Lật mở ..
Những dòng viết hiện ra, nghe
mênh mang mênh mang nhiều uẩn khúc
vầng trăng lưu đày nỗi nhớ
nghe mãi một điệu rả rích cũ
trái tim tôi mỏi mòn
(Trăng Đen)
Rồi lật mở ...
Ám ảnh ngay cả chiếc bóng của mình
một chiếc bóng hiện hữu trong một phần người sai trái.
Tim ngân lên những âm vực sâu hút,
và tay gõ chạm bóng đêm.
Mông lung như chực chờ
Nhiều khi nỗi buồn tôi xanh biếc như rêu
cứ nảy nở tràn lan dưới vực sâu tâm thức
nơi tôi như kẻ mù lòa tự dẫn mình đi bằng cảm giác
mà không biết mình sai
Nhiều khi nỗi buồn tôi như chiếc bóng in dài
trên con đường lầy lội
nơi mặt trời mỗi ngày một lạnh nhạt
và cơn mưa đi qua để lại một vũng bùn
Mỗi ngày tôi gặm nhấm nỗi buồn mình
như con chuột con dũi mình vào quả núi
đào một chiếc hang
tôi đi trên chiếc bóng của tôi
sợi len của tôi
và đám rêu xanh kia đỡ tôi ngã xuống
bằng nụ cười của kẻ mù lòa
(Nỗi Buồn Của Chiếc Bóng)
Lại lật mở ...
Này là tinh mơ, này là bóng đêm kỳ hoặc ...
này là những ngọt ngào cay đắng ...
và này là những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi. Tan biến.
Nghe từ đêm tiếng vọng từ trong mình,
thổn thức những niềm nỗi ngày xưa.
Và nhủ lòng vì đời vẫn thế, cuộc đời vẫn thế, và ...
cũng vì ngày mai rồi sẽ khác ngày đã qua.
Những chấp nhận đắng cay và thua thiệt, những rạn nứt và trăm điều bi thiết, chảy thành sông thành biển cuốn trôi rừng. Hạnh phúc bỗng là con cá quẫy, theo sóng về vượt chín tầng không. Hạnh phúc như cánh chuồn quá mỏng, ngẩn ngơ bay chờ bảo thổi về. Em cuối cùng gói đời cất vội, sợ mai này hồn ngập rêu phong ...
(Thu Khúc)
Và này thôi, tay đưa nhanh đóng lại.
Chẳng lật hay mở nữa làm gì ...
Ssợ lắm rồi những cảm xúc xa xưa, cứ ẩn hiện ủ hoài trong tâm trí.
Dù vẫn biết ngày kia rồi sẽ khác, ta vẫn hoài ôm một nỗi riêng mang.
trái tim tôi sẽ ngưng đập
cảm giác tôi sẽ không còn
chiếc bóng tôi biến mất
và nỗi buồn tôi như đại dương kia
không còn bờ bến
sẽ tan thành hư vô ...
(Nỗi Buồn Của Chiếc Bóng)
(Thu Khúc)