Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 31 tháng 12, 2008

Bolt

31 | 12 | 2008

Photobucket

Như một tia chớp bất ngờ giáng xuống đỉnh đầu.
Choáng váng.
Bạn ngã.
Sóng soài.

Đau đớn.

Uất hận.

(Bạn chỉ thắc mắc là năm tuổi của mình hình như qua lâu rồi...)

Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2008

Tội nghiệp.

minh loc:
minh loc: sao anh nỡ nào
Nhieu Huy: nỡ chứ sao ko
minh loc: ác
minh loc: ác quá
Nhieu Huy: anh phải học cách ác
Nhieu Huy: nếu ko
Nhieu Huy: anh bị người ta ác với mình
Nhieu Huy: hehe
minh loc:
minh loc: em làm gì đâu chứ
Nhieu Huy: thì anh có nói em làm đâu
Nhieu Huy: anh nói người ta mà

.......

Tội cho em, khi không nhảy vào hứng nguyên 1 cơn sôi máu.

Số là: cảm giác "tôi thừa" đang nặng nề lắm. Giờ thì chỉ còn muốn bỏ đi đâu đó xa xôi. Cho chừa cái tật "tự viễn vông" của mình.

Đáng đời mày ! Đỉnh Yên.

.......

Nhieu Huy: đợi chút đọc entry mới nhất của anh
Nhieu Huy: rùi hiểu vì sao anh ác với em
Nhieu Huy: he
Nhieu Huy: PR free cho em lên blog luôn

minh loc is using a different version of Yahoo! Messenger. Certain features may be unavailable.

minh loc: okie
minh loc:
minh loc: óe
minh loc: đau tim hồi hộp quá

Entry kết thúc. Sẵn entry này liên quan đến em Lộc, cảm ơn em lần nữa vì tạo cơ hội cho anh có được cái lò vi sóng Electrolux mừng SN năm 2008.

Thứ Ba, 23 tháng 12, 2008

Câu trả lời

Hiểu theo nghĩ chủ hay thụ động thì ngẫm lại anh ĐB vẫn đúng.

Chỉ là thế - Có bao giờ em nghe tôi nói.

Cảm giác này, nó quen như chưa từng là cũ. Có điều cách tiếp nhận của mỗi người sẽ khác, giới hạn của thời gian chịu đựng cũng khác. Tôi thì chỉ mong sao, không ai phải thê thảm như mình. Nghĩa là, bản thân tôi có thê thảm thì cũng đã đành. Vì. Nó quen.

Câu trả lời khó khăn.

Có lần, bất giác hỏi thôi, thời gian bao lâu là vừa. Tôi hỏi, vu vơ vậy mà có người cho tôi một tràng. Thú thật, không để tâm lắm vì vừa bận viết bài, và nghĩ là hỏi cho có chứ nó lâu mau thế nào là tùy vào mình. Nhưng rồi, thấy người ta đúng khi sau một tràng dài, giải thích từng ý, từng chi tiết đưa ra, có minh họa sống động, rõ nét thì kết luận: không nên tự vấn thời gian bao lâu mà hỏi lòng còn có hay không? Nghe hợp lý hơn.

Trên đây là những gì:

Nói linh tinh trong một chiều muộn. Đợi thằng em đến ăn tối (hôm nay khùng, bỗng dưng hứng bao ai đó đi ăn. Người may mắn là người đang được đợi). Tôi đang có 1 vấn đề, à, chính xác là tôi vừa kết thúc 1 vấn đề. Vấn đề làm tôi có nghĩ tới, chính xác hơn là nghĩ nhiều trong khoảng vài hôm qua. Nó đã xong trong chiều nay. Nhanh. Gọn. Lẹ. Một cách bất ngờ. Chả biết nên vui hay buồn. Và dù việc kết thúc có xảy ra như thế nào thì:

Xin nhớ dùm là: chưa bao giờ và cũng không bao giờ, tôi muốn một ai khác phải trải 1 cảm giác nào đó, có phần thê thảm, như tôi.

1 ngày trước Giáng sinh 08.

Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2008

Entry for December 19, 2008

Sáng nay, Lê Ngô Cát đẹp như chưa hề đẹp.

Ngồi nghe Nhung hát và ngắm xa vời, thích Giấc mơ xa vời của Nhung và Dũng. Nghe thêm, Ngày tháng còn đó của Hà Hồ và Dũng, cũng thích. Tự dưng mà sáng nay cái gồng cứng ngắt của Dũng (giọng hát thôi), mình lại chịu được mới thật là kỳ lạ.

Bệnh tình có vẻ không thuyên giảm. Cứ trồi sụt, chẳng biết đâu mà lần. Tối qua thấy khỏe khỏe, nực nực, mở quạt ngủ cho mát. Công nhận mát thật, mà sáng nay tình hình sụt sùi, hắt hơi mạnh mẽ trở lại.

Có điều, chắc trời thương nên bù lại vừa nhận được vài món quà đặc biệt (coi như quà Giáng Sinh tiếp theo):

- Bóp Pepe Jeans London (dù là Last season nhưng đẹp) hehe. Thanks em.

- Cặp da đựng Laptop chính hãng Dell (dù nặng nhưng cũng gắng mang đi làm) hehe. Thanks chị.

Cuối cùng, entry chỉ mang tính chất khoe. Vậy thôi.

Thứ Năm, 18 tháng 12, 2008

Mừng Tân Thạc Sỹ

Ừ thì là

Tôi vẫn cám cảnh nỗi bị bỏ rơi (dù chính đáng hay không), bị bỏ quên hay không cần tới (dù cần thiết hay không. Nhất là khi mình được sẵn tiện, nhân đây, à, ừ, hay là, luôn nhé... Cảm giác thừa thãi đến ngạt.

Hôm nay quyết định với tất cả, có bản thân mình. Thẳng thắn nhé. Để không phải nghĩ ngợi xa gần, rõ mờ không chịu nổi.

Từ giờ, đơn giản như lòng đã chán.

