Chuyện dài bất tận (cũng tương đồng với nghĩa nhiều chuyện)
Nói thế nào,
Tôi sợ cảm giác nặng nề này, trong công việc, cuộc sống, tình cảm hay tất tần tật những thứ như thế quanh cuộc đời này. Bản thân tôi nhìn thấy rõ sự cố gắng của bạn, đặc biệt cái tích cực tôi chưa từng thấy ở bất cứ một người làm nghề nào khác. Tuy nhiên, kết quả không như mong muốn, mà đúng ra không phải lúc nào nó cũng như mong muốn của mình. Thì vậy, cho nên đôi khi cuộc đời vẫn thế.
Đôi khi vẫn thế,
Nên nhủ lòng cưu mang cảm xúc, làm vui cho mình trong những lúc nặng nề xảy đến từ công việc, từ đời sống. Bạn bè vẫn lời ra tiếng vào hàng ngày, hàng giờ, hàng phút và cả hàng ... comment. Nụ cười là cái đáp trả, nhưng thiệt thà trong lòng nó nhói. Mà thỉnh thoảng đôi lần nó đã nhói như thế, cũng được gần 1 năm rồi.
Một năm rồi,
Cảm giác này muốn từ bỏ cho rồi. Biết đâu chối bỏ lại trút đi được một chút nặng nề. Mà cũng thiệt thà ừ thì là không làm được. Nhiều lúc thấy tự ái với chính bản thân mình ghê gớm, có vậy thôi mà làm không xong. Nhưng sao mà từ bỏ cho được, riết rồi thành sợ những lần hội ngộ. Gặp đấy, rồi lâng lâng đấy, rồi buồn đấy và ... thất vọng đấy. Nhớ lại lời Quốc Bảo, thấy thiệt là đúng : đời nhập nhằng vào với mơ. Là thật !
Thật thà,
Hôm rồi chia sẻ với người em nhỏ nhắn dễ thương nhưng không hiền, tôi thèm cảm giác cafe của những buổi xưa thơ dại. Ặc, nghe có vẻ sến nhưng đúng thật như thế. Cái thưở chỉ cần nghe có hẹn hò cafe là nôn nao, háo hức trong lòng. Bây giờ, cảm giác ấy nó trốn đâu rồi không biết. Thèm được một lần như cũ, vô tư nói, vô tư cười, cafe có đường hoặc sữa, để không nghe đắng với đời.
Đắng,
Nhưng không thể thiếu trong mỗi đầu buổi sáng. Cũng không thể vứt bỏ trong cõi đời này, ngay bây giờ. Tương lai thế nào, mai tính, chỉ biết hiện tại, sao khó khăn trôi qua ngày lắm thay. Nhận ra mình hình như bắt đầu ao ước nhiều, vẩn vơ nhiều hơn một thời gian không xa vừa tạt qua. Câu hỏi cũ lần nữa lặp lại với trạng thái mới: Nên mừng hay lo?
Mừng hay lo?
Không làm sao trả lời ...
cúi xuống...
cho nhập nhằng...
trong...
mơ.
(1 ngày sau khi Việt Nam chính thức đăng cai tổ chức cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ 2008
và 1 ngày trước khi Lam Xưa chính thức Nam tiến -
Cả 2 ngày không liên quan gì đến ngày này, cảm xúc này.
Vậy thôi)