Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 28 tháng 11, 2007

Chuyện Dài Bất Tận




Chuyện dài bất tận (cũng tương đồng với nghĩa nhiều chuyện)

Nói thế nào,

Tôi sợ cảm giác nặng nề này, trong công việc, cuộc sống, tình cảm hay tất tần tật những thứ như thế quanh cuộc đời này. Bản thân tôi nhìn thấy rõ sự cố gắng của bạn, đặc biệt cái tích cực tôi chưa từng thấy ở bất cứ một người làm nghề nào khác. Tuy nhiên, kết quả không như mong muốn, mà đúng ra không phải lúc nào nó cũng như mong muốn của mình. Thì vậy, cho nên đôi khi cuộc đời vẫn thế.

Đôi khi vẫn thế,

Nên nhủ lòng cưu mang cảm xúc, làm vui cho mình trong những lúc nặng nề xảy đến từ công việc, từ đời sống. Bạn bè vẫn lời ra tiếng vào hàng ngày, hàng giờ, hàng phút và cả hàng ... comment. Nụ cười là cái đáp trả, nhưng thiệt thà trong lòng nó nhói. Mà thỉnh thoảng đôi lần nó đã nhói như thế, cũng được gần 1 năm rồi.

Một năm rồi,

Cảm giác này muốn từ bỏ cho rồi. Biết đâu chối bỏ lại trút đi được một chút nặng nề. Mà cũng thiệt thà ừ thì là không làm được. Nhiều lúc thấy tự ái với chính bản thân mình ghê gớm, có vậy thôi mà làm không xong. Nhưng sao mà từ bỏ cho được, riết rồi thành sợ những lần hội ngộ. Gặp đấy, rồi lâng lâng đấy, rồi buồn đấy và ... thất vọng đấy. Nhớ lại lời Quốc Bảo, thấy thiệt là đúng : đời nhập nhằng vào với mơ. Là thật !

Thật thà,

Hôm rồi chia sẻ với người em nhỏ nhắn dễ thương nhưng không hiền, tôi thèm cảm giác cafe của những buổi xưa thơ dại. Ặc, nghe có vẻ sến nhưng đúng thật như thế. Cái thưở chỉ cần nghe có hẹn hò cafe là nôn nao, háo hức trong lòng. Bây giờ, cảm giác ấy nó trốn đâu rồi không biết. Thèm được một lần như cũ, vô tư nói, vô tư cười, cafe có đường hoặc sữa, để không nghe đắng với đời.

Đắng,

Nhưng không thể thiếu trong mỗi đầu buổi sáng. Cũng không thể vứt bỏ trong cõi đời này, ngay bây giờ. Tương lai thế nào, mai tính, chỉ biết hiện tại, sao khó khăn trôi qua ngày lắm thay. Nhận ra mình hình như bắt đầu ao ước nhiều, vẩn vơ nhiều hơn một thời gian không xa vừa tạt qua. Câu hỏi cũ lần nữa lặp lại với trạng thái mới: Nên mừng hay lo?

Mừng hay lo?

Không làm sao trả lời ...

cúi xuống...

cho nhập nhằng...

trong...

mơ.

28/11
(1 ngày sau khi Việt Nam chính thức đăng cai tổ chức cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ 2008
và 1 ngày trước khi Lam Xưa chính thức Nam tiến -
Cả 2 ngày không liên quan gì đến ngày này, cảm xúc này.
Vậy thôi)

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2007

Ngày qua ngày gió!

Bạn nhắc tôi về một private message.

Kỷ niệm ùa về, tôi có hơi nhói.

Bạn ạ, tôi vẫn nhớ ánh mắt để ý vạt lưng áo thấm giọt mồ hôi. Tôi vẫn nhớ cái ngô nghê của những điều gọi tên lần đầu. Đôi khi nó làm tôi ngạt thở, đôi khi tôi xem như một lỗi phạm phải của cuộc đời.

Mà thôi, đôi khi vịn vào sự đổi thay mà giải quyết được một vấn đề cũng tốt.

Thế thì trôi chìm lãng quên.

-------

Ngày trôi, có những bất ngờ từ bè bạn hóa làm vui.

Cuộc vui cuối ngày, nỗi .... h .... h cuối ngày.

Chị dạy chuyện nhỏ bỏ qua. Thì em làm vậy. Vì lâu rồi em không còn bận tâm nhiều thứ.

Thank chị trên blog thay lời cảm ơn chân thành.

Thứ Tư, 7 tháng 11, 2007

Hải Hành




Xin đừng buộc mùa đông vào tóc
Những bông bênh sẽ phai nhạt theo mùa
Những loan tin ngày tháng sẽ đùa nhau
Theo vĩnh viễn tan đi không hội tụ.

