Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2007

Tình Cầm




20h20 - 29/3.

Tan lớp. Vội vội vàng vàng chạy ngay đến NVH TN. Hơi bực vì không có chỗ ngồi tốt. Thế nhưng chỉ cần Nhung xuất hiện là hăm hở lại ngay. Tối đó Nhung lại nhảy chồm chồm trong bản remix Vẫn Hát Lời Tình Yêu, ăn mặc cực teen. Cái áo trắng đẹp, cái quần jean rách te tua. Lần này, thêm bonus cái đoạn gần như bò trên sân khấu. Hehe. Thích ! ( ai nghĩ sao cũng mặc ). Hú hồn là đã không nhắn cho vài người ra xem, nếu không thì cái khoảng bò chắc bị cười nhiều lắm đây. Thật ra cũng định nhắn rủ rê, nhưng cứ do dự cái DD trong tay, đút vào lấy ra đến mấy lần rồi thôi. Mắc công gây khó cho người ta tìm lý do từ chối ! ( haha, cái này học hỏi từ mọi người ). Cũng tối này, Mỹ Tâm lại "cười trong tay một lần nữa", cứ giấu hoài thế mà ra hay! Hehe. Đi xem mới biết, thật ra tên tuổi Mỹ Tâm vẫn còn hot lắm, cả sân đông người ở lại đến tận cuối chương trình chỉ chờ mỗi cái khoảng giấu giếm của Tâm. Hay lắm thay! Có điều Tâm giấu kỹ quá nên hát hơi bị chênh với nhạc. Bù lại cái thần sắc và phong cách trên sân khấu thì rất tự tin và bản lĩnh. Cũng cái kiểu như "Tâm không cô đơn" ngày xưa, bây giờ là "Rồi có những lúc buồn, Tâm giấu không nói ra". Kiểu vậy mà thu hút ! Cũng hay.

Túm lại, cái bò đã chuyển động từ Tâm sang Nhung. Hehe


30/3.

Ngồi làm album Ái Vân - Tình Cầm. Nhớ Lan da diết. Thật ra cái lyric "nếu anh còn trẻ không già" nó đầy trên mạng nhưng mình vẫn thích ngồi gõ từng chữ một. Lời hát quá hay, không nỡ nhấn 2 cú click copy & paste cho một lyric hay như thế. Vừa gõ vừa nghe Ý Lan than thở "mộng héo bên sông vẫn đợi chờ" mà đau đáu. Hehe. Cũng may không gọi thằng 8 ra chat, nếu không nó lại có thêm 1 đoạn chat với chuối xanh, bánh bao hột vịt muối ... thì tội cho nó. Hehe

Túm lại, tình cầm làm đau. Hic


Image

TÌNH CẦM

Nhạc: Phạm Duy | Thơ: Hoàng Cầm

Nếu anh còn trẻ như năm cũ
Quyết đón em về sống với anh
Những khi chiều vàng phơ phất đến
Anh đàn em hát níu xuân xanh

Có mây bàng bạc gây thương nhớ
Có ánh trăng vàng soi giấc mơ
Có anh ngồi lại so phím cũ
Mong chờ em hát khúc xuân xưa

Nhưng thuyền em buộc trên sông hận
Anh chẳng quay về với trúc tơ
Ngày tháng tỳ bà vương ánh nguyệt
Mộng héo bên sông vẫn đợi chờ

Nếu có ngày nào em quay gót
Lui về thăm lại bến thu xưa
Thì đôi mái tóc không còn xanh nữa
Mây bạc trăng vàng vẫn thướt tha.


Thứ Tư, 28 tháng 3, 2007

Sớm Nay Mưa Về




Con phố giờ không còn yên tĩnh cho mỗi đầu buổi sáng.
Trời trong, mây xanh, gió nhẹ, ... vẫn đấy
Hoa vẫn đấy rực vàng lối đi

Từ khi sàn dời về, người ta bàn tán rôm rả về những con số. Nhập nhằng từng con, từng con một ... ồn ào, náo nhiệt, và làm hỏng đi ít nhiều cảm xúc.