[

]

Phần than vãn, cái muôn thuở, muôn đời của bất kỳ ai, của mọi thời điểm đã xong. Phần chính của Entry này là để chúc mừng Tân Thạc Sỹ.

Ừ thì là

Chúc mừng.

Chúc mừng em Lưu Hà bảo vệ thành công. Cảm thấy hãnh diện về sức lực của em vô cùng (hehe). Giờ thì người ta có nhiều tên gọi, bằng cấp, chức vụ quá, không biết nên gọi bằng gì đây em Hà há (đọc Hà há nhanh nhanh cho có vần điệu).

[

Photobucket

]

Nhớ lại tối qua, biết chắc là em Hà không thể nào đọc được tin nhắn dù cố giải thích là "giá là đỗ". Mà cũng may, lỡ mà uống nước giá ngâm biết đâu giọng thánh thót, véo von và chói tai quá (như mấy lần em ý hú ngoài Nha Trang) thì không khéo Hội đồng thẩm định (à không Hội đồng bảo vệ) lại trừ mất điểm 10 tròn trĩnh của em. Ặc, học gì gớm thế không biết.

Nghe đồn, em quyết tâm học lên cao nữa cho bằng vợ bằng chồng (ha ha). Dẫu sao thì cả Ban VH của VNE cũng quá đỗi tự hào khi có em.

Lần nữa, chúc mừng em.

Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2008

Giá đâu đó có Người đợi Tôi

Thì người ta vẫn hay nói, khi đói đã qua cơn thì người ta không cần ăn. Biết làm gì. Đành viết blog.

Đầu tuần nhận được món quà bất ngờ từ em H. Cảm ơn em nhiều. Anh coi như đây là món quà SN trễ nhất và món quà GS sớm nhất có được. 1 quyển sách.

Quyển này đây:

Photobucket

Nói về quyển này thì chỉ có 1 ý, thích nhất là cái tựa. Đơn thuần cái tựa thôi đã ám ảnh từ rất lâu, dù đọc sơ qua thì thú thật không thích lắm. Nhưng vì được tặng nên quyết định sẽ kiên nhẫn đọc lại.

Sẽ đọc lại khi đã xong Dấu vết của mẹ.

1 quyển sách thấu tận tâm can, khi mỗi trang lại tìm thấy 1 định nghĩa, 1 khái niệm trùng khớp, đến kỳ lạ.

Sách viết: "Tình yêu là sự tin tưởng đến đau đớn và tha thứ không giới hạn". Thật thế không !

Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2008

Này êm | Này thơ.

Entry chỉ mang tính chất lăng xê. Anh nhớ em, em ở đâu?

Photobucket

Thứ Tư, 3 tháng 12, 2008

Lại vẩn vơ

Sáng vẩn vơ buồn vì chuyện không phải của mình.

Nhớ đến cuộc phỏng vấn hồi năm rồi, thấy ngẩn ngơ mất một lúc. Thôi thì mong thực sự có tình bạn sau tình yêu vậy.

Mới biết yêu thương không tự nhiên có, không bỗng dưng mất đi, chỉ là cách cư xử người ta với nhau. Đơn giản quá mà sinh bao rắc rối trên đời.

Bây giờ, thì chẳng cần tha thiết là "đương" hay "thương" nữa. Tốt nhất là nên quan tâm đến cảm xúc của mình thôi. Cho nhẹ nhàng.

"Buồn hoài chi ta ơi, nơi ấy hoa vàng cho đẹp mùa sau...."

Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2008

Nights in Rodanthe

Muốn viết gì đó về Nights in Rodanthe, về Diane Lane tuyệt vời mà chữ nghĩa phiêu du tận đâu đâu.

Hôm rồi đọc bài bình của Nguyễn Thanh Sơn dành cho Kỵ sỹ bóng đêm, thấy ngẩn người vì bài hay quá. Phải kinh nghiệm thế nào, trải đời bao lâu mới cảm nhận tinh tế được như thế. Xem phim này tôi chẳng thấy hay lắm như mọi người thấy. Nghĩa là tôi dở.

Tôi thì sống và nghĩ đơn giản (hay đang cố) nên thấy là mình vẫn thích hợp cho kiểu nhẹ nhàng của Diane Lane, của Nights in Rodanthe. Tôi thích cách cô ta run rẩy, dù hạnh phúc hay đau đớn. Thích ánh mắt nói bao điều của người đàn bà trung niên, gợi cảm. Thích cả cách cô không ngượng ngùng phơi bày thân thể, dù chẳng còn thanh xuân.

Photobucket

Có một chi tiết khiến tôi nhớ nhất phim, dù không liên quan đến Diane Lane, chính xác là 1 câu hỏi. Ông chồng già chất vấn trong đau đớn vị bác sỹ vô tình gây cái chết cho bà vợ già. Ông hỏi: "Ông có biết mắt bà ta có màu gì?". Vị bác sỹ lặng người. Đơn giản vậy đã đủ tinh tế để chứng tỏ Nights in Rodanthe là một phim tình cảm hơn bất kể phim tình cảm nào.

Lại rất muốn nói thêm về cảnh nghẹn ngào của Diane Lane khi cái tức tưởi tăng cấp theo từng giây, từng phút.

Hay nỗi mong chờ trào trong ánh mắt.

Tất cả, là tôi ở một quá khứ không xa hay một tương lai thật gần.

Bài viết về Nights in Rodanthe trên VnExpress.

Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2008

Trở lạnh

Ngày trở lạnh.

Buổi sáng đẹp, buồn như câu hát Tóc Ngắn của Nhung.

Thứ Ba, 25 tháng 11, 2008

Xui

Sinh nhật Tú mà xui kinh. Đến độ, phải ghi lại để nhớ ngày này.

Bắt đầu vào khoảng 8h30 sáng tại 68 VVT. Bước thấp bước cao, bước 1 lúc 2 bậc cầu thang trước. Ngồi chỏng chơ, có điều chưa đến nỗi phải lăn. Mấy đứa bảo vệ tròn xoe mắt ngạc nhiên, mắc mớ chi mà thằng Huy tự nhiên ngồi thụp xuống, chồm hổm trên cả 2 chân đàng hoàng.

