Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2006

tHu*'C . cU`nG . LiE^n




Lật mở ..

Những dòng viết hiện ra, nghe

mênh mang mênh mang nhiều uẩn khúc

Ký ức lưu đày tôi

vầng trăng lưu đày nỗi nhớ

nghe mãi một điệu rả rích cũ

trái tim tôi mỏi mòn

(Trăng Đen)




Rồi lật mở ...

Ám ảnh ngay cả chiếc bóng của mình

một chiếc bóng hiện hữu trong một phần người sai trái.

Tim ngân lên những âm vực sâu hút,

và tay gõ chạm bóng đêm.

Mông lung như chực chờ



Nhiều khi nỗi buồn tôi xanh biếc như rêu

cứ nảy nở tràn lan dưới vực sâu tâm thức

nơi tôi như kẻ mù lòa tự dẫn mình đi bằng cảm giác

mà không biết mình sai



Nhiều khi nỗi buồn tôi như chiếc bóng in dài

trên con đường lầy lội

nơi mặt trời mỗi ngày một lạnh nhạt

và cơn mưa đi qua để lại một vũng bùn



Mỗi ngày tôi gặm nhấm nỗi buồn mình

như con chuột con dũi mình vào quả núi

đào một chiếc hang

tôi đi trên chiếc bóng của tôi

sợi len của tôi

và đám rêu xanh kia đỡ tôi ngã xuống

bằng nụ cười của kẻ mù lòa

(Nỗi Buồn Của Chiếc Bóng)
 



Lại lật mở ...

Này là tinh mơ, này là bóng đêm kỳ hoặc ...

này là những ngọt ngào cay đắng ...

và này là những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi. Tan biến.

Nghe từ đêm tiếng vọng từ trong mình,

thổn thức những niềm nỗi ngày xưa.

Và nhủ lòng vì đời vẫn thế, cuộc đời vẫn thế, và ...

cũng vì ngày mai rồi sẽ khác ngày đã qua.

 



Những chấp nhận đắng cay và thua thiệt, những rạn nứt và trăm điều bi thiết, chảy thành sông thành biển cuốn trôi rừng. Hạnh phúc bỗng là con cá quẫy, theo sóng về vượt chín tầng không. Hạnh phúc như cánh chuồn quá mỏng, ngẩn ngơ bay chờ bảo thổi về. Em cuối cùng gói đời cất vội, sợ mai này hồn ngập rêu phong ...

(Thu Khúc) 




Và này thôi, tay đưa nhanh đóng lại.

Chẳng lật hay mở nữa làm gì ...

Ssợ lắm rồi những cảm xúc xa xưa, cứ ẩn hiện ủ hoài trong tâm trí.

Dù vẫn biết ngày kia rồi sẽ khác, ta vẫn hoài ôm một nỗi riêng mang.




Sẽ có một ngày, tôi biết

trái tim tôi sẽ ngưng đập

cảm giác tôi sẽ không còn

chiếc bóng tôi biến mất

và nỗi buồn tôi như đại dương kia

không còn bờ bến

sẽ tan thành hư vô ...

(Nỗi Buồn Của Chiếc Bóng)
 
Vẫn biết đời hạnh phúc chẳng bao nhiêu. Cái thoáng chốc của một thời tuổi trẻ, cái dè dặt của tuổi già rớm lệ, cái mênh mông hiện tai êm đềm. Em bao giờ cũng vẫn là em - là ngọn nến chẳng bao giờ tắt - thứ ánh sáng điềm nhiên hiu hắt - điềm nhiên đi thốc giữa tim người. Anh có lúc thấy mình buốt lạnh, tìm đâu ra ngọn lửa mồ côi ...

(Thu Khúc)
THỨC ĐẾN SÁNG VÀ MƠ 





Thứ Ba, 27 tháng 6, 2006

muoi . lam . phut .




15'




Bạn nghĩ gì trong thời gian hốt hoảng 15p


Ngày hôm qua, bữa tiệc tại nhà bé Uni sẽ trọn vẹn hơn nếu tôi không bị văng khỏi xe và chạm đất một cách bất bình thường. Thành ra tôi có khoảng thời gian 15p hốt hoảng.


Cảm giác mình bị ngã thật là thê thảm. Và hình như luôn là  như vậy, mỗi lần bất trắc xảy ra, điều đầu tiên tôi luôn nghĩ đến là tình trạng xấu nhất của mình sẽ phải chịu là gì ? Rồi hốt hoảng để dù biết rằng xung quanh mình nhiều lời hòi han có sao có sao không? thì tôi vẫn không thể đáp trả.