Từ khi thói quen đã trở nên cũ, nhìn lại thấy ta sao mà tiếc ngẩn ngơ !

Có được một thói quen đã khó, bỏ đi một thói quen khó hơn.

Thế nhưng, để hình thành trở lại cho mình một thói quen lại càng khó gấp nhiều.

Lại ngơ và ngẩn ...





Lại có thêm một người thích cười trong tay! Vui ! Vui !

Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2007

Mưa ơi! Tạnh nhé !




Viết blog mới dddeee, mưa rồi kìa!

Ừ, viết đây
Mà viết gì giờ?

Viết cho bạn. "Từ đây tôi đã có tình, có em đi đứng bên đời líu lo". Bỏ lại những muộn phiền, âu lo, hoang mang hay ám ảnh đi bạn nhé, có ai cắt nghĩa hết chữ yêu. Loay hoay, tự vấn mãi cũng chỉ là thế. Cứ an nhiên mà ngân nga lòng "tình yêu mới đến, mới đến .." đi nhé. Hạnh phúc cho những ai biết nâng niu và gìn giữ !

Viết cho em. Sáng nay em hỏi anh thế nào dạo gần này. Anh nói là anh đã dừng lại một cảm xúc. Cảm xúc đó thôi không còn thuộc về em. Tối qua người bạn bảo anh, cưu mang chi thêm mệt. Anh đã cười nhỏ bảo rằng anh dừng từ lâu rồi. Chỉ vài ngày mà nghe xa xôi quá.

Về chúng ta. Đôi khi tôi lại thấy, nơi ấy không dành cho tôi, hay khác hơn tôi không thể thuộc về. Cảm giác lạc lõng thường trực đến, bâng quơ như 1 làn gió thôi, nhưng thốc ngược vào người, bay tung hết cảm xúc. Thế là thấy mình trơ như đá cuội. Cũng chẳng cố gắng làm gì trong nhau, chúng ta nhỉ?

Cho mình. Dừng lại đi cái ác cảm không đúng về mọi thứ. Chỉ gây khó thêm cho bản thân, chẳng đáng gì một lời nói, lời thưa, chẳng đáng gì một thái độ.

Nhưng bàng hoàng !

----------

Mưa !

"Nước chảy vào nhà, trần nhà bếp thì đã tan hoang chưa kịp lấp vào. Má sợ ..."

Mong mưa ngừng rơi !

Trời ạ !

Thứ Hai, 19 tháng 3, 2007

Xa

Người đàn bà ấy
đến chết
mắt vẫn hướng về đứa con của mình.

-----------------------------------------------------






Sửa nhà !
Ai khuân đồ phụ ba
Ai coi nhà cho má
Ai dẫn chú đi vệ sinh
Ai ...
Ai... ....

-------------------------------------



Trời ơi




Trời.

Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2007

...có nghe Tình Yêu lên tiếng ...




Đêm qua nghe Nhung hát ...

Dù chẳng thể so sánh như lần ở Bình Quới, nhưng có lẽ cũng lâu rồi mới có được đêm nhạc thích thú như thế.

Lần đầu nghe Nhung hát Ai Đưa Em Về ( song ca cùng Trung Kiên ), có lẽ là bài phải hát cho phù hợp với đêm nhạc Trịnh + Ngô Thụy Miên + Nguyễn Ánh 9, nên nghe không thích lắm. Trước khi Nhung lên hát, mình còn kịp thấy Nhung và Trung Kiên đứng bên ngoài tập hát ... song ca. Hy vọng bài hát này không nằm trong list của CD Song Ca của Nhung sắp phát hành. Gồng cho cả bài như thế thì mệt mỏi, có điều sau khi gồng phần điệp khúc thì Nhung trở lại nhẹ nhàng thanh thoát trong câu "đêm mai ai đưa em về, đường khuya riêng một mình em" thì vẫn thích như thường, hehe.