Lần té thứ 2 trong ngày trước quán Đo Đo sau khi đã dùng bữa trưa cùng em Meg. Lần này có ngồi bệt, có trượt chân nhưng vì cái bậc thấp cũng như nhiều xe máy đậu ở đó nên lấy thăng bằng nhanh và đi đứng bình thường.

Mà làm như cái gì cũng phải tới 3 mới đủ bộ. Nhưng kể theo trình tự thời gian thì có cái xui khác xảy ra trước cái té thứ 3.

4h chiều. Sắp xếp đồ đạc tìm lên nhà nữ văn sỹ Hải Miên xin chữ ký. Giữa đường trời thương, trời cho mưa ầm ầm. Mưa mỗi lúc mỗi lớn, mỗi lúc một trắng xoá. Đã đến đường Đinh Tiên Hoàng, nghĩa là gần nửa đoạn đường nhưng phải quay về vì khó lòng mà dứt mưa được.

Về nhà, quyết định siêng năng,lôi cả đống đồ... lót (tất tần tật những gì gọi là đồ lót) ra giặt. Mưa lớn đã đành, nước không dâng lên trong nhà nhưng xà phòng khi rơi vãi ra ngoài nền nhà dính nước thì nguy hiểm hơn các bậc thang. Thế là te sắc. Cái té lần thứ 3 trong ngày. Có điều, lần té này ở trong nhà nên không ngượng, mà chỉ thấy một trời căm phẫn.

Tuy thế, vẫn phải giặt đồ. Đang thực hiện công việc nặng nhọc này thì hết mưa. Nhủ lòng, giặt xong sẽ tiếp tục hành trình xin chữ ký nữ văn sỹ. Biết là trời mưa nên vẽ sẵn 1 đường đi tắt trong đầu cho nhanh và tránh kẹt xe. Nhưng, ngay trước thời điểm khởi hành mới chịu mở cái túi xách ra thì hỡi ôi, tập hồ sơ biến đâu mất rồi. Nghĩa là nó đang yên vị ở công ty. Cũng nghĩa là phải chạy 1 vòng từ nhà đến công ty rồi vòng qua nhà nữ văn sỹ xa tít. Nghĩ thôi đã ớn lạnh. Cái đoạn này vẫn chưa hết. Bởi vì sau khi chạy ra tới đầu hẻm, cảm giác mát mẻ, phơi phới lâu rồi không có ùa về. Đến khi nhận ra tóc đang tha hồ tung tẩy với gió thì mới biết bỏ quên cái mũ bảo hiểm ở nhà. Quay xe về lấy nón.

Đường đi lên nhà nữ văn sỹ xa càng thêm xa nhờ cái bực bội và khó chịu với chính bản thân mình đang rần rần. Gần điểm đến lại bị kẹt xe kinh khủng ở 1 ngã tư. Gặp nữ văn sỹ vui không được lâu, thì trên đường về trời thương mình đang nóng, rót cho vài giọt mưa nặng hạt. Thế là lại dừng xe, lấy áo mưa mặc vào. Chạy không đầy 5 phút, trời tạnh. Nhưng đường đông đúc, nước lém tém chân nên ngại dừng lại, cứ thế chạy về nhà cho kịp giờ ăn SN Tú, dù rất nực nội. (áo mưa em 8 tặng hơi bị xịn và dày).

Thế mới biết, xin được chữ ký người yêu quý không dễ dàng chút nào. Thấy cảm thông cho mấy crấy zì phang hơn.

....

Updating

Đã 1 giờ đồng hồ trôi qua với cua luộc, tôm nướng, cháo gà ngon nhất ở thành phố này (bé Châu - em Tú đảm trách), mọi phiền muộn đã tan vào trong mưa. Cảm giác bây giờ là khó thở vì no, nên entry than vãn dừng lại đây.

Ha ha.

Thanks chị CGDL vì tấm ảnh khai thác được góc không xấu của em:

Photobucket

Phải cười hớn hở thôi, phải biết dù qua bao nhiêu đắng cay vẫn cười vì đời còn mùa hạ tươi vui mà lòng còn nhiều điều muốn nói...

Thứ Năm, 20 tháng 11, 2008

Góp nhặt

Buổi họp báo tối ngày 19:

- Anh yêu em 4 ngày, người ta nói nhiều quá. Anh rút lại còn 3, người ta nói vẫn nhiều. Thế thì anh chọn 2, họ bảo ít hơn thì tốt. Anh quyết định còn 1. Là ngày anh còn sống. (cái này bạn Trung CTS bảo đã từng được tỏ tình trên chat và truyền tụng trên mạng lâu rồi. Chúc mừng bạn Trung).

Cuộc gọi khuya, đầu ngày Nhà giáo:

- Vậy đó tự nhiên người ta giận rồi hết giận nhau/ Mà có là gì đâu phải giận. Âm thanh của tiếng cười đong đầy cả ly cafe sớm.

Bữa cơm trưa ngày Nhà Giáo:

- Anh khùng ha/ Người ta chỉ quên được khi nghỉ chơi nhau thôi anh à/ Cho nên, anh chấp nhận mình khùng. Thương tâm làm sao.

Cafe trưa ngày Nhà Giáo:

- Em quyết định mua Dấu vết của mẹ vì bài giới thiệu của chị và vì....................... sex/ Hành động sáng suốt. Ôi! nữ văn sỹ khuyến khích độc giả tìm tòi về sex. Ghê thiệt !

Cuộc gọi trưa ngày Nhà Giáo:

- Nhiều độc giả phàn nàn về bài viết của anh/ Ở đâu em?/ Ở cái phần chú thích ảnh, lẽ ra anh phải dùng từ Thu Minh thay cho Nguyên Thảo. ôi, lòng yêu cao cả của em làm anh ngợp. Chúc mừng diva Thiên đàng.