15p - ngày hôm qua hình như không còn thơ dại nữa, đời hơn, thực thà hơn.

15p - những nghĩ ngợi hóa thành bất ổn, hoang mang vận vào người

15p :

- Tôi nghĩ đến gia đình

- Tôi nghĩ đến nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, tôi sẽ như thế nào và những rắc rối từ đó sẽ là gì?

- Khi Lang đứng cạnh tôi hỏi han, chia sẽ, tôi lại hoang mang về một lần khác khi không có ai bên cạnh, không có những người như Lang, như bạn, ... Tôi sẽ thế nào? 

- Tôi nghĩ đến việc nạp card điện thoại, phải gọi được một ai đó giúp mình. Mà nếu không có ai để gọi thì sao?

- ...


Tôi nghĩ và tôi nghĩ ... nghĩ nhiều quá ...



Cảm ơn Lang đã chia sẽ với tôi 15p hoang mang ấy.

Thứ Sáu, 23 tháng 6, 2006

Hi`nh Da'ng Nu. Cu*o*`i

Bốn mùa như gió, bốn mùa như mây,
những dòng sông nối đôi tay liền với biển khơi
Đêm chờ ánh sáng, mưa đòi cơn nắng,
mặt trời lấp lánh trên cao vừa xa vừa gần.
Con sông là thuyền, mây xa là buồm,
từng giọt sương thu hết mênh mông.
Những giọt mưa, những nụ hoa
hẹn hò gặp nhau trước sân nhà
Không hẹn mà đến không chờ mà đi,
bốn mùa thay lá thay hoa thay mãi đời ta
Bên trời xanh mãi, những nụ mầm mới,
để lại trong cõi thiên thu hình dáng nụ cười
.

Image


Bên trời xanh mãi, những nụ mầm mới, để lại trong cõi thiên thu hình dáng nụ cười ...

Một nụ cười mở ra tôi chào nắng, chào gió đầu ngày mỗi sáng. Những mùa đi qua cho tôi cái ngấm nỗi thảnh thơi của những buổi chiều mưa lạnh hay những sáng nắng gay gắt trên đường ... mà từ lâu, hình như là lâu lắm rồi tôi quên mất.

Tôi cười ... tiếng cười nghe nhẹ như mang hơi thở lành.
Qua đi rồi ... những mùa yêu, mùa vui, mùa đau cũ.
Những xanh.trôi.gió.trầm lướt qua đủ cho nghẹn, cho tê dại phút giây, và rồi ráo hoảnh, chợt thấy vì đôi khi trầm một chút là đời không mệt mỏi.

Tôi ngồi ôn lại cảm xúc cho mùa nhẹ nhàng bay ...

XANH - TRÔI - GIÓ - TRẦM
...................................

Bốn mùa như gió
Bốn mùa như mây
..................................

Thứ Tư, 21 tháng 6, 2006

mua` T.R.a^`.M




Trầm có khi là nén hương lòng ta thắp muộn, đốt hết một lần cho khói tỏa mịt mù, bay lãng đãng trên cao, và một lần ta thành tâm cầu nguyện cho những gì sót lại nơi tim.


Trầm cũng là chút hương ngày cũ cứ quẩn quanh, phả vào đêm cho đêm thổn thức.


Trầm có khi là chiếc lá lìa cành nhưng không chạm đất, vướng vào nơi bàn tay. Bàn tay ngại ngần giữ lấy, rồi vịn chắc trong tay như sợ lá héo, lá gầy, vì biết rồi lá cũng sẽ giòn tan.


Trầm cũng là những khi ta nghe lòng mình còn ngân nga : còn nồng nàn … còn bàng hoàng … và còn đau thầm …


Trầm có khi lại là những con sóng lòng say ngủ, thôi cồn cào những nghĩ suy phiền muộn, ta im lặng lắng nghe niềm đau chìm xuống và trái tim thì như hóa đá lăn dài


Trầm lại là những nỗi chờ đợi riêng mình, dù có là một bóng hình đến muộn thì vẫn an tâm vì ngày sau sỏi đá rằng vẫn biết âu yếm nhau, và đồi núi rằng sẽ biết tương tư người. Ta thì lại yên lòng vuốt ve những nụ hôn trầm vừa.


Và … trầm còn là khi ta lắng đọng riêng mình những vô ngôn, mà lãng đãng trong tâm trí là những lời gọi hồng ơi ngọt ngào. Ngọt ngào cho một mùa tái xanh, ta thong dong cuộc đời như chưa từng là đau, là vui hay niềm nỗi quanh ta.




Trong cơn trầm, ta cất bước …

Mùa đã qua :
Mùa Xanh - Mùa Trôi - Mùa Gió

Thứ Ba, 20 tháng 6, 2006

Mu`a Gio' O Bien




Về Biển


Chào thành phố, tôi tạm xa đôi ngày. Có chút hy vọng lóe lên, có chút nỗi niềm dài theo từng cột cây số bỏ Sài gòn lùi dần xa tít. Tôi về biển, biển có cho tôi nỗi thanh thản đợi chờ bấy lâu?

Xe lăn bánh, tôi nhét vào tai mình mớ nhạc hỗn độn, nào ballad, dance, rock và cả jazz ... Rồi tự dưng khi chưa xa được Sài Gòn, một nét nhạc quá đỗi quen dịu dàng ngân, tôi buông lõng tay mình, nghe như tan loãng, nghe như mênh mang.


Hồng nhé hồng ơi cơn đau trầm hay lúc bình an

Hồng sáng lòng tôi, ôi tình thương sao tinh khôi

Hồng sẽ hồng thêm đến trăm lần


Nghe như có một dự cảm sâu xa cho một điều không lành.

Quãng đường dài không đủ để cho tôi cảm giác mệt, khi những ấp ủ còn đâu đó, những nghĩ suy hay trăn trở, đôi khi buộc mình ép lòng cố gắng.


Nhưng gió


Image



Gió ùa về, mạnh quá. Xoáy qua tay, áp vào mặt, hất lên tóc, …

Những cố gắng chỉ để hoài công, nghe như có điều tiếc nuối vô hạn.

Bàn tay thì nắm chặt, mà không giữ nổi một chút ấm giữa con gió lạnh thổi về từ biển.

Tôi biết, từ đây đã an bài.


Vậy thì thôi,


Tôi chào sáng tinh mơ bằng những nét nhạc thân, bằng những cởi mở một lòng đang giá lạnh.





Image



Biển buổi sáng thanh bình. Tôi dõi mắt theo đường chân trời, mơ hồ có một đường chỉ ngang mỏng manh cứa vào mắt, sởi chỉ không đủ hồng cũng không đủ dày để trói buộc, bay lãng đãng cùng mây, cùng gió, cũng những gì đã đặt lên môi thành tiếng gọi yêu thương quen thuộc.

Này, bay đi nhé, rồi hãy vướng mắc một nơi nào đó xa mù …

Chợt nhớ và vu vơ những lời ca xưa rồi quên hát : biển chiều đầy sóng vỗ.


Image



Biển chiều vẫn đầy sóng vỗ …

Nhớ nhung là cái gì đó rất hình sương bóng khói. Thế nhưng, tôi ép nó phải thành hình, thành lời gãy gọn và trần trụi trước biển. Biển phải thấy được nó, rồi biển hãy cuộn sóng dữ dội cuốn trôi đi xa dùm tôi.

Biển bao giờ cũng như tôi đầy biến động, ớ nơi nào biển cũng như tôi đầy giông tố.

Và mưa … sao tôi chẳng mong mà mưa đến. Mưa cứ rơi đều ngoài biển, những điệp khúc thân quen cứ dỗ nhẹ những nỗi buồn vui có tên hay không tên trong lòng. Mưa vô tình. Cát bay gió thổi cũng vô tình. Con sóng cũng bạc đầu trắng xóa. Trắng cả giấc mơ tôi, xóa cả những nhỏ nhoi vọng ước hão huyền.


Vâng,biển chiều vẫn đầy sóng vỗ

Từng con sóng dạt vào bờ, hung hãn, rồi trôi đi. Tôi ngồi ngắm. Dạt vào, trôi đi, rồi dạt vào trôi đi …

Thế đấy, có khi là qui luật. Thêm một tiếng thở dài cũng chỉ đề dằn vặt bản thân thêm chút nữa. Mà biển có nghe cùng tôi nhịp thời gian đang trôi chảy ? có nghe những yêu thương đang rũ cánh rời bỏ lòng mình?

Tôi muốn nói, nói cùng biển, cùng sóng rằng không phải thế, nhưng có phải tôi đang dối cả lòng mình?


