Ngày xưa, cậu mang xuống nhà 1 đống băng cát xét cần thanh lý, má cùng tôi ngồi lựa tất cả những cuộn băng có đề chữ Duy Quang & Lệ Thu. Tôi được nghe.
Ngày xưa, mỗi lần ba mượn được cái đầu video về chiếu phim cho cả nhà, ba luôn tìm thêm những cuộn băng ca nhạc hải ngoại về cho má. Những lúc quây quần cả nhà xem ca nhạc, mỗi lần đến Lệ Thu là má bảo Lệ Thu đó. Tôi được nhìn.
Cũng ngày xưa, khi cậu tặng quà nhân dịp đậu vào trường Nguyễn Bỉnh Khiêm, cậu hỏi muốn nghe ai hát. Chẳng do dự, tôi bảo Lệ Thu.
....
Ngày nay,
Tôi bước vào khán phòng nhạc viên bằng những tình cảm gom hết từ ngày xưa. Trong cơn mưa chiều vội đến, bên tai là tiếng hát của em gái nhỏ, tôi nghĩ về lời nói của gia đình mình, phải chi được nghe Lệ Thu hát trên sân khấu. Rồi chẳng biết vì đâu, mắt cay.
Tôi ngồi nghe Lệ Thu hát. Chưa bao giờ tôi nghe Mười năm tình cũ hay như thế, chưa bao giờ Xin còn gọi tên nhau làm đầu óc tôi bị ức chế đến thế. Mỗi lần cảm xúc dâng lên quá mạnh mẽ, tôi vẫn hay bị như thế.
Người ta nói chị hát bằng những giọt nước mắt yêu thương, còn tôi thấy chị ở sự rung cảm tinh tế. Tôi nhớ người anh bảo là nghe Mùa thu chết, Nước mắt mùa thu để thấy được sự dữ dội trong giọng hát của chị. Đêm qua, khi chị có ý hát tặng thêm 1 bài, tiếc là Nước mắt mùa thu chưa được phép dù có rất nhiều người như tôi yêu cầu.
Người chị ngồi cạnh cứ hay nhắm nghiền mắt, tay ôm đầu để thưởng thức những bản tình ca vang dội khắp khán phòng. Tôi xúc động muốn chia cùng chị rất nhiều những tình cảm trong lòng, nhưng lại không muốn phá vỡ không gian ấy. Tôi im lặng. Cảm ơn chị đã cho em một hình ảnh đẹp đến thế trong bài viết.
Ra về, nhiều người nán lại để được bắt tay, hôn má, hỏi han chị. Tôi đứng nhìn, không chen vào đám đông, nhưng dõi mắt theo từng cử chỉ của chị. Niềm vui rạng ngời trong ánh mắt, nụ cười túc trực trên môi. Tôi biết chị hạnh phúc.
Tôi cũng hạnh phúc, và ấm lòng vì những giá trị của ngày xưa.