Còn gì thêm? updating...

Thứ Hai, 17 tháng 11, 2008

Entry for November 17, 2008

Đầu tuần

Nhiều thông tin đến, dồn dập.

Những lúc thế này, bao giờ cũng có cảm giác túng quẫn, chẳng mò đâu ra manh mối để sắp xếp bản thân.

Thui tạm, dành ít phút suy nghĩ. Đêm nay lại tiếp tục nghĩ suy.

Hy vọng sớm mai có kết quả, sáng suốt nhất, có thể.

Dạo này thích nhìn lại con mèo này, dễ thương không chịu được. Ôi một thuở xa xưa, một thuở mê.... mèo.

Photobucket

(1 lý do khác post lại tấm ảnh này vì vừa tìm lại được một tài khoản photobucket cũ, của những ngày yeudaukhonnguoi).

Thứ Hai, 10 tháng 11, 2008

Entry for November 10, 2008

Mất bao lâu để thảo 1 tin nhắn gây đau lòng?

Mất bao lâu để thấm nỗi đau ấy đến tận cùng?

...

Cái may không đến vói con người ta 2 lần trong 1 ngày. (không hay là ít khi?)
Mới tối qua, kể cho Meg nghe về chuyện may mắn thoát khỏi cơn mưa chiều Chủ nhật thì trưa nay mình bị dính nguyên cơn.

Số là, chiều CN trời mát mẻ (chuyển mưa mà), mình thì vẫn quyết dắt xe ra đường. Cảm giác này nhiều người thích không nhỉ? Vừa vắng vừa nhẹ vừa mênh mang... Mình tin là trời không phụ lòng nên chạy 1 mạch từ chỗ ở sang quận Phú Nhuận. Chỗ rửa xe quá đông không nhận thêm xe, mình chỉ thay nhớt xe rồi phi lên quận 1. Lúc này, trời đã đen hơn 1 tí, gió mạnh thêm 1 tí. Mặc kệ, càng mát, cứ thẳng hướng Diamond Plaza mà tiến. Đến nơi, gió đã mạnh lên gấp bội. Nhưng vẫn khô ráo, gởi xe và bước qua cửa kính, hình như mưa bắt đầu rơi. Mua vài thứ linh tinh định sẵn cùng vài thứ linh tinh phát sinh, bước ra thì mưa tạnh. Chạy về sau khi đã thỏa mãn với tô ốc nhồi (Meg cười) mà vẫn khô ran.

Trưa nay, cũng tầm 15h. Dắt xe ra khỏi nhà và trời cũng mát mẻ vì chuyển mưa. Mình đinh ninh sẽ như hôm qua nên cứ nhắm hướng công ty em Hải già mà chạy. Công ty em này cũng không xa xôi cho lắm, chỉ nằm ở quận 1. Chưa được nửa đường, mưa trắng trời trắng đất. Không lẽ quay về, ai lấy cái máy MP3 mới cho. Thế là kiên trì, nhủ lòng mưa ơi tạnh nhé (mưa mưa mưa, mưa tạnh tạnh tạnh nhé) nhưng ông trời không thương, sao vẫn còn mưa rơi hoài, rơi mãi. Đã vậy em Hải còn ác độc không mời 1 lời ở lại chơi mà đuổi về khi đã giao hàng. Tiếp tục mặc áo mưa, định ghé Take ngồi làm bài là phụ và load mp3, load clip là chính. Nhưng ướt nhẹp, đành quay về. Trong lòng thấy mình chẳng may mắn chút nào.

Tóm lại là trời không cho may mắn 2 lần trong 24 tiếng đồng hồ.

Có điều cơn mưa chiều nay làm mình tin chắc SG sẽ lụt nếu bị mưa liên miên như Hà Nội. Gì đâu mưa mới hơn 30phút mà đường lớn như Hai Bà Trưng mà nước ngập gần nửa bánh xe. Đào xới gì quanh năm suốt tháng cho lắm vào mà ngập thì vẫn ngập.

Ôi, phố bỗng là dòng sông uốn quanh.

...

Giờ thì,

1 mì xào Singapore, 1 ép bưởi không đường, 1 góc, 1 tai phone, 1 laptop là xong một buổi tối. Cũng ok.

Đã load xong: album Dido Safe Trip Home / clip I Stay in Love của Mimi file chất lượng cao. Có điều vẫn không có định dạng .avi hay .mpg để nén bỏ vào máy MP3, toàn file Matroska gì đâu không.

(entry t t t nghĩa là teen, tửng từng tưng - mọi người thông cảm)

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2008

Entry for November 08, 2008

Giữa bộn bề bài vở, lẽ ra phải chuyên tâm làm việc. Nhưng (ở đời luôn có chữ nhưng mà), mon men vào blog Mog Meg đọc thơ của Nguyễn Vĩnh Nguyên.

Kết quả là xụi lơ và blogging.

Đà Lạt

Bỏ quên cơn say lưng chừng dốc
sớm mai gió cuốn lên trời
May còn em, một ngày đạm bạc
chiêu hồn người bằng thoáng sương trôi...

...may có em đời ta rách nát
vẫn còn đồi núi để rong chơi!

Có bài hát buồn treo trên đồi thông
nên những đêm hồn mình ngập gió
Những nẻo đường dài - sâu như hơi thở
mãi giam cầm những giấc mơ phiêu phong
...mãi giam cầm những câu thơ đi hoang...

Trăm phần trăm, dốc cạn một ngày vui
để một đời trong mắt em hư đốn
ta - đứa trẻ vô gia cư đần độn
chờ đêm qua, nghe thương nhớ con người!

Đà Lạt đong đưa
Đà Lạt không rơi
ta biết bám vào đâu ngoài nỗi nhớ?
đành hẹn em một ngày xanh như cỏ
lại về ngồi trong phố hát ầu ơ...