Lại một sớm mai trước biển,


Kỷ niệm óng ánh từng giọt sương đọng mờ ngoài cửa kính, như giọt nước lăn trên má đêm nào tôi nghe nhói buốt nơi tim, như ánh nhìn rực rỡ ngày nào tôi nhận những lời thưa thốt ân cần rất hồng, …

Không,

Này là những ngang tay xóa đi từng mảnh vỡ trong lành hơi sương

Này là những ánh mắt thôi xa vời trước biển

Này là những chìm đắm u mê đang chìm dần lòng biển

Này là những giọt nước mát lành sớm mai như từng giọt nước mắt.



Khóc nữa đi sớm mai, lòng tôi thì đã tạnh.







Image


Về biển,

Biển chôn vùi đi mất hết cả rồi !


Mùa đã qua :



Mùa Xanh



Mùa trôi


Thứ Ba, 13 tháng 6, 2006

mu`a TRo^I




Như những dòng sông nhỏ, uốn mình mải miết.

Ngày cũ, con sông tuổi nhỏ em vẫn hay nhẹ lời cùng anh. Đến gần hơn những sẽ chia ngọt ngào trong bóng tối màu nhiệm. Những ngại ngần, lo sợ cũng êm đềm như dòng chảy … vì bên em có anh.

Lời một, lời hai, … những lời anh dành cho em dường không đủ
Để một ngày … thức giấc nửa đêm, anh mất rồi em hồn nhiên ngày cũ.

Ngày hôm qua, những cơn mưa chẳng giúp anh gột xóa, từng giọt rồi từng giọt nhỏ xuống tan loãng giữa mênh mông rộng lớn. Dòng chảy như cồn cảo, như nổi sóng, nghe như bài hát đôi mình càng thêm buồn, vời vợi.

Sao lại như thể
… còn thưong còn yêu vẫn xa

Mùa về theo mưa cho anh từng chút đậm đắng đầu môi, mùa có tan đi không cùng dòng nước kia lúc vơi lúc lại đầy ? Chỉ biết rằng nỗi vắng như chực chờ, ẩn hiện, anh nghe bản thân đến gần hơn trong giấc dài những muộn phiền không dứt.

Ngày hôm nay, mơ hồ là những ngày vui đang héo, những cơn ác mộng đang hiện hình, những dòng chảy mạnh mẽ tuôn tràn. Không còn là con sông êm đềm tuổi nhỏ, cũng chẳng còn phẳng lặng phút bình yên.

Có phải lòng ta đang cháy như đốm tàn … để giấc mơ khép màn ?

Mùa đang dần trôi
Mùa cũ :
Mùa Xanh

Thứ Năm, 8 tháng 6, 2006

kho^ng nhu* thu*o*`ng khi ...




Lẽ ra mùa phải được trôi đi liên tục nối tiếp nhau ...

Thế nhưng, cuộc đời luôn bất ổn, và ... có những ngăn trở mình không thể tiến theo một lịch trình đã định sẵn.


KHÔNG NHƯ THƯỜNG KHI ... hay là những bất ổn ....


- Tinh mơ, vẫn cơn nhói nơi chân, tôi lăn mình không thể vỗ tiếp giấc ngủ. Vậy thì dậy thôi, hy vọng ở những con đường nắng sớm, ở những góc nhìn thân thuộc. Tận hưởng mà quên đi cơn hành hạ bản thân nhiều lúc thấy mình như bất lực. Thế mà, không như thường khi tôi trở mình và cơn chóng chánh lại đến. Một ngày nghỉ ngơi trôi qua trong nhiều giấc ngủ, chập chờn và mộng mị. Em về ... hư hư thực thực mà nghe tràn đau nơi tim. Sao cứ mãi quẩn quanh cho những vết hằn lại in dấu. Chuyện của tôi - chuyện chẳng lẽ không bao giờ kết thúc. Giấc mơ trưa - đôi khi nghe thật não !


- Chuyện của em - những yêu thương không gọi tên là thù hận. Suy nghĩ đến nhanh chóng, suy nghĩ vụt qua đầu, dù thế nào tôi tin là tôi đúng. Có thể những ngộ nhận, những gán ghép sẽ xuất hiện đâu đó vô hình, nhưng tôi mặc, tôi biết mình đang muốn gì và cần gì. Không như thường khi  tôi sẽ chia riêng tư cùng em ! Hy vọng lần này, tôi được thấu hiểu và lắng nghe! Không như thường khi là những lời nói trôi qua tai và tan biến !


- Chuyện của em - cũng đầy bất trắc. Không như thường khi - tôi đón nhận và vô tình xử lý hơi nhiều. Tôi chẳng biết rồi sẽ như thế nào nhưng tôi cầu chúc cho em một kết cuộc an lành.


