Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 31 tháng 5, 2006

Thu*'c Gia^'c




Một đêm mùa hè nằm trên khung cửa sổ, một chú mèo lười đôi mắt như còn lim dim

Và đêm thì thầm và tôi mơ ngủ, ngày xa thật rồi trôi mãi vào mênh mông.

Và đêm bập bềnh và tôi mơ ngủ , và chú mèo lười đôi mắt vẫn còn lim dim

Và đểm nhẹ nhàng nhẹ như hơi thở, và đêm dịu kỳ bóng tối không còn vây quanh nữa


...

... ...


Thức Giấc


Thức giấc, chiếc lá chuyển màu giòn tan lìa cành.

Gió thoảng nhẹ cũng đủ rung rinh cành, giọt sương mất thăng bằng trôi đi.

Chú mèo giật mình, một giọt nước, lao thẳng vào bóng đêm, bỏ lại khung cửa xanh chỏng chơ, một mình.


Image



Cười ! Cười có khi thật tối …

Nghe quen quá đỗi !


Sau cơn mưa … trong lành đến thế.


Hình như mùa đang lặng trôi.


Và … ta thức.


 

Thứ Hai, 29 tháng 5, 2006

em ho^`n nhie^n ro^`i em se~ bi`nh minh

Về ngày dành cho em


Image
Anh không hồn nhiên được như em.

Nên có nhiều khi, có nhiều điều anh chẳng thế như em, tự nhiên hay vô tư, ung dung và tự tại.


Bông hoa dại đẹp, cũng muốn mình nghiêng ngửa, kề với hoa, mặc nhiên ngắm, mặc nhiên say sưa. Nhưng không được.


Một thân cây vươn thẳng trong bao la gió trời, soi bóng mình dưới mặt hồ kề cạnh, cũng chẳng thể vồ vập, tựa mình vào cây và ve vuốt.


Riêng với em thì trở nên rất dễ dàng.


Nên anh tình nguyện làm người đứng ngắm, và ghi lại cảm xúc cùng em trong một buổi chiều nhiều gió.


Một cái hẹn ngẫu nhiên, cũng như một nơi chốn bất ngờ. Đôi khi câu nói ngỡ như là một lời vui đùa, nhưng hoá ra lại là thật, cũng khiến anh bất ngờ, đến thú vị.


Thế là anh có một buổi chiều ngẫu mà vui như thể.


Ngày dành cho em, anh thấy em thật sự như lời em nói. Đôi khi, anh nghĩ anh đã quá cùng cực nhiều nỗi trong lòng, mà quên mất cái chân, cái thật của cuộc sống lại đến rất thản, rất nhẹ nhàng.


Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh.


Bây giờ thì anh tin, ít ra anh cảm nhận được từ em, dù qua lời em nói, anh biết và anh mơ hồ hiểu em cũng có nhiều nỗi trong lòng. Nhưng em hồn nhiên, với cách nhìn của trẻ thơ như mong muốn, nên em sẽ bình minh. Có lẽ anh cũng tập cho mình một thói quen như thế, để thấy mình bình minh hơn.


Cứ tin như thế và như thế mãi em nhé


Anh chúc em một lần nữa cho em về ngày mà anh gọi là ngày dành cho em trên con đường thênh thang mà em nhận lấy cho riêng mình.


Cảm ơn em về 1 buổi chiều bất ngờ, thú vị


Cảm ơn em về 1 tối sẽ chia trong một không gian cũng quá đỗi thú vị.


Và em, em đi đến tận cùng, tận cuối con đường em nhé !


 



27/5/2006


Thứ Năm, 25 tháng 5, 2006

Nga`y xa




Có những ngày xa theo chiều dài nỗi nhớ ...



Ngày mai đang bắt đầu từ ngày hôm nay.

Vậy ngày hôm nay … chắc chắn được bắt đầu từ những ngày quá khứ.


Chắc chắn thế !


Nên mới có chuyện vậy nè, hồi sáng này mần chút việc có dính dáng chút đỉnh đến cái mùa hạ, cái mùa chia ly xa trường xa lớp, xa bạn bè, thầy cô, tự dưng sao nghe nhớ mênh mang. Cái nhớ nó cứ dâng, cứ tràn, đến nỗi buộc mình ngồi viết lại cho đỡ nhớ, mà chính xác hơn là đỡ thèm


Những Mùa Hạ Qua Rồi …


Hồi đó là mùa hạ cuối cấp 2, cả nhà xôn xao vì tin thằng Huy đậu vào truờng chuyên Lê Hồng Phong, Má ngước mắt hỏi có học không (đến giờ tui mới biết là má muốn tui nói Không) thì thằng Huy chớp chớp mắt, gật đầu học, mà tui thề tui nói thiệt là lòng dạ tui không muốn tí nào. Tui thi là để chứng tỏ mình cũng có thể đậu như người ta (hihi), với lại hồi xưa đâu phải dân tỉnh nào muốn thi là thi đâu, cái điều kiện được thi nó khắc nghiệt đến nỗi khi cái phiếu báo thi nằm chắc trong tay là  tui quyết định đi thi cho bỏ ghét dù chẳng ôn luyện gì hết trơn hết trọi (hehe). Bởi, lỡ dại cái chớp chớp mắt đó, mà những ngày gần lên SG đối với tui sao thê thảm quá chừng. Tui nhớ như in lúc đó đang thịnh bài chiếc lá mùa đông do ca sĩ hải ngoại Lưu Bích hát, tui cũng hát theo, mà hễ mỗi lần hát tới cái đoạn cuộc sống mới rồi người có thấy vui, là mắt tui lại chớp chớp, lần này chớp là vì khóc, vì nghĩ đến những ngày mình phải sống đời sống mới thế nào trên SG, vì nghĩ tự nhiên đang yên ổn vậy không muốn lại rước cái khó vào thân. Mà cũng thiệt là vô duyên, bài hát người ta yêu đương đôi lứa thê thiết vậy cái tự nhiên gắn với mình là thành cuộc sống xa nhà cực khổ. (chứng tỏ lớp 9 đã biết xử lý câu chữ, haha). Thiệt tình.


Đến mùa hạ lớp 10, cả bọn 6 đứa – 3 xe gắn máy cúp giờ học thêm chạy từ VL qua CT chỉ để nhìn cái trường Đại học Cần Thơ, uống vài ly nước mía, rồi đi về. Nghĩ lại mà còn thấy sao mình sung quá chừng.


Rồi mùa hạ cuối cùng của tuổi đi học, ai nấy lo lắng hành trang lên SG ứng thí thì mình nhởn nhơ cùng con Tú đánh cầu lông, luyện tập sức khỏe, chuẩn bị cho cuộc sống xa nhà thiệt sự. Lúc đó cũng có đi thi với người ta, nhưng mà là thi lấy bằng lái, chẳng liên quan nhưng cũng an ủi khi có ai mà hỏi tới cũng có đường trả lời: dạ con có đi thi, hì hì. Ai mà khôn thì đừng hỏi tới con thi trừơng nào, nếu không muốn bật ngửa vì bất ngờ.


Cũng cái mùa cuối cùng ấy, tui nhớ như in cái ngày lễ tổng kết, sao mà chẳng vui vẻ gì hết. Nào là phần thưởng, giấy khen, bạn bè rôm rả, vậy mà chẳng thể cười nổi. Tui ngồi trong hàng ghế 12TL, tự nhiên muốn ngằm nhìn từng khuôn mặt thầy cô ở trên kia, kể cả bà giáo viên dạy Văn tui cực ghét, tui cũng liếc nhìn bà 1 cái. Trời ơi, ổng xui rồi đất khiến làm sao bà ấy nhìn tui cười một cái, làm tui … tui phải cười lại đáp lễ. Mà mắc chi tự nhiên lúc đó tui cảm thấy gắn bó với cái trường đến lạ, dù tại nó mà tui không đuợc học LHP, tại nó mà tui … mà tui … Đến nỗi khi tan lễ, ra về, tui nhớ là tui bần thần quay lại nhìn nó tha thiết ghê lắm, đến một lúc lâu tui mới chạy đi được, bỏ lại đằng sau cả một quãng đời đi học của tui êm đềm. vui vẻ.


Tui bước vào cuộc sống với một hành trang tương đối ổn từ tuổi thơ, từ gia đình và từ năm tháng yên lành.


Để cứ mỗi lần tiếng ve râm ran, bông phượng nở đỏ rực là tui nhớ, nhớ da diết. Sao tui thèm sống lại cái thời gian ấy quá đỗi, vô tư, hồn nhiên, và … trong trẻo. (Không thật trong trẻo đâu, hehe)


Để mỗi mùa hạ, mỗi gương mặt, mỗi ảnh hình … cứ mãi đọng hoài, đọng mãi trong tui … nó như một dòng xuôi mãi miết vậy … về nơi đó, nơi có tuổi thơ tui ngân lên êm đềm …


 


 


* Mọi người xem giọng văn Blog này cũng 1-7/ 1-10 với Nguyễn Ngọc Tư nhỉ . Hihi


 

Thứ Tư, 24 tháng 5, 2006

Mu*a Khu'c

Image

 


                                    Những cơn mưa đang dần đổ về thành phố ...



                   Những chiều mưa lang thang một mình, thầm thì trong anh những dư  

                         
hương ngày cũ, dường như chỉ chờ mưa đến lại ngổn ngang trong lòng. 



       Những kỷ niệm, những yêu thương dưới cơn mưa chiều chắc hẳn sẽ còn đọng mãi

                            
trong nhau về một lần tay trong tay nồng ấm.



Và cứ thể, mỗi mùa mưa trở thành mùa kỷ niệm, cứ tràn về, tràn về ...



 


* Lưu ý : Blog này tạo ra chủ yếu để  .... PR cho thành phẩm mình tạo ra


 


 


 


tha'ng 6 tro*ì buo^`n - tha'ng 6 rie^ng anh




Anh viết cho em  để kỷ niệm về một mùa mưa tháng 6


 


Tháng 6 năm nào là mình anh đơn độc trong căn phòng nhỏ, ô cửa vuông màu xanh gợi cho anh những ngây dại của một lần yêu thương không thành.


Rồi mưa, mưa xuống, dường gột xoá, anh bình tĩnh bước tiếp cuộc hành trình đời mình và biết rằng vẫn còn đó nhiều lo toan và vất vã phía trước.


Em đến, đến gần hơn vào một đêm mưa.  Em còn nhớ ?


Anh viết 1 bài tình ca, em say sưa như thể không còn gì hay cho bằng những câu chữ như thế, dù trong lời ca chẳng góp phần nơi em. Anh lặng người rưng rưng. Yêu thương có phải từ đấy ?


Để hôm qua, hôm nay, và cả ngày mai nữa, anh biết rằng chuyện gì rồi cũng qua, chỉ duy nhất tình yêu vẫn nhẹ nhàng còn mãi trong anh, vì một lần đã rất thật với lòng mình.


Đêm qua, mưa lại rơi, từng giọt nước vỡ oà trong tay, trên má, trên môi, trên con đường anh về không em , anh nhớ lại từng câu chữ một lần mình cùng chìm đắm. Rồi anh hát, hát khẽ trong lòng bài Tình ca cho em , dù không bật thành lời, nhưng rõ ràng từng tiếng lòng anh đang thổn thức cùng nhịp mưa rơi …


Tặng em , một lần nữa, một kỷ niệm rất lành.


Tình Ca Cho Em (NS : Nguyễn Nam / CS : Hồng Hạnh)


Tình yêu là chiếc lá xanh, là những đám mây bồng bềnh trong nắng


Dịu êm mà sao đắng cay, mà sao đổi thay như chim xa bầy


Lắng nghe từng  yêu thương nhỏ giọt,  len lỏi trong hồn, những giọt yêu thương chưa bao giờ đủ cho một lần vun đắp. Đã bao lần trên con phố quen thuộc, bất giác anh rùng mình khi nghĩ về những yêu thương cũ.


Phải chăng là qui luật ?


Chiếc lá xanh một ngày rồi cũng vàng vọt lìa cành tìm về đất, làn mây bồng bềnh kia rồi cũng phút chốc tan biến, trôi về một vùng trời khác. Chỉ còn làn gió đêm thoảng mùi ngọc lan dịu ngọt hàng đêm cứ thổi vào hồn , gợi lên bao nhớ nhung da diết. Rồi  tự hỏi, thời gian có quay trở lại cho anh thêm một lần góp nhặt?


Xa xôi lắm con đường trở lại,  cố giữ những gì đọng lại trong mình ngọt ngào nhất, yêu thương nhất, như một lần trong cơn mưa đẫm ướt anh đã tìm được yêu thương , cho  anh một lần nhận thấy sự cần có nhau trong đời sống ấm áp đến dường nào. Và như vậy, ít ra đó đã từng là tình yêu, phải không em ?

 

Thứ Sáu, 19 tháng 5, 2006

No*.




Tôi đi gởi quà dùm bạn, một buổi chiều nhiều gió. Gió bao nhiêu cho đủ lòng bạn? Món quà được gởi đến 1 người mà bạn mến.

Trên đường về, gió lộng. Bạn im, tôi cũng chẳng cách chi lên tiếng. Nói thế nào nhỉ? Những suy nghĩ cứ miên man trong đầu. Và dường như không thể im lặng mãi như thế, bạn nhỏ lời :

- - Tao nợ những gì không thể yêu thương.

Tôi hỏi lại, như cách mà tôi vẫn hay hỏi lại trước bất cứ vấn đề gì phát sinh dù nói thật lòng tôi vẫn chưa xử lý câu chữ. Bởi một điều tôi biết chính bạn sẽ xử lý nó rộng đường hơn tôi, và tất nhiên sẽ hợp lý hơn tôi nghĩ.

- - Nói đúng hơn, là những gì mình có thích, có mến nhưng vì trở ngại mà thành không thể.

Lại miên man. Bạn nghĩ gì ? Tôi không biết, chắc chí ít cũng liên quan đến việc tặng quà. Và tôi … tôi cũng miên man. Mình còn nợ gì không? Quá nhiều, có quá nhiều thứ không thể xảy ra, tại tôi, tại khách quan, tại chủ quan … cũng nhiều, nói chung là không thể. Không thể yêu thương nên chấp nhận. Xem như đã định ra số phần. Mà có phải do mình đâu, đôi khi tôi nhìn vào bàn tay mình, cảm giác vô dụng dâng lên đến ngột ngạt. Thì ra sống mãi trong đời chỉ để trả dần, trả lần những nợ nần trong nhau, bạn nhỉ?

Trời đầy gió, những ngôi sao không ngừng nhấp nháy. Tôi nhìn trời, nhìn sao, bất giác tôi nghĩ đến những con hạc, tôi muốn lắm, góp thêm 1 con hạc cho bạn, chỉ mong điều ước bạn thành sự thật, dù biết chắc mãi mãi không thể. Bạn biết không, tôi luôn giữ trong mình 1 con hạc, niềm ước nhỏ nhoi mãi mãi chỉ là mơ của bạn, giữ lại đó và chia sẽ cùng bạn tất cả những gì là có thể qua lời nói, qua những cảm nhận yêu thương.

Nghĩ cũng thành lạ, sao mà long đong với nhau và u uất như nhau mãi. Chẳng thể nào an lành, bạn nhỉ?

Tôi nói với bạn khi chợt nhận ra sự im lặng của mình trong miên man suy nghĩ bản thân là một điều kỳ cục.

- - Tao nợ bản thân một đời yên bình.

Bạn tặng tôi ngay không cần suy nghĩ những lời hát:

- - Tôi nợ bình yên ngàn lần đau nhói
Tay nợ bàn tay một hơi ấm thôi
Tôi nợ phòng em một chỗ chưa ngồi
Em nợ mùa thu một lời chưa nói

Rùng mình, không vì gió, chẳng vì đâu … Tôi có đau nhói chưa … có. Tôi có cần ấm không … cần. Tôi cảm nhận rõ rệt những rã rời, mệt mỏi mà bản thân đã trãi qua và nghĩ là ắt hẳn sẽ còn tiếp diễn nên tôi rùng mình.

Gió nhiều quá. Gió bao nhiêu cho vừa lòng ta …

Và tự bao lâu rồi mùa đã thôi không về cùng gió ?

Và này em, em có nghĩ ta còn nợ trong nhau một thành thật yêu thương ?

