Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 27 tháng 6, 2007

Café Cũ




Quán vẫn cũ như chưa 1 lần quên. Bạn gọi cho mình thức uống yaourt, thức mà bạn vẫn rất thường dùng khi đặt chân đến. Một lần … rồi nhiều lần.

Bạn có hẹn, cuộc hẹn tình cờ, chọn quán cho tiện. Rồi bạn
đến sớm, lắm lúc bạn cũng muốn ôn lại một chút gì đó, như để biết mình còn xúc cảm với đời.

Image

Không gian hẹp, những góc bàn cứ chực choáng chỗ lẫn nhau, khép nép lắm bạn mới ngồi lại được vị trí cũ - trong góc. Góc có hẹp hơn xưa? Nơi này khi xưa, có lần bạn thả hết những cảm xúc một thời sôi nổi, bạn thật như chưa từng có nhu cầu tâm sự đến thế. Bạn đã nói như không cần người đối diện phải nghe. Bạn cứ cho đi như không cần người ấy đón nhận. Cuối cùng tay trắng, bạn thu lại cho riêng mình.
Bạn cũng đã từng tự tin vào khả năng của mình, tự tin lắm lắm. Mãi cho đến những lần quen với quán, bạn vẫn cứ tin cái gì là thật thì chắc chắn được cảm nhận và đáp trả.
Bạn c
ũng nhớ có người ngồi nơi góc quán ấy, khung cửa sổ ấy, nói với bạn: đời không suông như thế. Bạn đã cười và để rồi xem …

Image


Đ
ể rồi xem .. Bây giờ thì bạn đã đời nhiều hơn thế. Bây giờ bạn biết dù có là bức tranh thì bạn cố lòng vẫn không thấy nó suông.

Yaourt vẫn ngon, nhạc vẫn hay - đặc sản của quán mà. Mà bạn nghe ủ dột, ghê lắm vì bạn sợ cảm giác này, bạn vồn vã 1 tin nhắn, cuộc hẹn nên bắt đầu, bạn tránh cho mình ở 1 trạng thái rơi - không - dừng chẳng đáng.

Rồi bạn về. Nhủ thầm nhạt thết !

Thứ Sáu, 8 tháng 6, 2007

Ngố




"Mùa hè đã qua rồi, bao nhiêu mùa hè đã đi qua ở đây. Em vẫn dửng dưng vì đã không còn những chiều tan học nghe tiếng chân anh theo em ngập ngừng cùng những cánh phượng rơi trên đường về. Có những buổi chiều công viên vắng lặng, em đi giữa hai hàng cây, mặc cho lá rơi trên tóc, trên vai, lòng rưng rưng nhớ hai hàng lá me xanh. Ôi tại sao có những điều tầm thường, ta tưởng là tầm thường lại có thể làm cho lòng ta quay quắt đến thế. Lời anh nói chỉ làm đau đớn em thêm bởi trái tim em chưa hề già theo năm tháng nên lòng yêu còn nguyên vẹn đó. Vết thương trên da thịt dù lành, cũng còn để lại dấu vết thì vết thương trong tim em làm sao hàn gắn. Thế nên, anh yêu dấu ơi, gặp lại nhau không? Điều đó có cần thiết không, hỡi anh?"

Ngố là khi tự nhiên nghe lại đoạn đọc này của Khánh Ly, mình lại ngồi thẫn ra đến nhiều phút, dù cảm xúc chẳng liên quan gì cả.

Ngố còn là khi, sau nhiều phút thẫn thờ như thế thì tự nhiên muốn nghe Tuấn Ngọc hát câu này quá đỗi : " Hãy cất tiếng ca cho đời thêm buồn, hãy cất tiếng ca cho lòng thôi khô héo". Xong ngồi nghĩ, cất này là cất giọng hay cất bỏ đi. Nghe bao nhiêu năm trời chưa có khi nào ngồi nghĩ đến cái từ "cất" mà xem ra từ "cất" nào cũng có nghĩa, cũng hay cả. Ngố không?

Còn là khi mình mở sẵn một ổ cửa Word, tay thì sẵn sàng nhấn nhá từng ô phím mà sau đó ngồi nhìn màn hình và chẳng biết mình đang muốn gõ cái gì vào đấy.


như ngòi bút đuổi theo bóng nó
chạy tung tăng như con chó trên đồng
như mái nhà, lá cây, vỉa hè, panô, biển báo, xe tải, áo mưa, tóc trần, con chim bay xao xác, những trang sách bỏ quên ngoài ban công...
mưa là vô số ngón tay lướt, bấm, gõ trên chúng
biến tấu những nốt, hợp âm thành một biển nhạc
hãy nhìn người đọc - người đang ngắm nghe mưa - kia
người công chức đó thực sự là một nghệ sỹ
bởi cũng như cơn mưa say sưa chơi đơn độc
giữa muôn người mong ngóng ngớt mưa
cô buông cho tâm hồn khô héo của mình
bơi

(ngòi bút tung tăng | nguyễn thế hoàng linh)