Xin đừng buộc mưa vào đông giá buốt
Bài tình ca trễ hẹn suốt kiếp dài
Bài tình ca lê bước trong hoang mang
Bài tình ca vỡ òa cùng bão tuyết

Xin đường buột đàn chim bay mải miết
tuyệt vọng, xù lông, chết cứng vệ đường
Kẻ thang lang cũng co quắp, gầy xương
Cùng số phận lụi tàn trong hiu hắt

----

Xin đừng bắt mỏng manh như sợi tóc
Theo vô tình thành phân định không gian
Đường chân trời nhòa đôi mắt bàng hoàng
Ai nhẹ tênh thổi cho bay giới hạn
Nghe lênh láng quanh ta này hơi thở
Đêm như nhung – đêm phủ đặc môi người
Đêm không xa – Đêm hoài nỗi thiết tha
Mềm như lụa trói bóng trong vô thức

Xin thương kia năm qua hay từng phút
Lúc giao mùa đừng thất lạc ngõ đi
Hồn ta về sẽ quanh quẩn thầm thì
Gọi tên nhau từng cơn đau ngập lụt

Xin yêu kia bao ngày xa còn lúc
Trên biển già hay châu lục cách xa
Ta trôi theo một cuộc mộng mỏi chờ
Xin là thế buộc ta vào người mãi

---

Xin được buộc hồn em vào nắng mới
Nụ cười kia trong từng chuyến ra khơi
Đường hải hành có lạnh buốt, ê chề
Xin buộc ấm yêu thương từng giấc ngủ.

Xin được buộc lời ru êm chưa đủ
Từ xa mờ thành hiện hữu sớm mai
Thành vai kề - thành phố rộng bước trùng
Không còn nữa, nỗi hoang mang thưở trước

(Thanks Sô)

Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2007

Lạnh rồi đấy




Nhiều người râm ran trời lạnh

Cái lạnh làm tôi nhớ đôi lần đến thành phố sương, là đôi lần vụt qua những chuyến xe trong đời, có khi hối hả, khi nhẹ nhàng, lắm lúc dùng dằng và thất thường mưa nắng.

Đêm mặc định của cái lạnh, không ngược về phía xa nữa, tôi thong dong trên đường, chung cư với cổng sắt im lìm, những tầng lầu, những ánh đèn hắt xuống, dừng lại cảm nhận cái ấm từ khói thuốc của một bác xe ôm. Câu chuyện bắt đầu, như đôi bạn lâu ngày gặp lại.

- Làm gì khuya thế này? Không về nhà chui vào mền mà ngủ.

- Giờ này còn ai đón xe đâu. Chú về ngủ cho rồi.

- Tao không có nhà, về cũng như không. Mày hút thuốc đi.

- Con không hút. Không thích. Thậm chí căm thù khói thuốc.

- Bọn lang thang đêm như mày mà không bia rượu à? không tin được.

- Lang thang thì có, nhưng không có bọn, lang thang một mình mà.

- Vậy chứ làm gì ở đây?

- Đợi

Đợi đến lúc thanh thản vào đêm, đợi đến khi những cơn thuốc không còn dằn vặt người thân, đợi đến lúc dâng trào để thật thà với cảm xúc trong lòng, cũng đợi đến khi nằm xuống êm ấm với đất mà chẳng bận lòng ai.

- Đợi gì?

- À không, làm việc căng thẳng quá, hôm nay nhiều chuyện bực bội, giải tỏa xong thì về thôi.

- Thế thì đi đâu đó chơi, đứng đây làm gì?

Mà thật chẳng biết vì sao lại đứng nơi này, như một quán tính. Nơi nào có yên ấm, trong lành, thì đến. Mà sợ, sợ cái cảm giác này của hơn 3 năm về trước. Nên về. Thành ra mình cũng chưa đủ ... can đảm.

Sau một tối thứ 6, Gloria Jeans

Thứ Năm, 1 tháng 11, 2007

Đủ ?




Ngược về phía xa không đèn,

Anh chạy, chạy trốn nỗi sợ hãi đang ngày một xâm chiếm lòng mình. Gió không làm lạnh hơn, đêm không còn đen hơn. Chỉ còn đó nỗi lo cho mỗi giờ, phút, giây trôi qua.

Anh nghĩ về cái trong trẻo, hồn nhiên, có thể mang lại an lành. Có khi anh buồn lòng hơn nếu nó chỉ tương tự một cảm giác đi kèm trong đời sống.

Thì sao nhỉ? Thì cũng đủ nghêu ngao hát mỗi ngày khúc hoang mang để biết còn nhiều thứ hơn là nỗi lo không mong đợi.

Có khi anh cười nhẹ trước những lời đùa mang nhiều thiện cảm của bạn bè, cũng có thể là sự trách ngầm bản thân anh vụng, không biết cố gắng cho tình cảm riêng mình.

Cũng nhiều lúc anh nhìn dưới chân mình, lối đi rộng mà anh chẳng thể lựa chọn nhiều hơn.

Thế đấy, cảm giác, và anh vui hay buồn cũng chỉ là… cảm giác.

Và như thể cũng đủ rồi, n&m.