Tối 17/05/2006 (To T To Myself)

Thứ Hai, 15 tháng 5, 2006

tro*`i co`n la`m mu*a ...

Những câu hát trôi qua, cảm xúc lại rung nhẹ trong lòng … Có những khoảnh khắc, bất giác trong ta lại chìm đắm, lại u mê vì những câu hát thật như đời sống này, rót vào tai cho ta u mê, đôi khi đến ngột ngạt.


Thì ta hát theo, run rẩy theo những mầm cảm xúc đang vươn mình trỗi dậy từ tận đáy lòng, nghe thật là thương mà cũng thật là đau …


 


Image


Nghe tình chợt buồn trong lá xôn xao

Để mùa xuân sau mua riêng tình sầu


                                                    Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn 

                                                    Để sớm mai đây lại tiếc xuân thì …


Image

            Nhìn những lần thu đi  

             Tay
trơn buồn ôm nuối tiếc

              Nghe gió lạnh về đêm

                Hai mươi sầu dâng mắt biếc

                 Thương cho người rồi lạnh lùng riêng …


                                       Nơi em về ngày vui không em 

                                        Nơi em về trời xanh không em

                                         Ta nghe nhìn giọt lệ

                                           … rớt xuống thành hồ nước long lanh


           Trời còn làm mưa 

             Mưa rơi thênh thang

               Trời còn làm mưa

                 Mưa rơi mênh mang

                  … lời ru miệt mài ngàn năm ngàn năm 

                                   Ru em muộn phiền

                                   Ru em bạc lòng


Thành phố mắt đêm đèn vàng

Hồn lẻ nghiêng vai gọi buồn

Thành phố mắt đêm đèn vàng

Nửa bóng xuân qua ngập ngừng

…… Nghe trời gió lộng mà thương


Image

                                                        Đời sống quanh đây có vạn lời mời

                                                        Đời sống quanh đây tiếng người mừng gọi … em vào

                                                        Đời đã quen với những kiếp xa nhau 

                              Này em có nhớ loài người 

                              Này em có nhớ cuộc đời 

                              Này em có nhớ gì tôi


 


Định mệnh. Nhiều khi tôi ngẫm và e dè một định mệnh cho bản thân mình. Như những câu hát cứ vô tình lướt qua, vô tình rơi chùng cảm xúc và vô tình đau. Tin hay không … cũng là thật, là định mệnh. Thôi thì đã an bày, ta chấp nhận và lê gót.


Thứ Sáu, 12 tháng 5, 2006

Mu*a giu*~a mu`a tha'ng 5




,,,,,,,,,,




Từng bước từng bước thầm

Hoa vòng rừng tuyết trắng

Rặng thông già lặng câm

Em yêu gì xa vắng

Cho trời mây ướp buồn




Từng bước từng bước thầm

Mưa giữ mùa tháng năm

Tay đan sầu kỷ niệm

Gió rét về lạnh căm

Từng bước chân âm thầm...



Anh yêu tình nở muộn

Chiều tím màu mến thương

Mắt biếc sầu lắng đọng

Đèn thắp mờ bóng đêm.




Từng bước từng bước thầm

Khi người yêu không đến

Tuổi xuân buồn lặng căm

Đi trong chiều mưa hoang

Đời biết ai thương mình .....




Cafe tối cùng Tú, 11/05/2006

Nghe Nhung ha't Tri.nh




Hôm nay, công việc phải ra ngoài, thế là hao hụt ngân sách vì mua cùng lúc 2 CD Nhung hát Trịnh. 1 Album là Nhung của thập niên 90 và 1 Album vừa phát hành trong ngày hôm nay 12/05/2006.


Bống Bống Ơi (BBO) : đánh dấu sự kết hợp trong âm nhạc giữa Nhung và Trịnh, một bước khởi đậu thuận lợi cho Nhung và là một sự hồi sinh cho Trịnh, được phát hành lại bởi Lạc Vũ với tên gọi Em hãy ngủ đi ( và cover cực sến & xấu ).


Như Cánh Vạc Bay (NCVB) : là một Cánh Vạc Bay rất nữ tính, dịu dàng nhưng đủ sức mạnh để được “bay” giữa cuộc đời, và để tìm cho mình một tình yêu.


