Thằng bạn rủ rê : “ Chiều nay nhậu đi mày “
“uh, thì đi”
Đi – để rũ hết bực bội trong lòng
Đi – để xóa tan phiền muộn vướng víu
Đi – một cách chối bỏ
“Sao mày ủ dột thế ?”
Cảm ơn bạn quan tâm, ủ dột. Phải rồi, mình ủ dột. Mà thật ra có chi để hớn hở với đời
“Uống đi mày, nói nhiều quá làm gì.”
“Thằng H mà cũng nhậu với nhẹt tui bây ơi”
Đôi khi cũng cần phải vậy. Bạn có biết sự ủ dột của tôi, sự nhậu nhẹt của tôi đến từ đâu không? Từ bạn đấy. Tôi ích kỷ quá, tôi không muốn nghe những thành công của bạn, tôi càng không muốn nghe những dự định tương lai gia đình của bạn. Bạn ơi, tôi không muốn
Mình thất bại, đúng là thất bại. Mọi chuyện.
Đêm. Sau một cuộc gọi, cái bực mình như không thuyên giảm mà trở nên nặng nề.
Chẳng cần những quan tâm, chẳng cần chăm sóc hỏi han, thừa thãi.
Tắt máy đi. Lao xe đi.
Lao vào đêm này … bằng đôi mắt trừng không chớp, bằng giọt lệ khô tủi hờn
Lao vào đêm này … bằng đôi tay lạnh cóng mà thân xác thì nghiêng ngã ngã nghiêng
Lao vào đâu đây …. khi xung quanh chỉ toàn là bất ổn ngổn ngang, phiền muộn.
Khóc.
Khóc ư? Đâu phải là khóc, là bụi đấy. Bụi vướng vào mắt, làm căng mắt, làm mắt thấy rõ đời mình, bóng tối phần số mình.
Khóc ư? Đã nhủ là không khóc thì không phải là khóc. Ngậm ngùi thôi … ngậm ngùi cho cái nỗi vui của bạn, cho cái bình yên đời sống nơi bạn.
Bóng tối. Trở nên thân quen tự lúc nào? Chẳng biết.
Ta ru ta bóng tối này.
Ta ru ta chết lặng này.
Bất lực.
Sáng
Vệ sinh
Ăn mặc
Đi làm
Bất ổn, muộn phiền vẫn quanh đây !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét