Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh …
Dạo này câu hát một thời ưa thích mỗi khi tôi nghĩ đến sự non trẻ của mình thường nhè nhẹ bên lòng. Như một lời khẳng định hay an ủi : Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh. Bây giờ là một nghi vấn.
Nghi vấn cho những hồn nhiên vô tư quanh đời mà đôi khi ngỡ ngàng trong đêm, mình đau. Đau lắm. Giật mình, buồn bã, một khoảng đen vô hình làm mình như chùng bước. Bước tiếp bước không còn hối hả, không còn vội vã, mà đầy hoài nghi, chán nản.
Cũng buồn lắm khi nhận thấy lòng mình như vậy, dù trong lòng vẫn khe khẽ : còn ta với nồng nàn … và tôi ơi đừng tuyệt vọng.
Em và Đêm – Vết nứt rạn
Những vết nứt đôi khi là những ám ảnh trong đời. Muốn quen hay quên thật không dễ dàng. Từng vết nứt cứ cứa sâu vào hồn cả vào da thịt, hằn dấu, rõ ràng mà tàn nhẫn. Nối tiếp nhau … dần già cỗi.
Thời gian có làm mờ phai đi? Nhưng dù sao, phải biết là mình đã từng rạn nứt, đã từng đau.
Rồi sẽ qua hết đời cuốn trôi mãi … tha thứ cho mùa thu bé dại , mãi chơi đến muộn, loài hoa lỗi hẹn … chết trong vườn khuya.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét