Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 30 tháng 9, 2006

Lie^n ' s Tho*




Đỏ như thế

Nồng nàn như thế

Một ngày mặt trời rụng xuống tim tôi

 

Cháy bỏng những khát khao lặng im

Tôi tìm thấy tôi một nửa

Yêu tôi như chưa bao giờ

 

Bạc như thế

Lạnh lùng như thế

Một ngày mặt trời một nửa chìm sâu

 

Tôi dâng tặng linh hồn tôi

Nửa khát khao còn lại

Và nửa trăng mệt mỏi cúi đầu

 

[ - cÓ mỘT nỬA mẶT tRĂNG tRONG mẶT tRỜI - ]

 


 


 


--------------------

 

 

 


Lạc xuống giữa triền dốc một con đường


Bông hoa dại từ đỉnh núi


Đã có ai đi qua đây để lại món quà hối lỗi


 


Những dấu chân đã mờ


Ngày đông nào tìm kiếm


Lẽ nào mặt trời hoang dại mãi cháy trong tim tôi


Tước đi giấc ngủ


Để tôi trở lại con đường


 


Tồn tại thứ ánh sáng đã tắt


Là anh


Rơi xuống từ vô định


 


[ - cÒN lẠI - ]


 




 

Thứ Năm, 28 tháng 9, 2006

nang | KHuya




- Đã muộn đâu, đi với tôi thêm 1 vòng nữa bạn

- Ừ, thêm 1 vòng, lại 1 vòng nữa đi. Trời đã tối đâu, vẫn rõ in như ban ngày đấy thôi.

 

Đôi khi, tôi muốn ẩn mình vào bóng đêm. Bóng đêm có sự nhiệm màu của nó đấy, bạn tin không? Những khuất tất, những ẩn ức được tôi thổ lộ thật thà trong đó, như một đứa trẻ nhỏ vừa lấy cắp 1 viên kẹo, cuống cuồng chui tọt vào một hốc kẹt nào đó, rồi hấp tấp mở miếng giấy gói ra, hấp tấp bỏ tọt vào miệng. Chưa nếm đủ vị ngọt của kẹo, không đủ thời gian mà thoải mái thưởng thức kẹo, dù một viên kẹo chẳng đem lại một lời rầy la, một trận đòn.

Như những lời nồng nàn trong bóng đêm, đôi khi chẳng ai tạo ra, chẳng đâu mang lại, mà do mình tự huyễn hoặc mình.

Mà cái gì cũng có cái lý của nó ...

 

- Này thấy tấm ảnh này đẹp không?

- Đẹp. Nắng khuya đấy

 

Image

 

Ừ, nắng khuya. Tuấn Ngọc thật vô duyên nhỉ, có lẽ anh Tuấn chưa biết đến ánh nắng này, ánh nắng mà khi thấy rõ mình trong đêm khuya này tự nhiên tôi nhớ vô cùng, tôi nhớ đến thắt lòng tôi, đến rối bời tâm can và miệng thì cứ lẩm nhẩm chiều một mình qua phố.

 

- Bạn biết không, chắc không đâu, về điều này.

 

Điều mà tôi chỉ tự tin bày tỏ trong bóng tối, như một đứa trẻ đang ăn lén 1 viên kẹo mà lòng thì bồn chồn sợ người ta biết.

 

Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em, có khi nắng khuya chưa lên, mà một loài hoa chợt tím.

Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em, gót chân đôi khi đã mềm, gọi buồn cho mình nhớ tên

 

Tôi sợ người ta biết tôi đang đau đáu từng giờ, từng phút, sợ đến thót tim khi một ô cửa vuông sáng lòe nhảy ra, rồi võ vàng khi thấy không đúng như điều mình sợ. Có bất hợp lý không bạn? Chắc là không, vì bóng đêm che giấu dùm tôi rồi, tôi khôn khéo giấu nó vào bóng tối để bạn và cả người ta nữa, đừng thấy rằng tôi đang loay hoay từng ngày, từng ngày dài trôi qua, tôi cứ như vất vưởng, cứ như lầm lì và cứ như là mình vẫn còn đang trốn tránh một điều gì đó - không thật rõ ràng mà cứ mơ mơ hồ hồ.

