Tối nay, từng bước một, tôi gặp lại mình, gặp lại ngõ nhỏ, gặp lại ngày xưa.
Một bước lại một bước " em lẩm nhẩm gì thế?" "em đếm bao nhiêu bước cho hết 1 vòng" "ôi, em lo mà hít thở, tốt hơn" "dạ, cảm ơn chị". Chín trăm hai mươi, chín trăm hai mươi mốt ... chín trăm năm mươi. Hết một vòng. Không quá xa như cái lần còn ở ngõ nhỏ. Chiều đi làm về, chưa hết bực dọc của cái nạn kẹt xe, lại phải loay hoay thay đồ, mang giày chạy ra CV cho kịp 1 vòng kim đồng hồ. Quãng đường xa quá, thế mà siêng năng hơn cả bây giờ. Đôi khi, sự thuận tiện tạo cho con người ta thói quen lười nhác.
Nhớ lần thằng Mất Dép qua nhà chơi, nó nói "em biết quà SN mà anh nên tặng cho em là gì rồi", mình hỏi "là gì?" "là 1 blog viết về cái xóm này, cái nơi anh ở".
"Em nhìn đi, ngoài cái hàng rào với vài bông hoa vàng chao đảo, còn gì để viết nữa em?" "có đấy, anh quan sát chút sẽ có cái để viết mà"
Mãi đến bây giờ, đã xa, bỗng dưng lại thấy nhớ.
Gặp thêm nắng khuya. Ngộ thay, lại nhớ ngõ. Nhớ đến nơi đã từng gắn bó cũng chừng 2 năm. Cũng tạm gọi 1 quãng đời.
Thế thì viết - để thỏa lòng mà còn để giữ lời với thằng em.
Ngõ xấu với những miệng cống chỉ chực làm mắc kẹt những bánh xe gắn máy. Người lạ hay quen đều hoàn toàn có thể bị nếu lơ là. Ngõ của những cư dân chọn đất Sài Gòn làm điểm dừng luôn hay tạm để mưu sinh hoặc đổi đời. Căn phòng kế cuối vẫn hay sáng đèn thâu đêm vì được mang danh "phòng của sinh viên" dù trên màn hình máy tính chỉ là những trận đá banh, bàn cờ tướng hay một cảnh phim nào đó. Căn phòng mà kề 1 bên là một gia đình miền Trung với 3 thế hệ đông đúc chen nhau trong 1 khoảng chừng hơn 16m2, và bên còn lại là phòng của những người đàn bà sành điệu, dăm ba tháng đi du lịch nước ngoài (đa số là các nước khu vực), những tháng còn lại ở nhà tụ họp nuôi con và đánh bài.
Có một đêm mưa, căn phòng được gõ cửa vội vàng. Người đàn bà trong bộ đồ ngủ, 1 tay giữ con, tay còn lại cầm chiếc di động sành điệu nhờ tôi đọc dùm tin nhắn. Tin nhắn hờn trách, giận dữ lẫn thóa mạ, tôi cố cắt nghĩa sao cho đỡ phiền lòng người ta và rối rem lòng mình. Lời cảm ơn dường như cũng nhỏ nhẹ, dù miệng thì vẫn cười nhưng ánh mắt thì che đậy. Tôi quay vào, nói cùng thằng bạn "ngộ nhỉ, làm gái mà cũng biết mắc cỡ". Thằng bạn hề hà "thì cũng là con gái" Buột miệng tôi hỏi "con gái sao?"
Thì dù sao vẫn là con người, có đúng không khi tôi vô tình bỏ sót một vài chữ tiếng Anh chỉ loài vật mà không tiện dịch cũng không biết mở lời thế nào cho người đàn bà kia hiểu. Mới tháng trước, bà ta xách về 1 con SH màu đen nghe nói là hàng nhái nhưng cũng mất vài chục triệu, không biết vì cái tin nhắn này bà ta có còn cười nói hả hê như hồi cách đó 1 tháng hay không?
Có lần, bạn đến chơi đã giục: "Mày chuyển chỗ ở đi thôi, chỗ này phức tạp quá". Phức tạp sao? Tôi lại thấy bình thường. Sống riết rồi quen, nhiều khi đóng cửa lại, chỉ mình với mình, ai sống mặc ai. Cũng có những chiều cuối tuần không giảng đường, không bạn bè, tôi mở cánh cửa sắt màu xanh đang bị sét ăn mòn, nhìn mây lướt nhẹ trong nắng chiều, vài bông hoa vàng lung lay trong gió. Khi ấy trước mắt tôi là một khoảng trời nhỏ yên bình, mà đôi khi tôi nghĩ có thể tôi chẳng tìm được ở một nơi nào khác ngoài cái ngõ nhỏ này.
Ngõ còn có những chú mèo, giúp tôi dễ chịu hơn những khi một mình. Tôi làm quen với 1 chú, vì nó hao hao 1 chú mèo tôi đã từng nuôi ở nhà lúc nhỏ. Cũng dễ gần thôi, cho chú ăn vài miếng, vuốt ve vài bận, mặc nhiên quen nhau. Mỗi khi tôi mang quần áo phơi đồ buổi khuya ( tôi hay giặt đồ khuya sau một tối cafe về), chú lại chạy tới, cạ cạ đầu vào chân, loanh quanh nơi chân tôi và cứ ngước nhìn mỗi khi có một cái áo cái quần được mắc lên. Thằng bạn bảo "nó đang xin ăn mày đấy" tôi lại không nghĩ thế, bằng chứng là sau khi xong việc giặt giũ, tôi hay ngồi ngay cửa ngắm nhìn khoảng trời nhỏ của mình buổi tối, chẳng còn mây trắng, chỉ có trăng, có gió và vẫn mấy bông hoa vàng lung lay, thì chú mèo liền đến bên chỗ tôi ngồi, nằm xuống và lăn qua lăn lại. Tôi không quên cho chú vài cái vuốt, thế là mắc chú lim dim, nghe chừng sung sướng lắm.
Ngõ còn là những sớm hôm chiều tối cùng đi về, Là những đêm khuya, lê chân nhói buốt để đi tìm, vì sợ trời tối, bao nhiêu bất trắc có thể xảy ra, vì sợ vì mình những đáng tiếc không ngờ sẽ đến. Cuộc sống dễ có mấy ai biết trân trọng những gì mình đang có ! Ngõ còn cất giữ cho tôi nhiều nỗi vui buồn - một thời tự kể. Kể cho bạn, cho mình, cho những ai một lần đến rồi đi mà như hẹn hò từ lâu rồi xa lắm. Một thời - tôi đi hay ở, tôi cười hay khóc cũng chia sẽ cùng bạn, cùng em, cùng người. Nơi mà hằng đêm - 1 quãng thời gian trôi chậm - tôi vẫn cứ phải nhủ lòng ngày mai là trời sáng. Rồi lại nhìn vào khoảng trời bé nhỏ, tiếc nhớ cho mình những cảm xúc không ấp ủ đủ dài trong tim. Vẫn biết bây giờ đã khác, tôi không còn là của ngày hôm qua. Nhưng lại khơi dậy thật nồng trong một tối nắng khuya đẹp đẽ. Thế thì ghi lại, kể lại - như một lần tôi đã sống - thật ngu ngơ !
Vẫn biết tôi giờ không trẻ, không giữ lại ngõ nhỏ, khoảng trời nhỏ cho mình.
Ôi !
Cái ngõ nhỏ ... ngày xưa !