Mở đầu bằng Mưa hồng, rồi song ca cùng Trung Kiên Ai đưa em về, sau đó là một loạt bài Trịnh cho đến hết chương trình : Bống không là Bống, Ru em từng ngón xuân nồng, Đời gọi em biết bao lần, Còn mãi tìm nhau, Cuối cùng cho một tình yêu, Diễm xưa.

Và cuối cùng là điệp khúc "cảm ơn các anh các chị ,các bạn đã ở lại rất muộn cùng anh em chúng tôi ..." là biết Nhung không muốn hát nữa. Hehe. Ghét câu này kinh !

Vẫn tâm sự nhiều trước khi hát, nào là về Hiền cá sấu, nào là Bống Bồng Ơi không hợp tai nghe nhiều người vì bài Còn Mãi Tìm Nhau, ... nhưng không thừa. ( hehe ). Bài Bống không là Bống, nhảy nhót cũng nhiều nhưng không "kích động bằng đêm nhạc của năm rồi.

Năm nay chắc do đã học Opera, nên lần nào đi nghe Phòng Trà cũng có mấy khoảng Hơ hơ lảnh lót giữa bài. Thích mê mệt ! Bây giờ thì thôi chẳng thèm mở Rừng Xưa Đã Khép của Thanh Lam để nghe Khánh Linh hơ hơ ở giữa bài như thế nữa ( Haha ). Lần trước Tết thì bài Tôi Ru Em Ngủ, đêm qua là bài Ru Em Từng Ngón Xuân Nồng, chắc tại hát ru nên có hơ hơ ầu ơ chăng?

Bạn Sky chắc là thích thú lắm vì may cho bạn ấy là 2 bài bạn ấy yêu cầu âm thầm trong lòng đã được hát, mà đúng như dự đoán của Sky bài Mưa Hồng mở đầu chương trình luôn đấy nhé, đúng là fan ruột của Nhung mà ! Riêng bài Tuổi Đá Buồn của mình thì không thấy đâu. Hic.

Sau đây là một số hình ảnh mà bé Mr Béo vừa gởi sáng nay cho ĐY. ( còn của bé 8 thì chưa thấy đâu???? update later ) Mà 2 bé này cũng vô duyên ác, chụp chi Tấn Minh, Quỳnh Lan, Đình Phú ( không biết ) cho lắm đến lượt Nhung thì hết pin. potay 2 bé !


Image

Image

Image

Image

Image

* Thanks bé Béo lắm lắm

Thứ Tư, 14 tháng 3, 2007

Mười lăm | tháng ba

Tôi tìm lại rất lâu vẫn không sao tìm được. Tiếc quá, bài thơ mà bạn làm cho album Ru Tình. Bài thơ làm tôi biết bạn cũng yêu quí Nhung lắm lắm. Bài thơ mà tôi nhớ kỹ, nhớ nhiều, vì nó ghép hết tên của bài hát trong album vào đó, mặc nhiên nó cũng lồng chứa chan tình cảm của bạn vào trong đó.

Tôi định tìm bài thơ ấy cho entry này, cho ngày 15/3 – một ngày cũng bình thường.


Image
* Thanks anh HuynhThanh271 vì tấm hình này. Có vẻ buồn nhưng em rất thích.

Tự nhiên thôi, tôi nhớ nhiều cái khoảng thời gian 2 đứa điên cuồng – xác đáng là điên cuồng. Nhớ đến sáng Chủ nhật lần ra dấu vết, nhớ đến những tối thứ 4 – chắc chắc là thứ 4 – có cả sự tham gia của chị Bình hay bạn Châu trong công cuộc chinh phục. Nhớ đến những cơn mưa bất chợt, người cứ ướt đẫm mà phóng ào ào …

Bạn nhớ chứ?

Mình đã ngây ngô nhỉ?


---


Tôi tìm lại được câu thơ này, tôi biết chúng dành cho một loài hoa khác, nhưng khi tôi đọc, tôi đã liên tưởng đến tinh thần của mình thời điểm ấy và tôi thích ghép nó với loài hoa này. Tôi post lại như nhắc về 1 lần tôi nhận ra Nhung – rõ ràng hơn và cũng bế tắc hơn.