(nguyễn vĩnh nguyên)

Photobucket

||| h ẹ n e m m ù a đ ô n g |||

Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2008

Cái | Sự ngăn nắp

Nhủ lòng phải sống ngăn nắp, mãi vẫn không thực hiện được.

Mới tức thì, lục mãi trong đống balô xen lẫn giỏ xách, cặp táp, túi đi làm... chẳng thấy con chuột máy tính màu xám chuôi xanh mua nhân dịp công tác Hoa hậu Hoàn vũ VN. Rõ ràng, thỉnh thoảng vẫn thấy nó nằm ở đâu đó (không chính xác nơi nào nhưng có nhìn thấy). Thế mà đến khi cần thì chẳng thấy nó ở đâu. Tức mình khủng khiếp.

Đúng ra, cảm giác sống trong một không gian ngăn nắp gọn gàng, tìm gì thấy đó thật là thích. Mà mình thì cũng đôi lần được như thế, đại khái như những dịp Má lên mà có ngủ lại, hay khi đến cả mình còn chịu không nổi cái mùi cùng hằng hà số thứ linh tinh trên bàn, trên nệm và trên sàn nhà thì mình cũng ngăn nắp được cỡ 1 tuần. Sau đó, mọi thứ đâu lại vào đấy.

Mà, cái sự không ngắn nắp này nguy hiểm lắm. Rõ ràng nhất là mình sẽ tự nhiên khi không cái phát hiện bị mất nhiều thứ mà chẳng hiểu tại sao? (thật ra là hiểu).

Thế mà có những thứ, đầu óc cứ linh tinh không ngăn nắp chi cả mà cứ nằm ình ở đó, in hình rõ nét lên mấy dây thần kinh. Muốn quên chắc phải cắt mấy cái sợi đó đi.

Chán thật.

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2008

Chào tháng mới - 11

Tháng 11

Điều gì làm cho người ta hớn hở nhiều như thế. "sweet november", tôi đếm chừng hơn 5 cái blast kiểu này. Khác biệt nằm ở đâu, bản thân nó mang lại sự ngọt ngào hay chỉ đơn thuần là một từa đề phim hấp dẫn.

Tháng 11 - có sinh nhật của Sô và nhiều bạn bè khác, có sinh nhật của Má, cố thu xếp về nhà chơi. Và có "hẹn em mùa đông" ngọt đắng. Cuộc hoan vui bày sẵn, chỉ có điều chẳng biết tâm trạng của tôi lúc đó thế nào để nhập cuộc.

...

Em ậm ừ cho cái hẹn chung mùa đông. Có lần anh đã mơ một cái hẹn như thế. Rộn ràng chẳng được lâu. Anh biết mình phải dừng lại.

Dường như ai đi ngang cửa, mùa thu dừng ở hiên ngoài, chỉ còn gió lạnh - mùa đông.

...

8 bảo anh hy vọng, mà chẳng biết lòng mình đang chùng hẳn. Anh biết mình sẽ cố vui cho mỗi lần gặp mặt nhưng lẽ nào đó là niềm hy vọng khi nhóm lửa đang dần tắt, hở em.

...

Tháng 11.

Tôi biết mình chẳng đáng gì để trông và đợi. Tôi đang cố ép mình trên một hướng tích cực khác, cho vừa lòng em. Mà cũng an lòng tôi.

Tôi đặt niềm tin vào lời nói của Sky 1 lần. Hy vọng Sky đúng như nhiều lần khác, bạn đã đúng.

Chỉ vậy thôi - khởi đầu tháng 11. Không ngọt ngào. /hay/ có ngọt ngào?

Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2008

Entry for October 31, 2008

8 nói nhìn là biết anh buồn. Ừ, vậy thì mình buồn.

Buồn vì:

- Sự tung tăng, tung tẩy.

- Trời mưa.

- Nhăng nhăng nhố nhố.

- Chữ: "xa lạ".

Tối qua, lúc đợi Sky đi ăn tối. Tôi cố gắng thêm một lần đọc lại Người Ti Vi. Nhưng, thật tình chịu không nổi. Hình như cũng chỉ chừng nhiêu trang đó, rồi đóng sách lại. Đọc thêm mệt người. Cuộc sống vốn dĩ đã mệt thế này.

Tôi đọc Tuyết, theo lời nữ văn sĩ khuyến cáo (hình như thế). Cũng không thích lắm, nhưng có câu này thấy buồn cười: "mỗi sáng, tôi dừng mình lại một chút để biết còn sống". Tôi thì, dừng mình một chút để biết nhiều thứ lắm, đại loại: còn sống, còn yêu, còn thương, còn nhớ. Thứ tình cảm mà ai ai cũng bảo là xa xỉ, là ngõ cụt tối tăm. Thiệt tình !

Tôi quyết định, bỏ qua Người Ti Vi, bước tới truyện ngắn tiếp theo. Nếu nuốt được thì tốt, không thì lại bước tiếp truyện nữa. Đem cái việc này gắn vào đời sống, không biết là có được dễ dàng thế không?

Nhân nhắc đến truyện, sực nhớ: Cánh đồng bất tận của Tư đã tái bản đến lần thứ 18. Tựa bìa sách cũng được đổi mới, thay màu xám tro vào cái xanh mơn mởn, có vẻ phù hợp hơn với nỗi bất tận. Nể bà này thiệt.

Tối rồi, đọc Cánh đồng bất tận một mạch, hết vèo trong đêm. Nhớ đến CD Ý Lan - Khánh Hà hát Nỗi yêu bất tận. Lục tìm nghe mà CD chép 10K hư hết rồi. May mà vẫn còn giữ bản Mùa Thu Chết Ý Lan hát trong máy.

Lôi ra nghe, repeat nhiều lần...

Để biết...

Mùa thu đã chết/ Em nhớ cho/ Mùa thu đã chết/ Em nhớ cho/ Mùa thu đã chết... đã chết rồi.

Thứ Tư, 29 tháng 10, 2008

Entry for October 29, 2008

Thích nhất:

1, Được nghe trách cứ kiểu này: dạo này sao em trời mưa hoài vậy? (Sếp hỏi về đề tài mới mỗi ngày)

2, Bị từ chối kiểu này: em không đi có được không anh? (anh trả lời không thì sao?)

3, Được khuyên răn kiểu này: anh viết bài đi để có tiền đi chơi với tụi em.(anh lười mà)

4, Bị kêu ca hoang phí mỗi khi có ý định mua áo mới ăn đám cưới (đẹp ai chả thích nhỉ?)

...

bởi chúng mang nghĩa ấm áp, thật thà.

Và,

Sợ lắm những thương vay hời hợt, trẻ con, nông nổi theo nghĩa thích chỉ để mà thích vậy thôi.

Sẽ quay về - thật không?

4 ngày không blog, không phải không có chuyện để viết, mà đúng hơn không có tinh thần.

Bây giờ, chiếc ví ấy đã trở về, quan trọng hơn cả bản chất của nó. (Cảm ơn em Meg đã góp thêm một lời nguyện).

Tôi nhớ lại cảm giác của mình đêm xảy ra sự việc. Phản ứng của bao năm rồi vẫn thế, hình như vẫn là đứa trẻ của cách đây nhiều năm, hoang mang hoảng loạn. Suy nghĩ đầu tiên, phải gọi cho một ai đó, nếu là một mình tôi thôi, chắc tôi không biết giải quyết thế nào. Mới đây, khi đã an tâm là nó - chiếc ví - sẽ trở về với mình, tôi hỏi anh: "nếu em không giữ được mối liên lạc với 8, với anh, với meg. Em biết gọi cho ai vào tối hôm đó". Tôi hỏi dù biết chắc anh sẽ trả lời thế nào. Con người ấy, cách suy nghĩ ấy, tôi còn lạ gì. Không biết anh có hiểu, tôi hỏi là để một lần nữa khẳng định sự cô độc của bản thân mình. Mà ngay khi hỏi xong, tôi đã nghĩ, chiều hôm đó, khi đã chắc cầm trên tay chiếc ví, việc đầu tiên tôi làm chắc là khóc. Khóc thiệt thà, ngon lành... cho bao nỗi dồn nén bao ngày qua, từng đêm qua, cho những suy nghĩ miệt mài không lối thoát và cả cho cái tự hờn trách bản thân mình quá đỗi bi thương. Còn khóc vì chiếc ví đại diện cho niềm tin, niềm tin ắt hẳn quay về khi con người ta có hy vọng và chờ đợi. (không biết anh có hiểu đúng ý lời nguyện của em không, Meg nhỉ).

May thay tôi không khóc. Có chút cay nồng nơi sóng mũi, dù tôi đã chuẩn bị khá kỹ càng, tôi để cho em 8 cầm lái.

Khi viết entry này, tôi lại nhớ đến entry Mười lăm phút của hơn 2 năm về trước. Và thấy mình chưa già bao giờ trong suy nghĩ. Mọi chuyện cứ như là hôm qua!

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2008

Entry for October 25, 2008

Ngày 25/10. Ngày đám cưới của thằng Nam bạn đại học.

Giấc ngủ trưa không yên. Nhưng chiều Sài gòn đẹp đến nao lòng. Muốn rủ em đến một góc quán quen, êm ấm. Không thể. Cũng muốn giá như chiếc điện thoại rung lên, một mối liên lạc tự tìm đến trong chiều đẹp thế này. Không có.

Anh sợ lắm những buổi tiệc đám cưới - chúng cho anh cảm giác ganh tỵ ngột ngạt. Cũng sợ lắm những buổi chiều cuối tuần nắng dần tắt, gió vừa đủ cho lòng mênh mang. Và trống trãi. Anh sợ nhất những lúc như vậy. Tỉnh giấc, thấy tay chân như thừa thãi, và em - ở đâu đó có bơ vơ?

Giờ thì yên vị trong quán quen thuộc, góc cũ không dành cho anh. Không có ô cửa kính nhìn ra phố đang dần tắt trong nắng chiều. Tai đeo phone và nghe CD Sô tặng trong ngày Sinh nhật năm nay. Sô chọn cả thảy 14 bài, nhẹ nhàng đủ để thấy sẻ chia trong lúc một mình, trong chiều nắng đẹp và nhớ...

Tự hỏi đến bao giờ, anh mới thôi?

Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2008

Entry for October 24, 2008

Ngày mưa điên đảo

Sáng trở mình, anh nghe như có tiếng nhỏ giọt trên mái tôn sau nhà. Trời mưa rồi đây, sau thời gian khá dài nắng nóng. Anh vội tìm chiếc điện thoại nơi đầu nằm. Khổ cho nó, bao giờ cũng yên vị, thật chỉnh tề ngay ngắn trong con gấu màu vàng (em Âu tặng SN nhiều năm trước)từ đầu giấc, nhưng đến sáng ra thì khi góc này, khi góc kia. Bản thân nó và anh chẳng rõ tại sao?

Trở lại, anh tìm điện thoại. Chắc chắn là để nhắn tin rồi. Thường những lúc như vậy, anh luôn bắt đầu bằng những chữ: sớm nay trời lạnh... rồi kết thúc bằng 1 cảm giác. Gõ xong rồi. Anh xóa. Như bao lần rồi anh xóa.

Anh tin là, xóa được một lần, mình sẽ làm được thêm nhiều lần khác. Rồi sẽ bình thường.

Sáng nay. Anh tự cho phép mình lười thêm tí nữa, dẫu sao thì mọi người cũng đã bảo anh lười. Trời mưa mà. Sếp bảo, mày báo cáo kiểu gì vậy Huy. Anh trả lời, thì cũng tìm lý do cho hợp tình hợp lý chứ chị, không có đề tài vì... trời mưa dù không liên quan. Mọi người cùng cười. Anh nghĩ thầm, chắc ai cũng phải công nhận mình có duyên. (Tin nhắn cho Sếp là: Trời mưa nên em không có đề tài mới.)