BBO : Nhung của năm 1996, đại diện cho một thế hệ trẻ hát Trịnh, với lối tư duy, cách nghĩ  cùng hơi thở của thời đại. Hát sảng khoái, hát bình thản và ung dung. Hát cho mọi người, cho cả một thế hệ. Hay!


NCVB : Nhung của năm 2006, một người đàn bà trãi đủ thăng trầm cuộc sống, tiết chế rất nhiều trong cảm xúc, trong cách hát để thả hồn trọn vẹn cho những cung bậc tình cảm của riêng bản thân mình, hát cho riêng mình và chia sẽ cùng mọi người. Thích !


Có lẽ đó là điều khác biệt nhất có thể thấy khi nghe cùng lúc 2 CD, đặc biệt qua ca khúc cùng có mặt trong cả 2 CD : Như Cánh Vạc Bay.


Nghe Nhung hát Trịnh, lần này, nhẹ nhàng và đau quá. Cái đau cứ thấm dần thấm dần qua từng lời hát. Tôi thích cách hát này, những cảm xúc riêng được bật ra từ tận đáy lòng, không hoa mĩ, không ồn ào, mà cứ lặng lẽ, âm thầm trôi chảy.


Cảm xúc của tôi lại một lần nữa cùng Nhung bay đi cùng cách vạc gầy guộc nhỏ …



Nghe Demo Như Cánh Vạc Bay


Thứ Năm, 11 tháng 5, 2006

Nhoc Nhan Toi




Tin nhắn lúc nửa khuya ..


Bần thần … em đang lo lắng, em đang sợ hãi, em mong manh, yếu đuối … những lời lẽ của em là chính em những ngày thơ, ngày còn có nhau. Đã tin, đã yêu và đã mất mát … bây giờ vẫn lại là bần thần … bần thần vì những nỗi ngoan mà bản thân không thể trốn tránh, muốn quên lãng mà chẳng làm sao quên.


Giấc ngủ nhọc nhằn quá … ngoài kia cơn mưa đêm ầm ĩ dội từng đợt rồi từng đợt xuống mái tole, em thức, ta thức, những băn khoăn cho một sớm mai cũng nhọc nhằn không kém. Tin nhắn đã thảo, một tin nhắn dài, thật dài, nhưng không thể gởi … Nói làm sao cho em hiểu, cho em hiểu được … những lời lẽ đã tỏ bày rất nhiều lần. Nên hay không nên ? Và xóa, xóa đi vì biết chẳng khi nào em hiểu được. Và bao nhiêu đó, một tin nhắn dài, vẫn chưa đủ hết những gì muốn nói. Mà có lẽ mãi mãi chẳng thể nào đủ được.


Mộng mị … hàng đêm lại nhọc nhằn ta một giấc mộng … cái thay đổi nơi ở … cái cúi đầu ám ảnh, tất cả hiện hữu vào trong mơ, dù là mơ những rất thực, thực đến nỗi khi choàng mình tỉnh dậy, một giọt nước mắt lăn dài.


Niềm thương sao lớn lao quá đỗi !


Em nào biết !


( Cơn mưa khuya 06/05/2006 )

do^i khi, ta lang nghe ta




Kể từ đêm tiếng thôi không còn vọng
Ta bắt đầu chìm đắm những vô ngôn ...

Ta hát lại bài hát xưa … những khi ngổn ngang ta hát, theo chiều dài con đường, theo độ dâng tràn nỗi nhớ. Những cơn sóng lòng không thôi ào ạt, dội vào tim, giá buốt. Nên ta hát, hát theo nỗi lâng lâng trong hồn, không rõ ràng mà cứ đau đáu

… ai cách xa phai mờ trí nhớ, em vẩn như ngày xưa
… bao cách xa xóa nhòa năm tháng, em có quên chiều xưa

Ta soạn một văn bản dài, gọi tên Buồn, ta nhìn nó và miên man … cuộc đời có cần thiết để miên man như thế ? Rồi ta xóa, xóa tuần tự từng con chữ, từng ký tự. Mong một phép nhiệm màu giữa đời thường khi ta gõ nhẹ trên phím, nỗi buồn sẽ vơi đi, và khi văn bản trước mắt ta chỉ còn là màu trắng, ta sẽ hóa rỗng hơn bao giờ …