Đôi khi tôi muốn quên em
Để mong được xoá bóng đêm một lần
Tình gầy nay sẽ vùi chôn
Nghìn sau không nhớ môi hôn hoa tàn
Đôi khi ta chợt ngỡ ngàng
Vì đâu nỗi nhớ nồng nàn thiết tha ?


---


Tiếng nói của ngọn gió là lời thì thầm xào xạc của lá
Tiếng nói của sự chiêm nghiệm là sự tịch lặng
Đôi khi thiên nhiên giấu những trang sách không chữ trong ngọn cỏ, đá sỏi, cành hoa
Sự tịch lặng không có nghĩa là câm lặng
Hãy lắng nghe đá núi, cỏ cây không im lặng bao giờ
Đá đang thì thầm cùng chúng ta.


----


Tôi tìm lại thêm bài viết này, hình như đã từng post đâu đó bên YAN hay GĐ.


Mỗi ngày trôi qua với những bận rộn, lo toan. Những niềm vui cũng vội vã, và những nỗi buồn quẩn quanh. Hôm nay tôi thức dậy, buổi sáng đầy nắng, ngước lên trời cao và xanh, xung quanh phố xá ồn ào người qua lại, những miệng cười niềm nở ... Tôi ngân nga hát, thấy lòng nhẹ nhàng ... Một ngày đang đến, giản dị mà sao khiến tôi chờ đợi thế, hay chính trong tôi, không giống như thường khi, đang có một ngày mới.


Image


Một Ngày Mới (Huy Tuấn)


Nắng thênh thang như tràn ngập phố
Đến bên em cho ngày rực rỡ
Nắng lung linh dịu dàng em hát
Đợi anh phố hẹn một ngày ngát xanh
Một ngày mới nắng lên
Em dang tay chào đón
Nhẹ nhàng tia nắng hồng
Em ngân nga chờ đón
Và anh đến bên em

Dịu dàng tia nắng hồng
Mang cho em ngày mới
Bầu trời xanh ngắm nhìn
Em bên anh rạng rỡ
Và quên hết quanh ta.


----


Ngày hôm nay tôi sẽ hát bài Tình Ca Nhung – bạn hát cùng tôi chứ !


Tình Ca Nhung (Quốc Bảo)

Người về có mây đưa nghiêng nghiêng tóc bồng
Để tóc không rối tung
Thướt tha thướt tha gót chân rất hồng
Nghe niềm vui bỗng đến mông lung
Người nói thưa tiếng an lành
Lời rót ra yến oanh
Cơn gió đưa hương xuân nồng về đây
Trầm bay thơm hết khối tình này
Ngồi bên nhau hát ca ung dung
Tìm nhau trong vô cùng
Ngồi bên nhau hát ca mênh mông
Câu ca như lời hẹn ước
Rồi dắt tay đi vào đêm
Này nhung này êm

Một sớm mai đứng bên trời
Người như là nắng thôi
Cây lá hoan ca biết ơn người đấy
Người sinh ra bát ngát tình đầy
Người sinh ra ánh trăng thêm duyên
Vàng nâu trăng u huyền
Người sinh ra áng mây thêm bông
Cho êm vai tình một giấc
Nào dắt tay đi vào mơ
Này êm này thơ

Sẽ có đôi và sẽ mãi vui
Ta còn nhau đây cho đến muôn sau
Không già đâu

Một sớm mai đứng bên trời
Người như là nắng thôi
Cây lá hoan ca biết ơn người đấy
Người sinh ra bát ngát tình đầy
Người sinh ra ánh trăng thêm duyên
Vàng nâu trăng u huyền
Người sinh ra áng mây thêm bông
Cho êm vai tình một giấc
Nào dắt tay đi vào mơ
Này êm này thơ


Image


---


Và quyết định nhé – mỗi ngày qua bên tôi – là – một – ngày – mới

---

Đôi khi ta chợt ngỡ ngàng
Vì đâu nỗi nhớ nồng nàn thiết tha ?

