Rồi có lúc, cảm xúc thế này. Thấy thương.
Trở lại căn nhà 200 mét vuông, nằm ở một quận trung tâm thành phố. Người đàn bà vẫn quyền lực, vẫn chiếc đầm trắng ngà đơn giản đến mức há hốc miệng và vẫn tươi duyên mỗi khi ghé thăm (tất nhiên với tình cảm ngàn xưa vọng lại).
Sao chị không mãi thế này cho vừa lòng em?
Thấy giật mình vì lần thứ 2, cảm xúc này trỗi lên nguyên vẹn. Và nghĩ, quyền lực chi, quyến rũ chi, năng động chi để rồi nó trái ngược với đời thường của mình đến thế. Gây bao hiểu lầm, làm bao thất vọng đã kịp dâng trào khi chưa rõ tận trong nhau.
Và thương, thương cho tuổi già, thương cho cảnh một mình quyền lực trong sự thênh thang của căn nhà yên tĩnh.
Chị à, sáng nay trên phố, em nghe lại Rồi có lúc... nghe đến câu hát "buồn soi gương nay mới biết ta đã già / thời gian trôi như bôi xóa tuổi ngọc ngà" em nghe buồn lòng lắm. Tình cảm đã dành tặng, có thể phai nhạt, theo từng thời điểm, theo từng cảm xúc, nhưng có một điều nó đã hình thành, từng ẩn hiện thì nghĩa là nó không thể dứt.
Bỗng muốn nhắn tin chúc chị "em bình yên bước trên đường hoa" suốt phần đời còn lại.
Và em, thêm nhiều lần nữa, được thấy chị - là chị - như em nghĩ - để tình cảm cho nhau mãi đong đầy.