc có hẹp hơn xưa? Nơi này khi xưa, có lần bạn thả hết những cảm xúc một thời sôi nổi, bạn thật như chưa từng có nhu cầu tâm sự đến thế. Bạn đã nói như không cần người đối diện phải nghe. Bạn cứ cho đi như không cần người ấy đón nhận. Cuối cùng tay trắng, bạn thu lại cho riêng mình.
Bạn cũng đã từng tự tin vào khả năng của mình, tự tin lắm lắm. Mãi cho đến những lần quen với quán, bạn vẫn cứ tin cái gì là thật thì chắc chắn được cảm nhận và đáp trả.
Bạn cũng nhớ có người ngồi nơi góc quán ấy, khung cửa sổ ấy, nói với bạn: đời không suông như thế. Bạn đã cười và để rồi xem …
Để rồi xem .. Bây giờ thì bạn đã đời nhiều hơn thế. Bây giờ bạn biết dù có là bức tranh thì bạn cố lòng vẫn không thấy nó suông.
Yaourt vẫn ngon, nhạc vẫn hay - đặc sản của quán mà. Mà bạn nghe ủ dột, ghê lắm vì bạn sợ cảm giác này, bạn vồn vã 1 tin nhắn, cuộc hẹn nên bắt đầu, bạn tránh cho mình ở 1 trạng thái rơi - không - dừng chẳng đáng.
Rồi bạn về. Nhủ thầm nhạt thết !