 

Mà giờ thì nắng khuya lên rồi, rực rỡ mà lung linh lắm. Khi mình ngập ngụa trong nó, Tôi không giữ nổi chút riêng tư cho mình, cái mơ hồ bỗng chợt hóa rõ ràng, tôi lại nghi vấn - khi lòng vẫn muốn không tin rằng mình đang nhìn nhận ra vấn đề - lại là tôi ? lại là tự tôi huyễn hoặc nữa sao ?

 

- Có điều tôi thích những buổi tối trong nắng khuya thế này. Mình như khôn ra, phải không ?

 

Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em . Bước chân nghe quen cũng buồn lạy trời xin còn tuổi xanh

Còn một mình trên phố âm thầm nhớ nhớ tên em. Ngoài kia không còn nắng mềm ngoài kia ai còn nhớ tên.

 

...cho những ngày im lặng vừa qua...

 

 

Thứ Bảy, 23 tháng 9, 2006

khuc | mua THU




Ta vẫn yêu ai như tình Trương Chi xưa đó
Những lúc xa xôi màu bằng lăng sao thương nhớ

Cái nắng loang chỗ ta ngồi
Cái nắng nhẹ nhàng, không gắt không bỏng da của từng đầu sớm mỗi sáng vẫn loang loáng vạt cỏ dại bên đường. Ta thích những hôm trời sớm, một mình ta ngồi, một mình ta vui khi ngắm nhìn ngọn cỏ xanh mướt trong nắng lành buổi sáng. Có khi là những trang truyện lật mở, khi là những lời hát êm dịu bên tai, người ta nhìn vào tưởng đâu ta đang buồn lắm đây, đang miên man một nỗi gì đó trong lòng. Có khi ta cười, nụ cười vô cớ, chẳng vì đâu, cũng chẳng vì ai

"Sao anh cười?"
"Anh cười vì anh nhớ"
"Anh nhớ người yêu à ?"
"Cũng có thể"

Nhưng cái nhớ đôi khi cũng lang mang, cũng bất định, đôi khi ngồi đây - một mình - ta lại nhớ về những buổi chuyện trò rôm rả, ta nhớ đến nhưng cú nhá máy "bổn phận" để người ta vì mình. Để rồi cho đến một hôm, ta bất giác nhận ra mình đang gây phiền hà cho người. Ôi thôi, ta không hề muốn như thế, ta dừng lại "bổn phận" mà đôi khi ta tự hào vì mình như thế. Ta tập cho mình thói quen một mình - một mình trong con nắng say lành mỗi đầu buổi sớm. Dù đôi khi không ép lòng, thú thực, không cố gắng lòng mấy, ta vẫn muốn gọi tên 1 ai đó, 1 ai đó thôi, rất bình thường, cùng ta chia sẽ những buổi đầu sớm thế này.

Rồi gió lùa nhẹ vào lòng
Nhiều hôm, trên đường bâng quơ ta thèm, một bàn tay gác nhẹ lên vai, định vị nơi đó, đơn giản thôi mà ta nghe thích, thích lắm, nó tạo niềm tin, niềm yêu thương dạt dào. Đơn giản vậy thôi, mà ta chực tràn nỗi nhớ. Còn gió thì cứ lờn vờn, đôi khi ta nghe lạnh, nhưng những lúc như thế ta cũng muốn lắm ôm con gió vào lòng và khe khẽ thôi, cho riêng mình ta : ta mang thương nhớ gởi vào trong gió ... gió hãy nói rằng tôi yêu ...

ta nhớ ai chiều xưa, xanh biếc quãng đường mưa, thơm ngát đêm dạ lan, loang khúc dương cầm ru

Cũng có khi mưa dội vào đêm đơn lạnh
Có khi ta say sưa như thể mưa hát dùm nỗi lòng đang ăm ắp, mưa ru nỗi đợi chờ để quên đi sự cô độc. Một giọt mưa mát lành rơi xuống tay như một yêu thương đang cất cánh tìm về. Lý giải vì sao đôi khi ta lặng im một mình chỉ để nhìn mưa giăng đầy trời - một trời yêu thương ngập đầy niềm nhớ

đây lối hoa bàng rơi, đây gió ven triền sông,
tiếng đàn khuya ta tìm nhau, serenate
tiếng đàn khuya êm đềm lắng, serenate
vẫn tìm ngát trên vai người

ta vẫn yêu ai như tình Trương Chi xưa đó
những lúc đi xa màu bằng lăng sao thương nhớ
ta về nhớ ai chiều thu
chuông chiều tiễn trong mù sương
nghe lời gió ru hồn ta êm đềm

ta nhớ ai chiều xưa, xanh biếc quãng đường mưa
thơm ngát đêm dạ lan, loang khúc dương cầm ru
tiếng đàn khuya ai vừa ngấn, serenate
tiếng đàn khuya êm đềm lắng, serenate

nghe ngoài hiên vang bước ai về
tóc thẳm ướt sương khuya lạnh
ta vẫn yêu ai với mùa thu không phai dấu
ta sẽ yêu ai cho dù ta xa cách mãi

------
dòng in nghiêng: ca khúc mùa thu - lê vũ

Thứ Sáu, 22 tháng 9, 2006

1620 - 220906




Ngoài kia - Màn mưa trắng xóa


Lòng - trắng xóa cùng mưa


Mừng - nghe em đã ổn.


Chúc - em mãi an lành !

Thứ Ba, 19 tháng 9, 2006

b a n g | q u o




Tôi tìm đến góc sân … nơi cuối vườn ...

Tôi muốn chôn sâu vào sự bình yên …



Tôi chán

Cái chán nó đến bất ngờ, không mong không chờ, vẫn đến, tự nhiên như hơi thở, bình thường như nắng mưa.

Nghĩ đến tất cả những gì thường gắn lấy với đời sống của một con người, và lắc đầu ngán ngẩm : cuộc sống, công việc, yêu đương, bạn bè, bản thân, tiền bạc, ….

Con đường bỗng dài thêm, nắng gắt hơn và gió thôi không thèm trao những dịu dàng.



Lẽ ra tôi nên vui

Sau bấy lâu chờ đợi, cả những hoang mang những tuyệt vọng cùng với những cố gắng không ngừng, tôi có được tấm bằng như mơ ước. Thật ra tôi nên cười, vì tôi đã mang niềm vui đến gia đình, mẹ cha, chị em, cô cậu bác dì … Người hạnh phúc là biết tạo niềm vui cho người khác. Có thật không? Sao tôi nghĩ đến nó mà tự nhiên thấy thắt lại và một nỗi ê chề cho sự chậm trễ và lười nhác của bản thân dâng lên ngột ngạt. Bạn bè đó, nhìn vào để thấy xấu hổ .



Rồi ta khóc … rồi ta khóc vì đâu nắng loang trên vạt cỏ, rồi ta khóc vì giọt mưa trắng như giọt lệ



Lẽ ra nên cảm thấy an lành

Khi tôi dứt đau thương này, tôi đón nồng nàn mới. Cảm giác lại đầy lại hân hoan, như chưa từng hân hoan đến thế. Ngồi nói về nồng nàn của mình, tôi – hình như hớn hở lắm, thằng em cười, con bạn cười, mọi người cười, chia vui. Còn tôi ? Tôi cũng cười – và nhỏ giọt vào trong khi nhìn thấy trước mắt một quãng đường dài thượt phải cố gắng. Bước vào là phải cố lê lết, vì khó khăn, vì nhọc nhằn đấy, cũng do mình chọn. Có an lành được không ? hay lại là những đêm quay quắt nhớ




Đôi lần ta nhìn tán cây mà ứa nước mắt vì màu xanh, vì sự trong trẻo



Cúi xuống thật gần …

Tôi thấy quanh chỗ mình ngồi khô cằn, trống trải. Lại thèm nghe nỗi buồn, lại nghe có những ước mơ trùng hợp như quanh chỗ ngồi lại mọc lên từng cây cỏ, rồi nghe cây sống khổ đau gì mà rũ lá, rồi gục đầu lên bóng …




… rồi ta nhớ về bến sông xưa một chiều và ta nhớ về giọt mưa rớt trên đầu trần … nhớ chiếc võng đơn sơ ngoài hiên vắng



Có nhiều khi tôi quá … buồn.



