Tin nhắn là : nếu anh tiện, kèm theo dấu …
Nếu em hiểu anh hơn, em đã không gởi cho anh tin nhắn như thế.
Nếu em biết rằng, với bản thân anh, để từ chối 1 lời mời hay đơn giản là rủ rê thật khó khăn biết bao. Vì anh nghĩ khi một ai đó cần mình, họ mới nhớ đến mình và có lời với mình. Việc từ chối đôi khi chẳng mang lại cho người có lời mời một khó chịu nào, nhưng lại hoá nơi anh bi kịch.
Thế cho nên anh vẫn hay nói cùng mọi người về sự thán phục tính cách 1 thằng em trong nhóm. Việc sắp xếp công việc, nhận lời hay từ chối đối với em ấy sao dễ dàng và ngọt ngào trơn tru như thế. Và nhiều khi anh nghĩ, có lẽ suốt đời anh vẫn không tiếp thu hay học hỏi bằng được tính cách hay ho này.
Mọi người vẫn nói rằng anh nhạy cảm. Đúng thôi.
Nhưng cái nhạy nó cũng tạo cho mình những cái thú – mà không phải bao giờ mình cũng đoán biết trước được.
Như buổi chiều alex thứ 7 rồi vậy, ngồi cùng em, nhìn lên hàng cây xanh trên nền trời đang sẫm màu tự nhiên anh nghe lòng phơi phới lạ. Bao lâu rồi anh chưa sống lại cảm giác này? Buổi chiều với anh đã mất tự khi nào mà chiều nay sao anh nghe lạ lẫm quá. Rồi bỗng dưng muốn nói nhiều lắm, về bản thân anh, về cái đa đoan em mang lấy về mình, hay về người anh luôn ân cần chăm chút những yêu thương, hoặc là về thằng em hay ho của anh em mình, người mà anh đã gán cho nó danh xưng - người tình đã cũ của em.
Nhưng … chẳng cần thiết em nhỉ? Câu chuyện thì cứ tự nhiên tuôn. Cũng xoay vòng, cũng chỉ là thế mà cứ tuôn …
Rồi anh hào hứng kể cho em nghe về 1 cảm giác cũ – vì dường như khi sống lại những cảm xúc trong những thời điểm chiều ấy anh không giữ nổi cho riêng mình. Cảm giác về một quãng đời trôi vô định, nó từng làm cho anh quặn thắt và vẫn luôn trách cứ đã gieo cho chính bản thân mình, vì chẳng đáng gì và chẳng đáng gì cả. Thế nhưng, nếu em nhớ, chiều đó, anh đã hào hứng lắm. Cũng đơn giản thôi em nhỉ? Xem như góp nhặt thêm một khía cạnh của cảm xúc để ắp đầy trong lòng nhiều hơn những mùa quả đắng.
Và em nên biết … anh cần lắm những buổi chiều nhẹ nhàng như thế.
(1 tối viết dở - 20/01/2007)
Tin nhắn là : Chúc Mừng Anh!
Anh lại mở File này và gõ tiếp những dòng cho em, chẳng biết tự khi nào, anh luôn nghĩ về em như những ân cần cần thiết cho đời sống.
Vì cần thiết nên anh cũng muốn san sẽ với em những cảm xúc này.
Đọc lại những gì mình viết, tự nhiên thèm nghe Lam – Collection mình đã chọn. Tất nhiên không phải là Giọt Lam. Chọn cho mình Chia Tay Hoàng Hôn ( version của Giọt Lam ) vì chỉ thích nghe đọc thơ giữa bài :
Xa anh em như trưa nắng đi trên cát
Thèm một dòng sông những cánh đồng
Xa anh em như người hát sau đêm hát
Chỉ thấy gió bên những tấm phông
Giọt nắng cuối ngày ... Rơi
Còn lại em ... Hoàng hôn
Cảm xúc cũng từ đó mà rơi. Cảm xúc – ngỡ đã cũ mà lại xô nhau ùa về. Rồi nhớ đến lần từ chối 1 lời mời gần nhất. Lời mời từ 1 buổi chiều tối 18/01. Hôm ấy, cũng tiếc nuối, cũng phân vân, cũng chông chênh. Dù vô tâm. Chẳng nhớ, chẳng đọng lại gì cả. Mới biết là mình quên. Quên hẳn.
Vội với tay gởi đi 1 tin nhắn – chẳng nghĩa gì – chỉ để bày tỏ thái độ vô tâm của mình. Ngẫm lại cũng buồn cười. Có khi phải cưu mang cho cả 1 đời.
(00:00 - 24/01/2007)
Tin nhắn là : 5h rồi mà không ngủ được ....
(05:00 – 24/01/2007 )
Lại có thêm 1 người không ngủ được. Vì công việc hay là vì những niềm nỗi. Chán thật. Một vòng loay hoay, một đời loay hoay.
9 nhận xét:
Nên chuyển sang chế độ run để không bị làm phiền bởi những tin nhắn lạc đường nửa đêm... :P! Nên chuyển cho mình profile silent để biết câm lặng trước những ưu phiền, chờ đợi và cả lãng quên... :D
5h sáng nay 5h chiều hả Huy? Thức tới 5h sáng áh, làm gì trong ngần ấy thời gian hả mày?
Nhắc tới mùa quả đắng, tao thix ăn khổ qua mày ơi. Và màu xanh của nó cũng đẹp.
Nhờ nhũng cái loay hoay mới nhận ra mình yêu những cái đơn giản từ trong tâm ... nhờ những lúc ấy mới có những intro thật hay va những The end hết sức tinh tế khó phai ... (Nỗi sầu ... Je t'aime.)
Chẳng còn buổi chiều nào cả ! Về đến nhà thì quá muộn rồi ! Cố mà giữ những buổi chiều còn xanh và nhẹ như thế ! Happy !!!
@ Sky: sẽ tiếp thu những cái nên như thế ! Thanx
@ Béo: 5h chiều thì là 17h nhỉ? he he :))
@ Sô: Thanx. Comment mà cũng ko quên cái Je t'aime tinh tế của mình nhỉ? :))
Commment thêm : ngoài quán chị Hạnh bờ kênh có lẩu khổ qua, tuy nhiên chẳng bao giờ được gọi vì bé Sô + bé Uni nếm cay đắng ở đời nhiều rồi nên không cho gọi. :)
Hèn chi tui gọi là hỏi có chuyện gì. Chịp chịp.
Ko hiểu lắm cháu rOb muốn nói gì ?
Em cũng cần lắm những chiều nhẹ nhàng... Cám ơn anh Huy thật nhiều!
... chập chờn lau trắng trong tay
Đăng nhận xét