Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 31 tháng 12, 2007

Chỉ chừng đó thôi

me, myself, I, cafe

Sài Gòn mùa xuân, còn thoáng lá vàng bay...

Hát mãi câu này đầu năm, nghe xôn xao 1 tí, vui 1 tí mà buồn buồn cũng 1 tí.

Buổi sáng đầu năm, ra đường trong khí trời lành lạnh. Phố vắng. Sự vắng vẻ luôn mang lại cho tôi cảm giác thích thú. Có người từng nói điều đó dự báo cho nỗi cô độc. Tôi từng khẳng định là không. Nhưng sáng mùng 1 này, tôi chỉ thấy mình ấm áp trong công việc. Nghĩa là cái cô độc mặc nhiên đã len lỏi vào tâm hồn.

Sở thú, người đông, trẻ con đông, riêng con đường tôi chọn lại vắng. Tất nhiên, phải chọn cho mình con đường tạo cho mình cảm giác thích thú, không ai lại nỡ làm phật lòng mình. Tôi nghĩ đến câu nói cũ và cười buồn. Vui một chút thôi... là thế.

Sinh nhật mang lại cảm giác sum vầy. Lâu rồi anh em mới lại gặp nhau, cũng chuyện trò, cũng vui vẻ. Một vài gương mặt thiếu đi, như một lẽ tất yếu. Chạnh lòng đi giây phút.

Tin nhắn cuối ngày khiến cảm giác cô độc trào lên mãnh liệt. Ít ra thì cái thằng mình cũng mang lại điều ngọt ngào cho một ai đó. Cũng là cảm giác cần thiết trong đời sống.

Bạn hỏi có tổng kết được gì cho một năm vừa qua. Cười và tự thú được nhiều hơn xưa. Nhưng 1 năm đấy. Cảm giác 1 năm thì đôi khi cũng buồn lòng lắm...

... có mùa thu nào đang ở lại?

Có hay không không còn đáng để trả lời nữa. Bạn hay tôi, anh hay em, cảm xúc ấy là thật. Chợt nghĩ, hình như mình áp đặt mình vào cái thế cô độc ấy quẩn quanh vui hay buồn cùng với nó. Thế thì, cụ thể hóa làm gì, 1 năm cũng ... chỉ chừng đó thôi. Rồi trôi!

Cảm xúc của những ngày cuối năm qua là những bực bội, khó chịu từ một hướng khác. Kể lại như một lời đã hứa. Nhưng khi đọc , người được kể nhớ cho là : Lời kể không mang cảm xúc nữa ! (nghĩa là cảm xúc trong lời kể dưới đây chỉ phù hợp với thời điểm tức thời, của đã qua và không ở thì hiện tại)

Đối thoại 1:

- Em X: em nghe anh kia nói là ok, nhưng thiếu tư duy.

- Bạn H: anh nghe không chỉ 1 anh, mà rất nhiều anh. Cũng buồn.

- Em X: hay là có 1 chút thay đổi để tạo bản sắc.

- Bạn H: anh nghĩ cần thêm thời gian.

Đối thoại 2:

- Bạn S: chuyện đó thế nào?

- Bạn H: lên trang kia đọc đi bạn, có đầy đủ thông tin bạn cần trên đó.

- Bạn S: tôi chỉ muốn phỏng vấn cái thật của bạn, còn trên trang đã là tiêu chí của trang. Không thích !

- Bạn H: ờ, thì nó thế này ... thế này....

Đối thoại 3:

- Bạn H: sao trang này có những nhìn nhận như vậy mà trang kia không được phép?

- Chị N: tại mình chưa đủ tầm.

Kết luận của cảm xúc:

À thì ra thế, cái tầm giải thích được tất cả.

Cái tầm coi thế mà gây đau đớn cả một bận.

1 phút sụp đổ để nhận ra mình trong mắt mọi người, mình thế nào và vị trí mình ở đâu.

Kết của hiện tại - xem như của năm mới:

Đã nhận thức khác đi so với kết luận của cảm xúc.

Không tiếp nhận bất cứ chất vấn nào. Please!

Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2007

Sáng Nay

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Một kinh nghiệm rút ra tức thì sáng nay:

- Dù bạn đang xài thử một loại nước hoa mới với mùi hương dễ chịu

- Dù bạn mang đôi giày dễ thương mới mua hồi đầu tuần

- Dù bạn rất tươi tỉnh trong một sáng đẹp trời

- Dù hộp cơm tấm vẫn ngon như thường khi bên con đường đầy hoa điệp vàng bay bay trong gió

- Dù....

Thì bạn tuyệt đối không nên nghe một loạt những bài hát sau: Tháng sáu trời mưa (Thái Hiền), Thu Ca (Khánh Ly), Dòng sông kỷ niệm (Lâm Thúy Vân), Lạy trời con được bình yên (Ý Lan), Xin còn gọi tên nhau (Lệ Thu), Tình hờ (Ngọc Lan) trong vòng 30 phút

Nếu bạn không muốn tự dưng trở nên ủ dột, phiền muộn, bấn loạn trong người.

Kinh nghiệm rút ra:

- Nếu có thể chọn lựa, đừng xài Ipod Shuffle, nên chọn cái nào có chọn bài hát để nghe thì tốt.

- Nếu phải xài Ipod Shuffle mà không có quyền chọn lựa, đừng bao giờ chỉ chép nhạc buồn trong đó. Đôi khi nghĩ là thích nhưng không thể lường trước được những ủ dột, phiền muộn, bấn loạn như sáng này.

Sáng này, tinh thần bấn loạn, một vài hành động cũng bấn loạn.

Buồn !

Thứ sáu ngày 14 (không phải 13) tháng 12 năm 2007.

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2007

Màu Trắng

Màu Trắng không đồng nghĩa với Trong - Veo

Image


Cũng chẳng phải là tựa đề 1 bài hát được khá nhiều ca sĩ cover của Trần Lê Quỳnh.

Nhưng đó là 2 từ tôi nghĩ nhiều trong thời gian gần đây, về tôi, về nghề của tôi và về cảm xúc của tôi.

- Chuyện bắt đầu từ một buổi không - phải - buổi - họp - báo (cái này được những người tổ chức cái buổi đó lặp đi lặp lại khá thường xuyên). Lẽ ra đó là 1 buổi hoàn hảo với ăn, uống, chuyện trò. Và lẽ ra sẽ chẳng có gì đáng phải nói đến nếu không có chuyện xảy ra với tôi vào cuối buổi - không - phải - họp - báo đó.

Một hành động quan tâm đến 1 cái liên quan đến màu trắng khiến tôi thấy bất nhẫn. Cái cảm giác nhục nhã dâng lên đến tột độ, dù bản thân chẳng xa lạ với chuyện như vậy. Tôi nghĩ về cái nghề mình đang làm nhiều hơn, chung quy cũng vì cái cần thiết màu trắng ấy, nhưng với tôi nó không (lẽ ra nên dùng từ chưa) phải là tất cả. Thế mà, những gương mặt, cử chỉ lần lượt trôi qua. Tôi sẽ ghê sợ và khinh bỉ với chính cả mình nếu ai đó nhìn vào, xem tôi như một cá nhân của tập thể ấy. Tôi đem 4 chữ chỉ về nghề để hỏi người anh, để khẳng định lại giá trị của 4 chữ ấy, và biết rằng, vẫn có người không đặt nặng cái màu trắng hình thức ấy.

- Chuyện nối tiếp khi một người hỏi tôi tiếc cái trong veo ấy để làm gì? Thử nhìn mình ở một lứa tuổi khác, gấp 2 hoặc 3 như bây giờ? sẽ ra sao và sẽ như thế nào? Cái Trong - Veo có cần thiết nữa không?

Xét lại cảm xúc của chính bản thân mình, với 1 năm cưu mang và thầm lặng. Tôi trả lời: Cần !

(Ghi chú: cái trong - veo này khác cái của Tư được đề cập blog trước. Cái ở dưới này mới phải).