Thứ Ba, 13 tháng 3, 2007

Tôi xem Áo Lụa Hà Đông




Tôi xem Áo Lụa Hà Đông.


Tôi xem phim Áo Lụa Hạ Đông, phim làm tôi thắt ruột gan nhớ mẹ.

Tôi nhìn chiếc áo dài trắng – hình ảnh đẹp đẽ nhất và xuyên suốt nhất của phim, tôi nhớ mẹ.


Mẹ tôi không chỉ là người phụ nữ yêu thích chiếc áo dài mà còn gắn bó nó mỗi giờ lên lớp. Mẹ có nhiều áo, nhưng tôi chưa thấy mẹ bỏ đi một chiếc áo nào. Tôi nhớ hoài lời mẹ nói “Áo quần cũng mang nhiều kỷ niệm, bỏ đi không đặng, nhất là áo dài”. Bỏ làm sao khi đó không chỉ là trang phục mà nó còn tượng trưng cho sự nghiệp cao quý của mẹ. Bỏ làm sao được khi thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp một nỗi niềm nào đó trên gương mặt mẹ mỗi khi mẹ khéo tay xếp gọn những chiếc áo để cho vào tủ. Mỗi chiếc áo mang một cảm xúc khác nhau, một niềm riêng mà có thể mẹ đã hằng cất giữ tự khi nào xưa lắm.


Tôi nhớ những lần mẹ vội vàng bên chiếc máy thêu, thêu cho thành hình hài những con lân con phụng kịp giao khách hàng. Rồi nhanh chóng mẹ thay vào chiếc áo dài, nhanh chóng đến trường cho kịp giờ đầu buổi học. Hay những đêm khuya, sáng sớm, mẹ cũng gắng sức thêu cho mềm mại những cánh mai, cành đào. Ngày Tết, người nhà quê phải có cho bằng được tấm Tiền Bàn để trải cúng bàn thờ tổ tiên. Nhờ đó, anh em chúng tôi có được những bộ quần áo tinh tươm nhất vào ngày đầu năm mới.


Cho nên, những đồng tiền đầu tiên kiếm được từ việc làm gia sư, tôi nhớ mình đã hăm hở thế nào để mua về tặng mẹ một khúc vải màu nâu đồng. Tôi nghĩ sẽ chẳng còn màu nào hợp hơn thế, màu nâu của đất hiền hoà, màu đồng của thời gian lịch sử. Chỉ nghĩ thôi là tôi đã khấp khởi trong lòng, vì tôi hình dung mẹ mặc chiếc áo dài nâu đồng, đứng trên bục giảng để kể về chiến dịch Điện Biên, hay trận đánh Mùa Hè Đỏ Lửa. Chắc là đẹp lắm!


Hình ảnh chiếc ào dài, hình ảnh mẹ tôi tự khi nào đã không còn ranh giới, không gì lung linh, không gì đẹp đẽ cho bằng.


Nên,

Tôi xem Áo Lụa Hà Đông, tôi đã khóc. Khóc cho hình ảnh chiếc áo dài - phải chịu đựng một đời cơ cực.


Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2007

Nhung nữa nhé !




Đêm qua lại đi xem Hà hát.
Nhìn chung tối qua Hà hát hay hơn lần trước đi xem, nghe thích hơn vì diễn nhiều bài trong Nhật Thực, hát một số bài đúng yêu cầu của mình : Dệt Tầm Gai, Nghi Ngại, Tự Tình.
Nhìn chung thì sẽ không có blog này nếu không có buổi nói chuyện sáng nay cùng Mr Cún và nếu như Hà không hát Tiến Thoái Lưỡng Nan.

Đi từ đêm qua ...
Hà hát Tiến Thoái Lưỡng Nan hay, rất thu hút. Cái thu hút từ một lối hát mộc với 1 cây guitar Vĩnh Tâm, tinh thần xưa nay của nhạc Trịnh. Cái thu hút từ những khoảng trống cho ngân nga, cho luyến láy và nhả chữ khéo léo. Tôi chắc những đoạn kiểu như "về đâu cuối ng...õ ...õ, hay mây bay khắp x..ứ ..ứ, chân mờ co. ..õ ...õ ...i xa" sẽ làm thích thú rất nhiều người có mặt trong đêm diễn qua, trong đó có cả tôi.
Nhưng cũng dừng ở chỗ là thích thú thế thôi. Là kỹ thuật thế thôi ! Đọng lại sau bài hát là gì? Không có !
Nên mới ngồi mà ... nhớ Nhung, nhớ đến cái đêm 15/3 năm nào với không gian ấy, giọng hát ấy, tình cảm ấy.
Nhưng chỉ là âm thầm thế thôi, muốn chia sẽ lắm nhưng không dám buông lời ... biết là chẳng ai đồng cảm như mình.
Sẽ lại đi xem Hà nếu như lời Hà nói: xin cho Hà hát những bài lạ, để lần sau còn tìm nghe Hà. Đúng lắm thay !
( May mà không có Mưa Hồng ! Ơn Trời !)

Tiến thoái lưỡng nan đi về lận đận
Tình đôi ngập ngừng tiến thoái lưỡng nan
Mây bay khắp xứ chân mờ cõi xa
Vàng phai nhè nhẹ, chiều hôm cửa nhà
Tiến thoái lưỡng nan đi về lận đận
Ngày xưa lận đận không biết về đâu
Về đâu cuối ngõ về đâu cuối trời
Xa xăm tôi ngồi tôi tìm giấc mơ
Xa xăm tôi ngồi tôi tìm lại tôi
Tiến thoái lưỡng nan đi về lận đận
Ngày nay lận đận là giọt hư không



Image

Tiến Thoái Lưỡng Nan
Sáng tác: Trịnh Công Sơn - Thể hiện: Hồng Nhung


Đến sáng nay ...
Mr Cún bảo " Hôm Ru Tình có mỗi mình Nhung được tặng hoa, Nhung hát hay nhất đêm diễn, cũng may mà Nhung hát kết chương trình nếu không ...., .... , ....
Vui vui ! Cảm xúc của mình là đây !

Có người nói là "lăng xê Hồng Nhung quá nha".
Nếu thật hiểu mình, chắc họ đã không nói thế !

[ Lại thêm 1 blog về Nhung - He he - Tôi biết sẽ thêm những lời gió ngàn phía xa. Thì thả cho gió cuốn lên trời. Từ lâu lâu rồi - Người vẫn vô tình với nhau mà ]

Thứ Năm, 8 tháng 3, 2007

Đá cất lời | Hát cùng Tôi




Tiết mục Hòn Đá Trong Vườn Tôi


Image

Hòn đá lặng lẽ nằm trên bãi cỏ,
Ở cuối vườn vắng ngồi xem nắng mưa


Image

Image

Bài hát nào đấy mà nghe rất âm thầm
Trầm lắng lời hát khu vườn của tôi

Image

Image

Cỏ vườn xanh thế, đá vô tư
Tìm về bên đá, cây lá trong vườn

Image

Thấy như mình như là đêm
Trái tim mình bỗng bình yên


Image

Lặng nhìn mây trắng, mây trắng bay về
Bóng che rợp khu vườn tôi
Đá cất lời hát cùng tôi.


Đã xem tiết mục này nhiều lần, mà mỗi lần xem lại đều thích.
Sao thế nhỉ? Hehe

Thứ Tư, 7 tháng 3, 2007

SEN




Chương trình Duyên Dáng Việt Nam 14 - chủ đề SEN diễn ra đã lâu, đến dạo gần đây thì mới được phát hành rộng rãi dưới hình thức DVD.

Thật ra từ lâu đã hết ham hố với seri DDVN của Báo Thanh Niên mất rồi, kể từ ngày Huỳnh Phúc Điền được tín nhiệm và ưu ái làm liên tục liên tục nhiều chương trình, đến đỉnh điểm không thích là hôm chương trình rồi diễn ra ở Hà Nội. Cho nên, cách đây cũng hơn tuần, nhận được tin nhắn từ thằng em về chương trình Sen cũng chần chừ không biết có nên mua về xem hay không.

