… buổi sáng trong vô thức
Ở chế độ tự lặp lại, bài Vắng cứ thế mà chảy vào tai. Không chủ động, cũng chẳng cố ý, vậy mà … vắng …
Trống trãi !
Mình tôi tôi hát và mình tôi tôi cười
Ngày như đêm vắng và thời gian trôi chậm
Mình tôi tôi khóc và mình tôi khô kiệt
Ở thế tự cô lập, tôi thấy mình như ngẫm ra nhiều điều. Những sự thật đôi khi làm Vắng lòng, và nát lòng. Hình như biết và vẫn biết
Nhưng né tránh, nhưng ngụy biện rồi tiếp tục dấn thân.
Bao nhiêu cho đủ cho 1 đời?
Ôm một nỗi cho riêng mình, tôi nhìn vào cuộc sống trong một sáng vô vị.
Từng bài nhạc vô tư lướt qua tai, từng con phố góc đường vô tư tôi lướt qua … để đọng lại trên hết là nỗi Vắng.
Nhiều khi thật buồn …
Mình nhìn mình từ chiếc gương lu mờ ,
Đời nhập nhằng vào với mơ
Mơ đấy, rồi già đấy …
Mà nhiều khi thảng thốt
Không chừng tôi già đi hơn tuổi tôi
Không một ai kêu mời,
Không một ai đón đợi
Gắng chờ … một ngày mai cho đời được hội ngộ cùng giấc mơ tôi
Dù … Vắng !