- Chuyện của bạn - vẫn là những bất ổn. Không như thưởng khi tôi lên tiếng mách điều. Tôi im lặng, tình cảm hãy để con tim lên tiếng, rồi bạn sẽ thấy yêu thương đôi khi lại mù mờ như thế mà con người lại vẫn cứ mơ hồ. Và bạn nhé, quyết định thế nào đi nữa thì thực tâm tôi cầu chúc yên bình cho bạn. Cái đỉnh yên bình đó tôi sẽ dành sẵn một chỗ ngồi ấm áp rất riêng cho bạn, tất nhiên trong trường hợp tôi leo lên được trước bạn. Không như thừơng khi tôi ích kỷ giữ khư khư riêng mình. Vậy thì nếu bạn may mắn hơn tôi, bạn cũng nhớ nghĩ đến tôi bạn nhé. Đêm qua, tôi biết bạn say nên không nhiều lời, bạn thích những vô ngôn. Tôi mong bạn có những vô ngôn ấm lòng. 


- Không như thường khi - tôi ngồi vẽ lại cảm xúc cho mình bằng chính sự vá víu và chấp nối của số phận. Không như thường khi - tôi mơ một giấc thật đẹp cứu rỗi cuộc đời này , để đâu đó trong gió chiều thôi thổi , tôi man mác một nỗi : Thôi Đừng Chiêm Bao


- Không như thường khi - tôi ngồi ghi lại những xúc cảm quanh mình mà sóng mũi tôi cay xè, mắt tôi nhòe đi nhiều - không vì tôi buồn mà vì tôi hiểu


Hơn bao giờ hết, ngay lúc này.


Tôi đang thấy những bất ổn của chính mình và quanh mình . 

Thứ Sáu, 2 tháng 6, 2006

mu`a XANH

Image

Là Yêu Thương

Anh tìm đến vệ cỏ ven đường, áp tai mình trên những cọng xanh non mơn mởn. Anh nghe lời cỏ thì thầm ...

Tôi yên bình, tôi thanh thản, tôi mặc nhiên đón gió trong chiều ...
Còn tôi, tôi an lành, tôi miên nhiễm, tôi có cách nô đùa lả lơi theo gió ...
Tôi vẫn cứ là tôi ..

Nghe hay phải không em ? Một ngọn gió lùa vào quấn lấy thân cỏ, chắc gì gió ở bên cỏ suốt đời. Như bản tình ca hãy yêu như là yêu lần cuối, anh ngân nga, anh trãi lòng, rồi thì tình cũng qua ...
Đón em về trong nắng chỉ mong sao em hồn nhiên và em vô tư như lần đầu mãi mãi ...Để anh có phút yên bình trôi vào đêm êm đềm, tinh khôi, để em lắng đọng nghe nhịp tim anh đang chảy tràn về phương em, mải miết ...
Nói đi em : Khi em yêu anh, em thôi lo sợ
Nói đi anh : Khi anh yêu em, anh mong anh chờ
Lời nói rồi bay theo gió, gió mang đi xa, nhưng em này, yêu thương sẽ mãi hoài hiện hữu. Thế cho nên còn chần chờ gì mà không thôi thêm những lần cần, lần mong, lần ước.
Cần này nhé tay ấm ... để biết anh còn gần
Cần này nhé môi nóng ... để nghe lòng mình ấm cúng
Và này ,
Yêu Nhau Trong Mùa Xuân nhé !

Mùa Xanh đang về ....

Thứ Năm, 1 tháng 6, 2006

Vo^ Thu*o*`ng

Và mùa đang lặng trôi ...
Và ... Ta thức

Ta dựng lại mùa với một lẽ vô thường

Dựng con sông dậy khơi nghìn gió
Mây thả bay từ mắt mùa trôi
Ta nghe đời xuống nghiêng từ đó
Một trận bình yên lặng nhìn thôi

Để ta đón lại mùa xanh ấy
Từ tâm ai ướp hương sum vầy
Như khi nhìn nhau mà không nói
Tỏa những ngậm ngùi thắp nắng tôi

Một cõi trầm vừa cho gió nổi
Giữa tùy tinh lạ có em ngồi
Ta buông tiếng hát tìm thanh thản
Nhưng chỉ khói mờ lên trên môi

Tất cả qua đi, ta ở lại
Ghi hết tình em vào hồn thôi
Thơ không đủ chữ, tim đủ chỗ
Lời thương đành để bốn mùa trôi

Dựng lại mùa tôi !

Image


TRÔI
.TRẦM.GIÓ
.XANH