Sáng nay. Anh đến cơ quan trễ lắm. Hình như là 9h, ngồi cafe đối diện cơ quan, đếm mưa rơi. Tự thấy sao đẹp quá, mỗi khi cây rưng cành, lá rung mưa, nước nhỏ giọt. Một giọt rồi nhiều giọt, thi nhau rụng, tìm về đất. Anh tìm mãi trong Ipod vẫn không có 1 bản nhạc của Bảo Phúc, Nhung hát. Hình như, có lần chọn lọc lại, anh đã xóa.

Sớm nay, trời mưa đấy, em à.

Thứ Tư, 22 tháng 10, 2008

Entry for October 22, 2008

Thật ra

Cũng có lúc,

Đời bỗng dưng trở nên nhẹ nhàng như việc đọc truyện ngắn "Cạo gió mùa xuân" của Dương Thụy...

rồi cứ mĩm cười với mình suốt con đường buổi sáng.

Nó kéo dài được bao lâu?

Thứ Ba, 21 tháng 10, 2008

Entry for October 21, 2008

Hôm nay anh lại mò vào blgo Sô đọc thơ, sau một vòng lướt blog. Hình như ai cũng đang có vấn đề. Quá nhiều vấn đề. Mèo - búp - xanh và Sô cũng thế.

Tệ hại thật. Anh thấy mình khóc. Không phải sẻ chia, không phải thương cảm mà là ganh tỵ.

[[[ Bé Mèo hớn hở nhận được quà của Sô. Nó nhảy tung tăng, cho chân cách rời mặt đất. Khi hạnh phúc thăng hoa, người ta không ý thức được mình đang làm gì. Rồi bé Mèo buồn, vì món quà, sau khi vượt qua đại dương mông mênh sóng, bao nhiêu tầng trắng mây, đã không còn nguyên vẹn...]]]

Món quà - tự bản thân nó đã lồng vào đấy bao nhiêu tấm lòng người gửi, sá gì chút sứt mẻ, sá gì chút không vẹn nguyên mà buồn lòng hở em?

Anh để lại một comment cho bé Mèo. Chia sẻ cảm xúc cho em nó về cái hạnh phúc, cái bất an về khoảng cách địa lý và những nỗi cô quạnh đôi khi bất giác ập đến. Anh biết mình đã để lại những lời thừa, bởi bản thân mình - có tư cách gì mà lên giọng khuyên răn.

Sự thật là, có chết anh cũng không thể quên nỗi ngày 15/10 của 2008.

---

Thơ của SÔ:

Đôi khi chợt nhận ra mình như thân cây.

Chơ vơ – vươn lớn
Chơ vơ - vững chãi, đương đầu
Chơ vơ - mốc meo, nâu sẫm
Và chơ vơ, mục ruỗng, đổ tàn.

Nhiều lần muốn lặng im và cay độc.
Lá và cây riêng mang, khi không còn cuối đời gần nhau. Là thế.

Thì vậy. Không khi nào ai mang một bó lá tặng nhau.

Tôi không thích những đoá hoa có thể là như thế.

Có những suốt đêm nằm im không ngủ dường như thấy bức tường răn nứt.
Có những sáng lòng mang hồn hoài nghi, hình như mình không đủ can đảm cô đơn và hạnh phúc chỉ là khoảnh khắc.

Đợi xem trong ngày có gì vui: cuộc gọi, tin nhắn, ... và cả những vô tư ai đó nói thích mình.

Chợt nghe lá xôn xao. Là thế.

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2008

Ác Quỷ Nam Kinh

Tôi không muốn, càng không có quyền làm bận lòng người khác, giữa đêm khuya.

2h sáng ngày 20. Tôi với tay tìm chiếc điện thoại. Nhấn lần lượt từng ký tự. Tin nhắn là: Finish Ac Quy Nam Kinh trong mot dem khong the ngu. Rồi cũng lần lượt, tôi xóa từng ký tự.

Trong một đêm không thể ngủ, vì lẽ gì, chẳng rõ. Tôi cố đi hết cơn dã tâm của những tên lính Nhật, cố cùng với cô gái người Anh tìm hiểu cuốn phim ám ảnh cô suốt thời gian sống.

Bạn bảo, dã tâm lắm. Có thể nghĩ tới nhưng không ngờ ác nhân đến thế. Tôi đọc xong, thấy đúng là ác thật. Và thấy thêm nhiều nữa. Thấy cái này: sự thiếu hiểu biết không đáng bị trách.

Một số thứ khác như: sự mập mờ, ngộ nhận hay viển vông mộng tưởng càng không đáng trách. Đáng thương hơn. Dù những hệ lụy kéo theo khó lòng lường trước.

3h sáng, cơn Ác quỷ Nam Kinh hành tôi điên đảo. Choáng váng.

Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2008

18/10 - Tôi.

Sáng nay, mắc đọc thơ. Anh thì không biết làm thơ, xác đáng hơn anh có làm mà dở. Không như Sô, Sô làm thơ số 1 (với anh). Nhiều khi anh thấy cũng khó hiểu, thậm chí khó chịu với vài trúc trắc, gập ghềnh trong thơ của Sô. Cũng có lắm lúc, anh chỉnh vài từ, vài ý theo ý mình. Thế là, thơ Sô hóa nhẹ nhàng, mênh mang.

Anh còn nhớ như in Sô nói: "Mày chỉ thích lãng mạn, êm đềm. Mà những người như mày dễ bị kiểu như bà Lan, bà Nhung hớp hồn. Vì họ nổi bật, quá ấn tượng để thôi miên người khác phải chăm chút ngắm nhìn. Còn tao thì khúc khuỷu, nên chọn cái hiền lành, không sắc sảo như Lan của tao".

Chỉ một vài câu thơ bị chỉnh, chúng nói lên được tính cách con người. Sống trong đời, có phải người ta cứ phải tìm kiếm phần bù đắp của mình để được trọn vẹn? Có lần, anh bảo không tin, bởi cái thích cái thương tự nhiên đến. Đôi khi nó chẳng mang nghĩa đắp bù.

