Đôi khi …
Những cảm xúc không thể giữ nổi cho riêng mình
ANH
Kỉ niệm ùa về. Anh nhớ không ngày cũ …
Chắt chiu, nâng niu từng gói quà cho nhau …
Quan tâm, sẽ chia những lời động viên chân thành …
Bây giờ … trở thành kỉ niệm.
Vui biết mấy khi một lần trong đời có những kỉ niệm thật êm, thật đẹp.
Không nhuốm màu bội bạc, không giả dối lừa nhau …
Và …
Cũng chỉ có thế.
Cảm ơn ANH vì những sẽ chia hôm qua, những sẽ chia hôm nay , và còn mai sau … ?
Nhưng là sự thật đấy :
… những vết nứt rạn thành hai đầu nỗi nhớ … em & anh …
EM
Những yêu thương cố công góp nhặt … có còn cần thiết
Ánh mắt ấy, nụ cười ấy, sao quên ?
Có khi những chuyện xem ra quá nhỏ nhoi hóa ra lại lớn lao không thể ngờ
Có ai biết trước ?
Không ai.
Nhiều lúc, hình như đang cố níu kéo một điều gì đó không thật, để từng đêm về mỏi mắt cùng đêm
Nhiều lúc, muốn ánh mắt ấy, nụ cười ấy không hiện hữu đời thường
Để tim an lành, để tình vẹn nguyên
EM có còn hiền xinh như thế !
ĐÊM
Mỏi mắt cùng đêm
Bao đêm rồi nhỉ? Giấc ngủ dường như bị quên lãng .
Trằn trọc
Gió đêm lạnh thật. Cái lạnh nhắc nhở về một đêm cũng lạnh như thế trong đời. Buồn cười !
Ngày xưa, ngày đó, mình hãy còn trẻ con.
Trẻ con để thấy là cuộc đời này không yên bình lặng lẽ, không phải vô tư hồn nhiên là được.
Yêu. Thì yêu. Nhưng yêu có khác với thương?
Bao lần thoảng qua trong đời, để hằn sâu trong lòng nỗi nhớ.
Đêm, không yên bình như tưởng tượng
Dậy sóng.
Nôn nao và khó tả, nghĩ đến ANH, thèm có EM, và thương thân.
Bất ổn trong cuộc đời, có chán chường chưa?
Hay lại thêm những lần thiêu thân tự hủy?
Đêm tan và ngày lên … sự sáng suốt bao giờ ngự trị mãi trong đời ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét