Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2007

Người đàn bà hát bằng giọt nước mắt yêu thương




Ngày xưa, cậu mang xuống nhà 1 đống băng cát xét cần thanh lý, má cùng tôi ngồi lựa tất cả những cuộn băng có đề chữ Duy Quang & Lệ Thu. Tôi được nghe.

Ngày xưa, mỗi lần ba mượn được cái đầu video về chiếu phim cho cả nhà, ba luôn tìm thêm những cuộn băng ca nhạc hải ngoại về cho má. Những lúc quây quần cả nhà xem ca nhạc, mỗi lần đến Lệ Thu là má bảo Lệ Thu đó. Tôi được nhìn.

Cũng ngày xưa, khi cậu tặng quà nhân dịp đậu vào trường Nguyễn Bỉnh Khiêm, cậu hỏi muốn nghe ai hát. Chẳng do dự, tôi bảo Lệ Thu.

....

Ngày nay,

Tôi bước vào khán phòng nhạc viên bằng những tình cảm gom hết từ ngày xưa. Trong cơn mưa chiều vội đến, bên tai là tiếng hát của em gái nhỏ, tôi nghĩ về lời nói của gia đình mình, phải chi được nghe Lệ Thu hát trên sân khấu. Rồi chẳng biết vì đâu, mắt cay.

Tôi ngồi nghe Lệ Thu hát. Chưa bao giờ tôi nghe Mười năm tình cũ hay như thế, chưa bao giờ Xin còn gọi tên nhau làm đầu óc tôi bị ức chế đến thế. Mỗi lần cảm xúc dâng lên quá mạnh mẽ, tôi vẫn hay bị như thế.

Người ta nói chị hát bằng những giọt nước mắt yêu thương, còn tôi thấy chị ở sự rung cảm tinh tế. Tôi nhớ người anh bảo là nghe Mùa thu chết, Nước mắt mùa thu để thấy được sự dữ dội trong giọng hát của chị. Đêm qua, khi chị có ý hát tặng thêm 1 bài, tiếc là Nước mắt mùa thu chưa được phép dù có rất nhiều người như tôi yêu cầu.

Người chị ngồi cạnh cứ hay nhắm nghiền mắt, tay ôm đầu để thưởng thức những bản tình ca vang dội khắp khán phòng. Tôi xúc động muốn chia cùng chị rất nhiều những tình cảm trong lòng, nhưng lại không muốn phá vỡ không gian ấy. Tôi im lặng. Cảm ơn chị đã cho em một hình ảnh đẹp đến thế trong bài viết.

Ra về, nhiều người nán lại để được bắt tay, hôn má, hỏi han chị. Tôi đứng nhìn, không chen vào đám đông, nhưng dõi mắt theo từng cử chỉ của chị. Niềm vui rạng ngời trong ánh mắt, nụ cười túc trực trên môi. Tôi biết chị hạnh phúc.

Tôi cũng hạnh phúc, và ấm lòng vì những giá trị của ngày xưa.

Nhiêu Kiến Huy

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2007

Thở ...

22h thứ 5, 3/8:

cơn mưa chiều nay gây nhiều cảm xúc, chắc phải viết một cái gì đó…

23h Chủ nhật, 12/8:

lần đầu mình đi xem hòa nhạc, chẳng hiểu mô tê gì ráo, nhưng bắt gặp hình ảnh cũ, cái nhớ lại tràn, hình như lại liên quan đến cơn mưa, chắc gộp lại viết chung…

Nhứt quá tam!

22h45 thứ 4, 15/8:

Tôi vẫn hay ghi lại cảm xúc của mình bằng những Notes ngắn gọn trong điện thoại. Cứ save tiếp tục thế cho đến khi cảm thấy đầy thì xóa. Không phải lưu để viết blog, mà lưu lại để thấy bản thân vẫn còn “được” đa mang nhiều cảm giác, nói gọn là “đa cảm”, từ mà nhiều người luôn dành cho tôi, đôi khi khiến tôi nực cười. Thế nên, bạn đừng hỏi “vậy sao ông sống, thử đi, hay lắm”. Thì hay đấy, nên vẫn cứ save và xóa. Câu hỏi đôi khi nghe như có gì xoáy vào tim, cách tốt nhất là cho đi 2 chữ “chai sạn”. Bạn ngừng câu hỏi, và tôi yên lòng.

Cơn mưa hôm đó, ngày 3/8, bên lề đường dừng lại, tôi thảo 1 cái note khá dài, viết vẩn vơ nhiều dòng luộm thuộm. Rồi ngón tay cứ theo quán tính xóa từng kí tự. Mà buồn cười, xóa đến cuối cùng vẫn không sao xóa được 2 chữ cái đầu. Kí hiệu viết tắt khiến nhớ đến thắt lòng.

Tự hỏi, nếu những cảm xúc này cứ ám ảnh như thế, thì sao? Thì chắc sẽ có cái giật thót người khi thấy 1 dáng quen bước ra từ nhà hát. May sao nhìn kỹ thì không. Buổi hòa nhạc hình như có thêm ý nghĩa, dù chẳng biết những thanh âm khi trầm, khi bỗng, khi réo rắt, khi nhịp nhàng đấy chứa đựng những gì. Tối đó, lại có thêm nhiều vòng quanh Sài Gòn bất tận.

Mà thôi,

Thở để sống chứ không phải thở để than, nên không than thở nữa. Tóm lại là, vẫn còn nhiều vết sâu, cô đơn và cô độc đôi khi cũng tương đồng.

Nhận định của ngày:

Dạo gần đây mấy em PR tự tin thấy ớn. Nhớ cái lần khoảng tháng 4, gặp 1 em PR, em tự tin xưng chị kêu em ngọt xớt. Đến khi “dạ em sinh năm 1981” thì em mới vuốt tóc lia lịa “vậy chị nhỏ hơn em 1 tuổi”. Tối qua đi xem mấy em Idols thi, em PR của Đông Tây mặt non choẹt nhìn mình rồi “em” “em” tự nhiên vô tội vạ.

Nhưng dù sao, vẫn cảm thấy thoải mái vì chứng tỏ tuy có tuổi, nhưng mình chưa kịp già. Haha.

Bây giờ đi ngủ, để giữ nét trẻ lâu.

23h30

Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2007

Nhật Ký | Giày Đỏ

Không thốt bằng lời

Chỉ tỏ bằng mắt

Màu

Đỏ

3

4

5

8

6

At: 68 Vo Van Tan
Models: Nhung, Dũng, Đ.Y
Photographer: nhocdenthui
Edit Images by ĐY