Cuối cùng thì đã mua về xem với lý do đơn giản muốn coi lại Nhung múa bên Hòn Đá Trong Vườn và coi Mỹ Tâm đánh trống dồn dập trong Giấc Mơ Muôn Màu.

Rồi thì càng xem càng thích, đúng là ekip Đinh Anh Dũng + Đức Trí dù sao cũng thích hơn Huỳnh Phúc Điền + Lê Quang rất nhiều.

Post vài tấm ảnh mấy người đẹp - mùa sen đẹp nhân ngày 8/3 cùng lời chúc tốt đẹp cho những ai thuộc về ngày này.

Chúc một mùa SEN đẹp !


Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Thứ Hai, 5 tháng 3, 2007

đỐ tìNh !




Xem và nghe Quốc Trung đố tình trên Con Đường Âm Nhạc


Lần đầu tiên thấy Đài truyền hình mà cũng chợ lắm thay. Đem cả chuyện tình tay 3 dựng thành 1 phim ngắn về cuộc đời của người nhạc sỹ. Phim được chia thành 3 đoạn tượng trưng cho 3 cột mốc quan trọng trong cuộc đời của chàng Trung.

Đoạn 1: chàng Trung bên gia đình yên ấm. Gia đình ấy có bố Trung, có mẹ Lam cùng những đứa con, quây quần, âu yếm.

Đoạn 2 : Cồn Cào Sóng Gió. Chồng Trung và vợ Lam đang rất thuận hòa, yêu thương, ve vuốt cho nhau thì có một người đàn bà đẹp xuất hiện gây xáo trộn. Chỉ nhìn cách trang điểm, tới trang phục và cả nét mặt cũng hao hao như thế thì biết chắc nhà đài đang ám chỉ nàng Nhung. Cả 3 đá nhau, ôm nhau, vuốt ve và giằng xé nhau... Cuối cùng quyết định mỗi người - một hướng

Đoạn 3 : chàng Trung một mình gà trống nuôi con.

Hết phim.

Phải thú nhận sai sót của mình khi không xem rõ nhà đạo diễn tài ba nào đã thống hiểu cuộc đời của NS Quốc Trung để dựng nên một phim ngắn rất thật, rất đời, mặc nhiên rất chợ như thế. Thà xem con công múa may, 1 con hậu ngã chết còn lại 1 con chơ vơ giữa bàn cờ, dù đếch hiểu vẫn còn tự thán là chắc mình chưa đạt được tầm cao siêu lồng lộng ấy, ai đâu mà trần trụi đến chợ búa thế kia. Nhìn cảnh chồng Trung, vợ Lam, và nàng Nhung giành giật nhau mà phát ngượng ! Nhìn cảnh chàng Trung đeo con một mình cũng phát ngượng. Con đường âm nhạc của Quốc Trung, cuộc đời và sự nghiệp của Quốc Trung chẳng còn gì để nói hay sao?

Đó là phần nhìn, phần nghe còn kinh khủng hơn. Lần đầu được nghe Ngày Không Mưa, Hòn Đá Trong Vườn Tôi được hóa Rock. Đâu rồi tâm bình yên tìm về bên đá thủ thỉ, đâu rồi sáng tinh mơ với cây lá xanh mơn chào đón tháng Giêng lộng lẫy ! Đâu rồi con chim sâu bé nhỏ nhảy nhót chuyền bay chuyền bay hoài để cây là chỉ nhẹ nhàng khẽ rung ! Chỉ nghe hồng hộc, hồng hộc. Hồng hộc luôn cả lời Đố tình quyến rũ, tha thiết ngày nào ! Đố tình mà thở dài não nuột, thở không kịp nghỉ. Hơi thở phả vào trong luôn lời tre xanh ru, nghe cứ như cứa vào lòng người được ru, uất ức.