Ta đi lại con hẻm nhỏ giờ đã không còn những lần đưa đón, ánh đèn vẫn vàng, người vẫn ngờ ngợ quen duy thiếu mất 1 dáng hình. Dáng hình mà ta vẫn hay dõi mắt nhìn theo nơi ngã rẻ cuối con hẻm. Yêu thương lắm và xa xôi lắm. Ta lướt qua một lần, thật gần ngôi nhà nơi cánh cổng màu xanh, cảm nhận trái tim mình nhói buốt.

Ta ngại ngần một dòng tin nhắn, một cuộc gọi … vì chẳng biết có nên hay không? Ta nghi ngại ngay cả bản thân mình, điều gì đó mà ta đã nghĩ, đang nghĩ và sẽ diễn ra thế nào ? Ta ngần ngại … rồi thôi.

Rồi thôi,

Kể từ đêm tiếng thôi không còn vọng
Ta mỏi mòn chìm đắm những vô ngôn.

Rồi thôi,

Cất đi hết vào đây … giấc mơ

Để

Nhớ ôi nhớ … ôi muôn lần nhớ.

Đôi khi, ta lắng nghe ta.

Thứ Năm, 4 tháng 5, 2006

Co' Nhu*~ng Con Du*o*`ng




Này nhé, nghe tôi kể chuyện.


Chuyện về … những con đường.


Mỗi con đường tôi đi qua, ít nhiều cũng gợi nhớ đôi điều trong tôi, dù nhẹ nhàng hay chỉ là thoảng qua cũng làm tôi ghi nhớ.


Quê nhà


Về quê … tôi luôn tâm niệm là những giờ khắc yên bình. Về quê … cũng là đi lại trên những con đường được gọi tên Kỷ Niệm. Lần nào cũng thế, khi về quê, dù thế nào tôi cũng phải đi lại những con đường cũ, nó trở thành một thói quen, một điều thân thuộc trong cuộc sống không dễ gì quên lãng. Mỗi con đường như một gợi nhớ, khơi dậy trong tâm trí tôi một thời khắc trong quá khứ, một thời tuổi nhỏ, hồn nhiên vô tư và yên bình.

Nên tôi ngồi kể lại, những thói quen gắn tên kỷ niệm với những con đường … như một lần tâm sự thật thà về tuổi thơ, về quê nhà …


 


Đó là con đường 1-5. Tất nhiên không đi trên con đường này thì không thể về đến nhà. Đường không đẹp hay chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy nó là một nỗi háo hức lại dâng tràn, bởi một lẽ rất đơn giản, đã tới nhà.


Đó là đoạn đường không đầy 100m, nối liền Trường Tiểu học Nguyễn Du và Trường THCS Lê Quí Đôn. Mỗi lần ngang qua đoạn đường này thì hình ảnh một cậu bé mắt mũi tèm nhem chạy bộ giữa trưa trời nắng gắt luôn rõ rệt trong tâm trí tôi, rõ như in, như mới vừa hôm qua. Thế mà thoáng một chốc đã hơn 18 năm. Ngày ấy, một cậu bé vì lơ đễnh mà quên mất việc chuẩn bị quyển tập Kiểm Tra bao bìa dán nhãn cẩn thận như lời Cô giáo dặn. Vào lớp thấy bạn bè hăm hở khoe nhau quyển tập trắng mới tinh, cậu chỉ biết hoảng sợ, tèm nhem chạy đi tìm mẹ. Trong tâm trí của mình, tôi nhớ lúc ấy tôi không cần biết phải làm gì, chỉ biết là hôm nay mẹ có đi dạy, và điều duy nhất mà tôi có thể làm là chạy ngay qua Trường tìm mẹ. Sau đó, mọi chuyện đã giải quyết xong và ổn thỏa. Là vì nhờ có mẹ. Nhắc lại kỷ niệm này, dù hơi buồn cười vì chẳng có gì để kể nhưng ít ra từ năm đó, 7 tuổi, và mãi đến bây giờ như là một qui luật, hễ cứ gặp bất cứ khó khăn trở ngại nào từ cuộc sống, việc đầu tiên tôi làm là không phải nghĩ ra cách để giải quyết mà lại là nghĩ về mẹ. Cho nên, tôi vẫn hay đi lại quãng đường 100m đó, để sống lại cảm giác ngày xưa, cảm giác thở phào nhẹ nhõm khi được Mẹ bao bìa dán nhãn xong 1 quyển tập trắng mới tinh, mượn chiếc xe đạp mini của một cô giáo và chở tôi về lại trường. Tôi biết – suốt cuộc đời này tôi chỉ có thể thở phào nhẹ nhõm đến như thế khi được Mẹ yêu thương và che chở.


