Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 28 tháng 2, 2006

Va('ng




… buổi sáng trong vô thức


Ở chế độ tự lặp lại, bài Vắng cứ thế mà chảy vào tai. Không chủ động, cũng chẳng cố ý, vậy mà … vắng …


Trống trãi !


Mình tôi tôi hát và mình tôi tôi cười


Ngày như đêm vắng và thời gian trôi chậm


Mình tôi tôi khóc và mình tôi khô kiệt


 


Ở thế tự cô lập, tôi thấy mình như ngẫm ra nhiều điều. Những sự thật đôi khi làm Vắng lòng, và nát lòng. Hình như biết và vẫn biết


Nhưng né tránh, nhưng ngụy biện rồi tiếp tục dấn thân.


Bao nhiêu cho đủ cho 1 đời?


Ôm một nỗi cho riêng mình, tôi nhìn vào cuộc sống trong một sáng vô vị.


Từng bài nhạc vô tư lướt qua tai, từng con phố góc đường vô tư tôi lướt qua … để đọng lại trên hết là nỗi Vắng.


 


Nhiều khi thật buồn …


Mình nhìn mình từ chiếc gương lu mờ ,


Đời nhập nhằng vào với mơ


 


Mơ đấy, rồi già đấy …


 


Mà nhiều khi thảng thốt


Không chừng tôi già đi hơn tuổi tôi


Không một ai kêu mời,


Không một ai đón đợi


 


Gắng chờ … một ngày mai cho đời được hội ngộ cùng giấc mơ tôi


Dù … Vắng !


 


 

Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2006

Em & Dem - Vet Nut Ran




Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh …


 


Dạo này câu hát một thời ưa thích mỗi khi tôi nghĩ đến sự non trẻ của mình thường nhè nhẹ bên lòng. Như một lời khẳng định hay an ủi : Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh. Bây giờ là một nghi vấn.


Nghi vấn cho những hồn nhiên vô tư quanh đời mà đôi khi ngỡ ngàng trong đêm, mình đau. Đau lắm. Giật mình, buồn bã, một khoảng đen vô hình làm mình như chùng bước. Bước tiếp bước không còn hối hả, không còn vội vã, mà đầy hoài nghi, chán nản.


Cũng buồn lắm khi nhận thấy lòng mình như vậy, dù trong lòng vẫn khe khẽ : còn ta với nồng nàn … và tôi ơi đừng tuyệt vọng.


 


Em và Đêm – Vết nứt rạn


 


Những vết nứt đôi khi là những ám ảnh trong đời. Muốn quen hay quên thật không dễ dàng. Từng vết nứt cứ cứa sâu vào hồn cả vào da thịt, hằn dấu, rõ ràng mà tàn nhẫn. Nối tiếp nhau  … dần già cỗi.


Thời gian có làm mờ phai đi? Nhưng dù sao, phải biết là mình đã từng rạn nứt, đã từng đau.


 


Rồi sẽ qua hết đời cuốn trôi mãi … tha thứ cho mùa thu bé dại , mãi chơi đến muộn, loài hoa lỗi hẹn … chết trong vườn khuya.


 

Thứ Năm, 9 tháng 2, 2006

Gloomy Sunday




Người ta nói lúc chán đời đừng nghe ca khúc này. Gloomy Sunday có thể khiến bạn phải tìm đến cái chết.


Ngồi nghe Gloomy Sunday trong khi lòng đang chán nản và muốn … viết.


Không biết vài giờ tới hay một khoảng thời gian gần trong tương lai bản thân mình có tìm đến cái chết hay không, nhưng ngay lúc này, tại thời điểm này : Tôi nghĩ đến 2 từ Giải Thoát.


Giải Thoát ! Để cái đầu mình trống rỗng không vướng bận hay lo nghĩ về bất cứ chuyện gì cả.


Tôi muốn tìm đến cảm giác Quên. Muốn Quên – thật Quên – mà sao khó quá. Có bao giờ bạn cảm thấy bực bội ngay cả chính mình khi không thể quên một sự việc nào đó không? Như tôi bây giờ, cảm giác đó thật khổ sở.


 


Quên – để thấy tình cảnh đáng thương của chính mình


Quên – để nhận ra sự thật


Quên – để thanh thản buồn, thanh thản muộn phiền, thanh thản than


Quên – để … và để


 


Quên đi cũng là một Giải Thoát. Giải thoát để cứu rỗi con người, cứu rỗi cuộc tình, và cả cuộc đời.


 


Chán !