Tiếc cho Nhung, tiếc cho Lam ! Mới biết, những giá trị đã mặc định dù có thay đổi cũng chẳng nên.

Sáng nay,đọc tin mới biết đây là ý muốn của Quốc Trung ! Thêm ê chề !
Phần nhìn bị nhà đài hành.
Phần nghe bị chính ông nhạc sỹ hành.
Chưa kể cái vụ tâm tình với nhau, MC thì cứ lôi cái Tôi ra khoa trương kệch cỡm, không cần thiết, nhạc sỹ thì cứ trơ ra vì bị đối phương dẫn dắt quá dài dòng.
Chưa kể cái phông màn của sân khấu cũng sến rện. Để minh họa cho việc lèo lái con đường âm nhạc của NS Quốc Trung ra biển lớn, trên sân khấu đã xuất hiện 6 cánh buồm to đùng trắng giả 2 bên mà theo MC là phần thiết kế như vậy rất là tài tình, rất hợp với những tâm tình của nàng mc Rose và thuyền trưởng Jack (ko liên quan).
Chưa kể phần thể nghiệm nhạc dân tộc trong worldmusic cũng không hay như hồi Vọng Nguyệt ( nhưng cái này ko dám bàn vì mình yếu kém ko hiểu hết được)
Chưa kể 2 diva hụt đấu đá nhau Giữa đôi bờ xa cách.

Ôi ! ( đoạn trường tân thanh )

Đúng là thách đố khán giả trên con đường âm nhạc.


*cái hình trong blog làm chợ đi cái entry này rất nhiều, haha

Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2007

Dọn




Dọn dẹp cho máy tính - nhìn lại 1 Folder cũ : một loạt bài báo cũ đã từng là CTV cho anh Gyp, thấy lâng lâng.

Ngồi đọc hết những gì đã viết, tự nhiên thấy tiếc ...

Tôi hay ngồi đọc lại những gì mình viết. Nó luôn hay ( hì ) theo đánh giá của riêng cá nhân tôi. Vì tôi luôn thật với cảm xúc của mình. Chẳng bao giờ tôi viết được những gì không thật và càng không nếu đó không là cảm xúc của mình.

Nhưng cũng có đôi lần ... hì ... đâu cũng vào đấy !

Nhớ đến lời anh Gyp ngày xưa chê : em có nghe CD The Bell chưa? viết dở quá. Lần đó, tôi tập vận mình vào cái guồng viết báo chuyên nghiệp - là viết bất cứ cái gì, thích hay không thích, hay hay không hay, dở hay rất dở - cả nói có là không, nói không là có. Kết quả là không chỉ anh Gyp chê mà tự bản thân tôi vẫn không cảm thấy hài lòng chút nào. Bài đó chẳng thích khi đọc lại như bài của Phương Thanh, Mỹ Tâm hay Nguyên Thảo.

Mới biết là cái gì là của mình thì vẫn xứng đáng được chấp nhận hơn cả.

Tôi nhấn nút del bài viết dở và dang dở, có những cảm xúc viết lên, nhưng bây giờ trôi mất - biết chắc chắn không phải là của mình nữa rồi - nên tôi xóa. Vứt được cái nào thì hay cái đó, nhẹ được chút nào càng hay chút đó ( cả tinh thần lẫn thể xác, haha )

Bất ngờ nhất - tôi viết về Mỹ Tâm khá nhiều. Nào là Mỹ Tâm - Ngôi Sao Cô Đơn , LiveShow Mỹ Tâm - Những Giấc Mơ, cả bài viết về BiRain cũng nhắc đến Tâm hơi nhiều. Haha. Có phải cái nào thích hơi hơi thì dễ nói, mà thật sự tha thiết thích thì khó mở lời !? Vậy mới có chuyện, chẳng thể nào mở lời cả! Chán thay!

Thôi lại dọn - mong là sau này, mỗi lần dọn không phải xóa thêm bất cứ cái nào dang dở nữa cả.

Đêm qua vui !
File Ru Mình - tiếp tục được cập nhật!