Đó là đoạn đường 4km mà ngày đó, có một cậu học trò Phổ thông trung học dùng chiều dài quãng đường để thực hiện bài tập thể dục mỗi buổi sáng cho mình, mà mục đích là … nghe Khánh Ly hát Mùa Thu Trong Mưa. Bài tập đó thường bắt đầu lúc 5h sáng, kết thúc vào lúc 6h và có một khoảng thời gian thú vị nhất giữa bài tập là từ 5h30 đến 5h50 tại 1 quán café ở ngã 4 Công viên thị xã. Đó là khoảng thời gian ngồi bên vỉa hè (đích thực là vỉa hè ), trước một quán café sớm dành cho những người thể dục cao niên, nhâm nhi café và thưởng thức nhạc. Mà cũng kỳ, ngồi vỉa hè riết rồi quen nên chẳng màng mang theo tiền để đường hoàng vào quán ngồi mà nghe nhạc. Nhưng nhờ vậy mà hóa ra lại hay. Cảm giác ngồi vỉa hè, dưới ánh đèn vàng hắt xuống đường, tiếng hát Khánh Ly vang dội : chiều mưa không có em, bờ đá công viên âm thầm, …  tất cả tạo nên cảm giác khó tả, vừa đê mê vừa thích thú. Còn nhớ ngày đó chẳng biết yêu đương cũng chẳng biết sầu muộn, thế mà thích nhạc, thích nghe Mùa Thu Trong Mưa với giọng hát Khánh Ly. Thói quen nghe Khánh Ly mỗi buổi sớm như thế trở thành lý do chính đáng để duy trì bài thể dục buổi sáng. Và niềm đam mê âm nhạc mãnh liệt hơn chắc cũng từ đó!


Đó là quãng đường vòng đủ dài ôm quanh thị xã. Điểm bắt đầu là nhà và kết thúc cũng chính là nhà mình. Cơm nước buổi tối, tắm táp xong là tôi cho xe thả nhẹ con đường vòng này. Đi qua từng con đường, từng góc quanh, và … từng kỉ niệm. Đi qua hết, thu lại hết những gì mình cần thấy, cần nhìn và cần ôn lại : là nhà đứa bạn mà bây giờ bạn đã trôi vào miền vĩnh hằng không cho mình còn cơ hội nghe bạn trút tâm sự bên ly cafe, là ngôi trường lúc nào cũng mở miệng là không thích nhưng không bao giờ bỏ được cảm giác lén lút nhìn vào mỗi khi ngang qua, là ngôi nhà có cây mận trước sân mỗi lần có trái là Bà gởi xuống nhà cho 2 đứa cháu mà bây giờ chỉ còn lại gốc, là quán nước mía mà cả đám bạn mỗi lần mỗi đứa phải uống tận 2 ly mới thỏa , … để làm gì? Để nhớ, nhớ da diết. Những điều được gọi tên là kỷ niệm, không muốn mất đi mà lại không thể níu giữ nên chỉ còn cách hay nhất là ôn lại. Ôn lại để được sống trong kỉ niệm, say trong kỷ niệm và buồn trong kỷ niệm.


Rồi ra đi, vì mưu sinh vì cuộc sống, … nhưng có điều chắc chắn lại trở về, tranh thủ để trở về, để lại vòng vòng theo từng con đường, từng góc phố, để sống lại những kỷ niệm mà mãi mãi trong một đời, ai cũng phải cưu mang.


(Viết cho lần về quê 30/4/2006)