… rồi ta muốn được ra đi như thế, ra đi tràn đầy biết ơn, ra đi mà trên đôi mi đã khép, còn lăn chảy giọt nước mắt hân hoan …


Thứ Tư, 13 tháng 9, 2006

cho EM ngoan




Em - một người em tôi quen qua blog.

Em - chưa một lần gặp gỡ.

Em - tôi cảm nhận một chút ngoan, một chút hồn nhiên, chút trẻ nhỏ.


Tôi - vui vì nghĩ đến tự dưng khi không có thêm 1 đứa em như thế.

Lời tôi dành cho em luôn là sự khen tặng.


Rồi tự dưng khi không tôi biết chút chuyện của em.


Nói với em thế nào? Đôi khi tôi lại thấy lời nói của mình thừa thãi, lại thấy không cần thiết. Em nói em đã nghe đến ngán, tôi cười và chỉ biết cầu chúc cho em.


Thời gian đang lùi dần, và em, đang chờ đợi đến thời điểm để điều trị. Trong cách chat của em, tôi vui hơn chút khi em vẫn còn hồn nhiên, vui vẻ với tinh thần lạc quan cần thiết cho một cuộc điều trị không hứa hẹn sẽ nhanh chóng hoàn thành.


Giờ thì chỉ biết cầu nguyện cho em ... Tôi lại góp thêm cho mình 1 con hạc giấy với mong ước em an lành.


Em nhìn này, những vòng tay chờ đón bạn bè đang dang rộng để ôm lấy em trong một tình thân ái ngọt lành ..


Nhìn đi em, mỗi sớm mai, dù trong cơn đau đớn thì ngoài kia nắng vẫn lên cao, gió vẫn mang những tin lành nơi xa cùng những nguyện ước trao về em, rất thật, rất thật thà.


Em nhìn này, Sài gòn vẫn những bất chợt nắng mưa, vẫn những con đường quán xá thân quen chờ đón bước chân em về.


Và anh, và em cùng nhiều người bạn nữa, lại có dịp lần đầu gặp nhau trong 1 quán ưa thích em nhé


Hứa nhé em !


Lạc quan, và vui vẻ nhé em !


Anh mong em như thế .


*** Dành cho em trong 1 buổi tối không lành ***

Thứ Ba, 12 tháng 9, 2006

Nghi




P H I Ê N K H Ú C

******

Tôi là này hạt bụi
Xót mắt người thương tôi
Tôi là này hạt bụi
Không nơi nương thân nằm
Không ai về ngõ nhận
Cuốn theo gót hài xinh
Để về một tùy tinh
Xoay quanh đời tan tụ

Tôi là thân linh thú
Trên rừng thẳm, xa bầy
Co quắp bên hiên lạnh
Rung theo ngọn lá xanh
Rồi rụng tàn cô quạnh
Theo tháng năm cô hành
Theo gió về núi thẫm
Hết một kiếp phù du

Tôi là vòm cây phủ
xác tôi lúc ngậm ngùi
Tôi là này thân cỏ
Ven đường người vụt qua
Tôi là tôi xa lạ
Sao lại nhớ bùi ngùi
Em là ai
Quen lạ
Hôm qua và
Hôm mai
Lời cho nhau tê tái
Hỏi một câu nào ngờ :
Nơi tình yêu dừng lại
Tôi hay người ở đâu ?

Nắng vàng làm sao thấu
Đêm đen đã bắt đầu …
Chỉ mong …
Người,
Tôi,
Biết
Tình ta giờ đến đâu.

Để an tâm hạt bụi
Xót đôi mắt một người
Nương thân nhau nằm cạnh
Trăm năm,
Từ tóc xanh.

