Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 7 tháng 12, 2005

Niem Tin




Niềm Tin




Tôi tin được không ?


Bạn tin được không? Những sẽ chia, những đồng cảm khác biệt con người. Những nỗi niềm phân giải, những thổ lộ tâm tình, tôi tin được không khi chúng biến thành lời rao bán.




Em tin được không? Những tình cảm con tim ấp ủ, nuôi dưỡng hàng ngày, thậm chí hàng giờ. Phút chốc biến tan, phút chốc chìm lắng. Những hoài nghi, ngờ vực, những tin tưởng vào nhau có còn đầy? Tôi tin được không khi cứ mãi che đậy, khỏa lấp.


Anh tin được không? Khi đời sống này không cần yêu thương mà chỉ cất công góp nhặt. Góp nhặt sẽ bao giờ đầy?! Buồn bã và cô độc. Những trở mình trong đêm vắng có trở thành mầm sống?  Tôi tin được không khi tôi hay anh rồi cứ mãi quẩn quanh, tù túng. Anh tin được không khi nỗi cô đơn cứ nhiều đêm ào đến !


Ai tin được không? Sự thành thật, đối đáp lễ nghĩa từ cuộc sống. Phút trãi lòng có làm bận tâm người rao bán? Phút hờn dỗi có làm vui vẻ đối phương? Phút miên man có còn ưu tư góp nhặt?  Niềm tin có bao giờ luôn đầy ?


 


 


Tôi tin được không ?








 







Thứ Hai, 5 tháng 12, 2005

Goi Em ! Chut Yeu Thuong Anh Vua Gop Nhat.




Những cơn gió chớm lạnh đầu ngày cho anh biết sự chuyển dịch của thời tiết. Mùa thu đã qua rồi. Mùa mà người ta vẫn hay gọi là mùa của tình yêu. Bây giờ là mùa đông. Nhưng với anh, sao không có lạnh lẽo, sao không nghe băng giá, và không thấy thê lương.


 


Vì anh biết. Anh có em. Nhỏ bé, thật trong, thật nồng nàn.


 


Những thương yêu cũ dần rời xa, những đớn đau ngày nào giờ chỉ còn là vết hằn chai sạn, nằm đâu đó nơi góc khuất trái tim anh mà hình như đã rơi vào quên lãng.


 


Vì anh có em !


 


Anh muốn hát cho em nghe, một giọng hát không trong, không cao, không thánh thót. Giọng hát thật đầy, thật lành và thật thương.


 


Yêu nhau là yêu chưa từng yêu

Cho nhau một vuông khăn lụa thêu

Vuông khăn làm hương thay nụ hôn

Hôn nhau đôi lúc tình run


 


Tình run. Cho anh biết một cảm xúc ngọt ngào dâng tràn lòng mình mà nhiều khi trong tâm trí của mình, anh không dám nhủ lòng nghĩ tới. Cho anh biết, sự yêu thương trong đời mỗi người không bao giờ cạn. Yêu thương cho nhau còn run rẩy khi tim người vẫn còn từng nhịp đập thổn thức. Em có trong anh, và anh hiện diện trong em để cho dù là mơ kia không trọn hay dù đêm thôi không đầy thơ thì bàn tay này, đôi môi này vẫn còn được run rẩy, vẫn còn có trong nhau, và vẫn được những giây phút tự nhiên khóc oà. Để ta thương, ta xua hết bao ưu phiền hằn vết.


 


Như đêm qua, nhìn em, anh thấy một sức sống mới đang căng đầy trong anh, những con sóng yêu thương xô nhau ùa về. Hối hả !


 


Hôn nhau đi nhé, giấc mơ hiền xưa

Ta thôi mong nhớ bao nhiêu trăng mùa

Ta xua đi hết gió đưa tình hờ

Này yêu nhau tinh khôi, có khi còn vui.


 


Những kỉ niệm cũ mặc nhiên đeo bám chẳng cách chi xoá được, anh xin cất lại cho riêng mình. Để trên con đường anh tiếp bước về sau, anh xin cùng em, cùng những nồng nàn, những ân cần vừa chớm, xin cùng nhau cất công góp nhặt từng yêu thương, dù khác xưa nhưng yêu hay thương nào thì cũng luôn cần thiết cho một đời sống.


 


Anh lại muốn hát cùng em, những lời yêu thương chân thành nhất mà anh chỉ có thể bộc bạch nỗi lòng qua lời hát.


 


Hôn nhau biết môi cằn khô

Bên nhau biết không còn thơ

Yêu nhau biết em và ta

Trăm năm vẫn muốn vuông tròn


 


Vậy thì, xin hãy yêu – là yêu chưa từng yêu – em nhé !


 


 12/2005 – Đỉnh Yên.