Ngày xưa, anh từng nói với người tình đầu, mỗi khi lòng quá dạt dào xúc cảm, mọi cảm xúc, anh lập tức trở về.
Những ngày gió, buổi cafe sớm ở quán quen, con đường nhỏ thân thuộc trở nên nhạt. Không dằn nỗi lòng, anh lại tìm người chia sẻ. Tin nhắn gửi rồi mới sực nhớ, mình làm bận lòng người ta, chuyến đi nghỉ dưỡng có thể vì thế mà kém vui. Mà buồn thật. Không vì sao cả, mà buồn. Anh không biết mình đang nghĩ gì, đang xúc cảm nhiều thế, vì cái gì. Nếu người bị làm phiền biết, nhiều sáng bụi đã vương vào mắt, chắc họ bỏ qua, giùm anh.
Nên về.
Thị xã không rộng, không cao to nhưng đủ nuôi lớn cả một phần đời không thể thiếu. Kỷ niệm là thứ mà anh sợ nhất mỗi khi trở về. Chưa bao giờ cũ mà cứ tươi mới như vừa hôm qua. Sợ lắm là khi thấy mình bỗng gia nua theo từng con phố, ngã đường dù chúng mỗi ngày mỗi phát triển và hiện đại. Thị xã lần này mắc bão, trời khi nắng khi mưa. Sáng ra đường trời còn nắng tốt thế mà mưa đâu ào ào. Anh nhớ có lần, bà bảo, sao thằng Huy không mang theo nón, nắng quá, rồi có lần, sao thằng Huy không mặc áo mưa, dễ bệnh lắm... Bà đi xa năm anh học lớp 12. Ngày đó, nhiều người lo sợ ảnh hưởng đến kết quả thi tú tài. Kết quả tốt cũng xem như nén hương lòng, thắp muộn. Anh chưa trả hiếu dù chỉ một ngày cho bà.
Gia đình bấn loạn, nơi xa, chắc bà cũng không vui. Còn đâu đó trong anh là nỗi nhục nhã vì thường khi anh hay nói không thể sống được nơi thị xã này, u buồn đến thế. Giờ thì, khi mà cái đi hay ở không còn điều hiển nhiên và bản thân con người ta phải đứng trước những bất an, lo lắng mới thấy quý trọng, mới thấy là những lúc mở lời, hãy suy nghĩ cho chín. Anh lại có thêm 1 kinh nghiệm để sống cho vừa với những giá trị tạo nên mình.
Như mọi khi, anh vòng vèo qua hết các ngã đường. Rồi lại xa, cuộc sống là phải quăn mình cho bận rộn và cuống cuồng như thế. Tự hỏi có dòng chảy nào êm đềm 1 nhánh rẽ đơn độc cho anh xuôi?
Thấy thấm thía hơn câu hát, bao năm rồi còn mãi ra đi.