(CREDIT Sorento)

******
[ TO T TO MYSELF ]

Thứ Hai, 11 tháng 9, 2006

Nga^~m




Ngày hôm nay, nhacSO tràn ngập thông tin về người nhạc sĩ vừa nằm xuống từ biệt cõi tạm này - Nhạc sĩ Từ Huy.
Đang loay hoay chỉnh chỉnh, add add cái box thì tự nhiên chú ý đến ngày tháng năm sinh của Ông, chợt rùng mình.
Ông sinh vào ngày 15 - 10.
Trùng hợp sao tự nhiên cái nghĩ nó đến với mình nhiều thật nhiều.
Dạo này tôi hay nghĩ đến những ánh xanh, vàng, đỏ trên đường.
Nơi bạn dừng là một ngã tư, ánh đèn xanh cho tín hiệu bạn lưu thông trên đường, ánh đèn đỏ báo hiệu bạn phải dừng lại.
Vậy thì bạn có một khoảng thời gian tíc tắc cho ánh đèn vàng dù là trước khi dừng lại hay tiếp tục chuyển bánh.
Có khi bạn vội, bỏ quên sắc vàng, hối hả cuống cuồng lao về trước như trốn tránh sự đợi chờ, cũng có khi cái ánh vàng ấy ám ảnh bạn suốt chiều dài quãng đường đi
Có khi tôi nghĩ, giá như không có đèn vàng, tôi không có mặc cảm phạm lỗi khi cố lướt qua vạch khi sắc vàng kịp chuyển đỏ, hay khi chưa vàng chuyển xanh mà tôi đã ào xe về trước. Đó là những lúc tôi không cần những đợi chờ trong cuộc sống, cứ hối hả băng đi, vô định.
Còn lần này, tôi dường thấy được ý nghĩa của sự đợi chờ. Sự đợi chờ - đôi khi - có giá đắt của nó.
Như tôi đây - khi nhìn sắc vàng - dù buồn nhưg tôi lại thấy thương cho cái luân chuyển theo màu, chẳng ai mong đợi nhưng cứ vẫn nhấp nháy như một bổn phận của mình, đã dường như là sắp đặt ... đến lúc này đây, phải là vàng để biến thành xanh hay phải là vàng để kịp thời báo động đỏ.
Như khi - trong ánh vàng tôi nhìn để biết mình không cần vội vã - tôi thấy 1 chiếc lá lẻ loi lìa cành, lá vàng héo dù thu chưa tàn, và câu hỏi lạ lùng đến với tôi : nếu sắc vàng cho tôi nhìn mãi mãi, sẽ tâm bình hơn không khi chợt biến đỏ vĩnh hằng?
May thay, sắc xanh hiện rồi, tôi lại lao đi, để đâu đó trên suốt chiều dài quãng đường về, tôi lại có thêm dăm phút đợi chờ, dăm phút mê nghĩ với những ánh xanh, vàng, đỏ ... còn nhiều ... rất nhiều ...

Thứ Sáu, 8 tháng 9, 2006

Thu*' 6




Bút Chì : tự nhiên chiều nay nhớ ra thứ 6, nhớ đến Huy.
-------------------------------
Sáng nay, tỉnh dậy, vẫn như thường lệ tôi với lấy chiếc điện thoại đầu nằm, không vội vàng tắt đi, tôi nghe thêm 1 lần nữa Thôi Đừng Chiêm Bao. Thôi đừng chiêm bao, tôi có chiêm bao không?
Có đấy, tối qua tôi chiêm bao một giấc hãi hùng, tôi thấy tôi một mình lê bước trên con đường thật vắng, ánh nắng vàng vọt cuối ngày không đủ sáng để tôi tường tận nơi cuối đường sẽ ra sao, sẽ là đâu và như thế nào? Nhưng tôi chẳng thấy, tôi nghe lòng dặn lòng dừng lại, mà đôi chân thì cứ khăng khăng bước tới, dù phía trước mịt mờ. Đôi lúc, một bóng râm bên đường, một tiếng líu lo trên cao cũng làm mình nhẹ nhàng đôi chút và có thêm chút thôi thúc trong lòng tiếp bước.
Tỉnh dậy sáng nay, tôi xem lịch và nhận ra ngày thứ 6
Ngày thứ 6, ngày mà tôi yêu thích.
Là ngày của một buổi chiều nôn nao chờ đợi, Cô đến trao cho 1 tờ giấy gấp tư, căn dặn đợi Cô về mới được mở ra. Ai cũng bảo Cô khó khăn với học sinh có tiếng nhưng với tôi, Cô luôn quan tâm, che chở. Cô đi rồi, tờ giấy mở ra là dòng chữ Congratulation! ... Đó là buổi chiều của ngày thứ 6 năm học lớp 9.

