Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 8 tháng 4, 2009

Xã hội gì thế này?

Thảnh thơi ngồi đọc VnExpress.

- Xe lu cán chết bé trai 2 tuổi

- Xe buýt mỗi ngày giết 1 mạng người

- Hồ Quỳnh Hương không tin vào đàn ông chung thủy. Là sao?

Chắc chuyển qua mảng Xã hội làm quá. Suy nghĩ cái coi.

Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2009

Về - Mộng | Mị của tôi

Mộng trưa nay là:

Anh trở về, sau 8 năm xa cách, đến bên đầu giường, ngồi xuống thật khẽ rồi nhẹ nhàng đưa đôi tay gầy guộc bưng mặt. Anh khóc rống.

Khóc rằng: Sao tao chết lâu rồi mà chúng nó vẫn không cho yên?

Mình - tên Yên (trên blog) nhẹ nhàng vâng dạ: dạ, bởi anh là tượng đài, anh là giá trị - không thể cãi - nên dù anh có chết (à ko), anh có trở về cát bụi thì tên anh vẫn vang vọng cùng sông núi, vượt muôn trùng biển ơi mà bay vào cái nhà hát lớn nhất TP HCM.

Dạ rằng: Những gì anh cố chôn vùi, người ta cũng phải khơi quật, cố mà khơi quật để cho đời chút ơn.

Và dạ rằng: không phải cái công ơn nào cũng đáng được ghi nhận. Nên anh đừng buồn, mà hãy yêu bọn nó, dù anh không còn phải mệt kiếp người nữa. Nếu có thể, xin anh hãy hững hờ vì rằng anh còn cuộc đời đâu mà sợ câu hỏi có bao lâu?

Nhưng em buồn làm sao anh à. Em làm sao có thể, còn cuộc đời ta cứ vui khi mà từng ngày qua, một lời trách móc mắng nhiếc lại tìm đến. Em cố phải lựa chọn mỗi một nỗi niềm để gắng sống từng ngày.

Em mệt quá kiếp này khi mà lời khen không ai vui, mà lời chê khối người chửi.

Anh biết không, cái di sản của anh, cái gia tài của anh để lại, nó khiến em nâng niu và trân trọng biết chừng nào. Nên dù, nó có thiếu đi 1 cái quần, 1 cái áo, 1 cây bút hay chiếc lá me (những thứ anh có hồi xưa ở Qui Nhơn) thì có sá gì. Nhưng em vui làm sao, khi người ta nói, họ vừa khai quật được 1 cái răng của anh. Anh nào biết em mừng đến dường nào, bởi ông bà ta xưa nói cái răng cái tóc (tóc có thể dễ phân hủy theo thời gian nên khó tìm hơn chăng?) là gốc con người. Ôi, em tin tưởng mình lại cảm nhận được con người anh, con người mà em vô vàn quý mến.

Em mong chờ trong háo hức, trong hân hoan đến ngày được gặp lại anh dù chỉ là 1 cái răng khôn hay răng thỏ. Nào dè em gặp răng sâu. Có phải vì thế mà anh nhổ phoẹt nó đi, để thân thể được lành lạnh, hở anh?

Ôi nói làm sao để diễn tả cảm xúc của em lúc này.

Thôi thì anh hãy lấy làm vui, vì dù là 1 cái răng sâu, nó cũng trở nên tuyệt vời với một số người.

Có khi nào, em chưa thấy được vẻ sáng bóng và lấp lánh của cái răng bạc anh để dành đó không?

Ôi anh ôi.

Tỉnh dậy và hết mệt. Mộng mị của tôi kết thúc.

Giá như ngày nay là ngày của Cá.

Thứ Tư, 1 tháng 4, 2009

Tháng 3 | Vũng Tàu

Entry này phát sinh từ entry trước. Nghe đồn dân tình náo động vì chuyến đi chơi này cộng thêm nhiều thắc mắc lẫn đòi hỏi, nên post thêm vài tấm đáp lễ.

1. Nhiều bà con thét mét không biết cái bạn mặc áo đỏ sọc ngang trắng là PV đại tài An Nhơn (dù đại nhưng chưa thể thành cây, có buồn không e? ).

Photobucket

2. Đóng dấu danh phận.

Photobucket

3. Khi chúng ta không thể ở cạnh nhau (bởi khác biệt cái gọi là chiều cao).

Photobucket

4. Mình tựa vào nhau cho thuyền bỏ bến.

Photobucket

5. Hy vọng chị thôi không còn cằn nhằn là em dìm hàng chị bên Quân Ngọc (cũng là lý do vì sao em Quân hết được xuất hiện trong entry này dù Lưu Hà rất để tâm).

Photobucket

6. Như thường lệ, cuối cùng, miễn bình lựng.

Photobucket

Vậy đi.