- Chuyện mới nhất: tôi chăm chú làm check point, đánh giá chất lượng cá nhân cuối năm. Việc này đối với tôi nhẹ như không, chẳng gì là khó khăn hay đáng để tâm nhiều cho lắm, bởi tôi làm việc tại công ty đã hơn 2 năm, làm cũng gần cả chục cái check point (cho mình và cả người khác). Vấn đề nằm ở chỗ mỗi khi đứng trước 1 cuộc tự kiểm nào, tôi vẫn rất thẳng thắn nhìn nhận vấn đề. Tôi chấm mình một con số không quá cao, nhưng không thấp, và tôi thấy nó hợp lý. Tôi làm 1 loáng, chỉ trong vòng 5 phút rồi nộp trở lại. Trong khi nhiều người nghĩ ngợi, bôi xóa, và đánh đi đánh lại nhiều lần mới ra cái giá của mình (tôi tự hỏi, sự cân nhắc ấy đến từ đâu?).

Kết quả là, tự nhiên tôi thấy buồn, thấy tiếc là mình không dối lòng đi đôi chút. Cũng chẳng chết thằng nào. Mà nếu có, chắc tôi cũng không đủ can đảm để tự cho giá mình là 100 (chắc cỡ 99 là cùng, hehe).

>>> Nhưng mà cái này vui, vì thấy, xét ở 1 khía cạnh nào đó, tôi vẫn trong - veo, và cái tôi - trong - veo chưa lụi hẳn.

Entry hoàn thành lúc 13h30 - xung quanh mọi người đang say giấc buổi trưa.

Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2007

tôi - trong - veo !




Trưa nay, ngơ ngác cùng Tư đôi phút.

Lâu rồi, hờ hững với Tư. Thấy quyển Tạp văn mới đặt trên bàn đồng nghiệp, cũng cho qua, nghe đâu đó có bài của Tư, cũng cho qua...

Chỉ sáng nay ngồi đọc một loáng Nửa đời ngơ ngác, mới giật mình. Tư viết tỉnh hơn ngày xưa !

- Hay là do anh tỉnh táo hơn? (8 hỏi)

Có thể lắm chứ. Vì tỉnh táo hơn mới nghe buồn mình quá đỗi khi thấy cái tôi-trong-veo biến mất tự khi nào? Anh vẫn khóc khi đọc chuyện chú Đời, khi vẫn biết quá nhiều chuyện không-Như-Ý xảy ra với mình, vẫn rất trịnh trọng khi nhắc về Giao Thừa.

Và man mác khi so đo với chính mình về hàng động sáng nay. Nếu là ngày xưa, chắc họ nói anh là giận dỗi, cái nhảy cảm quá mạnh khiến anh cứ tỏ hết cảm xúc ra ngoài. Nhưng sáng nay không phải. Anh không còn cảm xúc tò mò muốn biết người ta phản ứng thế nào, suy nghĩ gì và có tổn thương với hành động của mình hay không? Anh không còn cảm xúc vui vui, hoặc buồn buồn trước những cái nhỏ nhặt - hờn dỗi của mình. Anh, sáng nay, nghe man mác, nghe thênh thang một khoảng thời gian đời sống trôi qua khi đọc Ngơ ngác của Tư, và nghe buồn mình trước sự thay đổi, dù vạn vật vẫn biến đổi không ngừng.

- Chắc là anh tỉnh táo hơn xưa (trả lời 8). Mà như thế là tốt, phải không em? (hỏi lại 8).

Trưa nay, nhiều giờ trong đầu là những lời hát ngơ ngác của một thời trong veo - mà đôi khi nghĩ lại cảm thấy đáng hổ thẹn.

Ngơ ngác rơi
Giọt nước mắt không rõ buồn vui
Chân chậm lại trên đường.
Không biết về chốn nào?

Tung tăng thanh xuân ngược xuôi
Phiêu diêu, phiêu diêu, Mộng du

Ta đấy ư? ! ? !

Thứ Tư, 5 tháng 12, 2007

Hội ngộ




1/2 Những vẩn nghĩ ngày qua ngày làm trôi.

(Update blog sau, post hình trước cho vừa lòng Meg)

Ngày này - Ngày hội ngộ.

Sáng : lề đường Thư viện tổng hợp

Image

Image

Image

Image

Image

Trưa: Cafe Jazz


Image

Image

Image

Image

Image


Tối thì thế nào? (Vì em BooBoo nói là hình đã đẹp thì blog sẽ dở nên đã mất cảm hứng viết)

Thế nên quyết định cả tối sẽ hát Vắng em của Quốc Bảo.

Mà đâu chỉ có tối ?!

Entry kết thúc vào 7h45 sáng 7/12.