Là ngày của thứ 6 năm nào, trên chuyến xe từ Sài Gòn trở về, tôi biết mình sắp phải quyết định một việc quan trọng, nhưng trước mắt là ánh mắt mẹ lo âu, là những khuya mẹ khóc khi tôi xa nhà mà chưa đủ lớn, là những thủ thỉ nhỏ nhẹ của Ba, cùng với những lời rủ rê của bao anh chị bác dì, cuối cùng tôi quyết định ở lại, gắn với mẹ với gia đình, với cả mái trường cũ mà đôi khi trong suy nghĩ tôi cho là mình không hề yêu lấy nó. Quyết định đến vào một chiều thứ 6

Là ngày ở quán sinh tố ven đường, tôi cùng bạn miên man cho công việc tặng quà ngày hôm sau thì như ý trời sắp đặt, tôi thấy tường tận một việc nhói lòng. Đêm đó tôi lạnh, cái lạnh từ trong lan tỏa, một tối ngày thứ 6
Là một sớm trên đường tôi loay hoay nghĩ về những con hạc giấy, nơi xa kia tôi biết em đang thút thít theo nỗi lo lắng trong lòng, tôi thì không làm gì được cho em, chiếc bánh trao tay vội vàng, mong em ấm lòng hơn đôi chút. Chuyện đã xa, ngày cũng qua, tất cả qua đi nhưng chắc em không đủ lớn để thấy rằng những cảm nhận tốt đẹp dù nhỏ nhoi và bất chợt như thế cũng khiến tôi cưu mang bên lòng. Nghĩ đến nó không phải là tiếc nuối hay thù hận, mà như sống lại một đôi phút ấm lòng cần thiết trong cuộc sống này.


Là khuya 1 ngày tôi đã lang thang nhiều ngõ ngách chỉ để tự hỏi lòng mình, mình có đang tự vấn lấy những hoang mang, những quẩn quanh cho bản thân mình hay không? Rồi tự an lòng vì dù sao cũng có một nơi chốn để nghĩ về
Là sáng nay, sáng ngày thứ 6, tôi chọn cho mình bài hát ra ngõ trông chờ, ra ngõ mà yêu ...
-------------------------------------
Em vẫn thích ngày thứ 6 Bút Chì à,
Hiện thì em đang ước sao mình trở lại ngày thứ 6 của tuần vừa rồi.
Thứ 6, ngày 8 tháng 9 năm 2006

Thứ Tư, 6 tháng 9, 2006

va^~n Mu*a





Sài gòn, vẫn đó những sớm nắng chiều mưa ... loanh quanh ... một mình.

Chiều nay, mưa như trút nước ...

Chiều nay, mưa như khóc ... cùng tôi.


Này, ngăn đi cho giọt đừng ngấn !

Nhòa mất rồi khung cửa kính nơi kia, một mình ta bước, lủi thủi, loanh quanh, ta đi đâu .. ta sẽ đi đâu?

Nhòe hết rồi, những con đường phố xá, mưa đang rơi ngoài trời, đường còn xa, nhủ thầm, tôi này, đường còn xa, còn phải tiếp bước thêm dài, có khi mưa vầy, có khi lại là bão giông, vân vũ, tôi này, hứng đi những giọt mưa trong đời sống.


Này, ngăn đi cho giọt đừng lăn,

Thấm ướt áo thì sao? Lạnh lắm, người đi trong mưa, lạnh lắm.

Đừng lăn dài theo quãng đường xa ấy, đọng lại chút thôi rồi mau tan đi nhé, nhớ rằng đôi khi nắng cũng buồn như mưa ... nếu trên đường này, ta với ta, một mình.


Này, có ai kéo dùm tôi không, vạt áo mưa chiều nay !

Nhắc tôi đi, mưa ướt sũng con đường ..

Nói tôi nghe, tiếng mưa đâu thổn thức, mưa đang reo đấy chứ, vui đi, mưa xuống là mưa gột xóa đấy thôi.


Này có ai đã thật thà khóc trong mưa?


Như tôi, lại một lần, tôi thật thà theo niềm cảm xúc như thế !


Sài gòn chiều nay, mưa như khóc dùm tôi !


[ C h i ề u n ă m t h á n g c h í n h a i n g à n l ẻ s á u ]