Gần nay vài ngày, anh lại thấy mình phải tin. Anh may mắn kỳ lạ. Công việc, đời sống tốt. Nhiều cái đến tự nhiên bất ngờ đến muốn phát hoảng. Thế mà, bù vào đấy là những đêm trằn trọc, thao thức. Giấc ngủ cũng chập chờn. Tội anh hơn, cái đau nó không hẳn man dại, cũng không gọi là cùng kiệt. Anh bị dằn vặt bởi sự đối nghịch. Tự thương rồi hận, tự nhớ rồi quên, tự quên rồi níu. Đó là gì? Phải chăng người ta gọi đó là cách biệt tuổi tác?

Chẳng lẽ không nói gì về ngày giữa tháng? Ngày giữa tháng này của anh lận đận. Có bạn bè, người thân, có niềm vui và sự an ủi. Nhưng thiếu một lẽ thường tình để yên lành. Mà thường thì, người ta gọi là bất hạnh. Còn phần mình, anh tự nhận bằng hai chữ "khốn nạn" (nghe thật cay độc). Đã có buổi mừng ngày giữa tháng đầu tiên vào tối 17. Cùng Sô, cùng Q và 8. Cảm giác trở lại - trong anh rụng đầy bao nhiêu nụ cười. Cảm ơn mọi người đã nhớ, đã chúc, nhắn gởi yêu thương, đã quên và chúc muộn, đã quên và quên mất. Tất cả là đời sống này.

Vài cái tự gán ghép nhỏ cũng làm vui: anh được đi ăn khách sạn 4, 5 sao quá nhiều lần trong cùng 1 tuần giữa tháng 10. Thần tựơng về hát cho anh nghe trong ngày này. Hỏi anh có vui không?...

Trở lại cái hứng đọc thơ sáng nay. Anh tìm vào blog Sô để đọc, mà thơ gì toàn hạnh phúc, hoặc cũng là những hứa hẹn xa xôi. Không hợp với mình. Vô duyên thật, Sô thì đang an lành, tìm đâu ra những bài thơ phù hợp.

Đành đọc lại thơ cũ, cũng của Sô.

MÀ [T]ÔI - Sorento

Mình đã hát trên mấy con đường, xin lỗi tôi không đếm.
Mình đã hát bao nhiêu bài tình ca, xin lỗi tôi không nhớ.
Mình đã nhìn thấy bao nhiêu ngã rẽ, xin lỗi tôi không để ý
Mình đã nhìn bao nhiêu người qua, xin lỗi tôi không chú tâm.
Mình đã .. xin lỗi mà làm gì, nó như cơn buồn ngủ, sẽ đến khi cần ngơi nghỉ.

Mấy con đường được sinh ra để cho em đi.
Vài bài tình ca cứ hát khi môi không khép lại.
Những ngã rẽ khi không thể đi tiếp hay muốn thẳng tiến thì hãy vào.
Từng người qua nếu không ngắm nhìn, em không cần ghi nhận.
Mà này, tôi cần chiếc gương soi và vài ngọn gió, thấy lưng chật chội hâm hâm, hát và nhìn gương mặt tôi còn hay biến dạng.

Đôi khi soi vào bài tình ca thấy gió, cát và sóng từ thân cành – đại dương – đường vắng.
Xòe bàn tay ra đi, chắc em sẽ thấy những nhánh âm nằm im, kề môi vào hôn phủ …
Ngày mai

Thứ Hai, 13 tháng 10, 2008

ngày tháng 10. Nắng!

Của ngày tháng 10, mùa nắng đổ lửa

4 năm rồi mà vẫn ngồi cùng nhau xem "Những cô gái chân dài". Vẫn cười, vẫn nói, vẫn thẩm định như ngày xưa. Nhưng, cảm giác hứng khởi khi xem không còn trong trẻo, may ra còn lại điệu nhạc vẫn cứ khiến người lắc lư như cũ. Còn tiếng cười chất thêm nhiều ưu tư. "Sao mình có thể quen nhau được lâu như thế, anh nhỉ?" "Mà hay cái là không có chuyện yêu đương xảy ra." "Em nghĩ nếu yêu thì chắc chia tay lâu rồi." "Chắc chắn rồi."

Nghe buồn em nhỉ. Có cảm xúc nào bền vững để mỗi ngày, tin nhắn cho nhau không còn là cái nặng nề hay cái mong ngóng nhẹ nhàng không? Meg bảo, tháng 10 không có nẳng đổ lửa mà anh thấy cả Meg, cả em, cả anh và chị nữa (từ buổi chat sáng ngày 13, thứ 3, tháng 10) cứ hừng hực, vật vã suốt ngày.

Chiều nay, đứa bạn Cử nhân Anh gởi cho mấy cái hình. Trông chúng đi chơi vui vẻ quá. Tự khi nào, mình rời khỏi nhóm, để cảm giác "bay đi thầm lặng" choáng ngợp tâm can thế này? Ôi tôi vẫn như mọi người mong ngày sẽ tới mà sao về lại góc tối, cứ rụng đầy bao nhiêu nụ cười thế này ! Chợt muốn than oán, cả hét nữa, cho vừa một chuỗi dài nghĩ ngợi miên man. Nhưng xúc động, ừ, thì là dẫu sao tụi kia vẫn còn nhớ đến mình, vẫn thăm hỏi, rủ rê và gởi hình cho mình xem. Thở nhẹ đi được đôi giây, phút.

Ngẫm lại, 4 năm hay vài tháng có sá gì miễn là người ta còn nhớ nhau. Mà nếu rõ ràng như thế thì đâu cần có những khi trên đường hun hút, tự hỏi mình ý nghĩa những phút giây? Buồn cười và thật vớ vẩn.

Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2008

Nghe

Qua điện thoại, người khóc với tôi, rũ rượi.

Tôi nghe có tiếng nấc, gởi kèm.

Người đề cập đến từ "hy sinh".

Có phải là viễn cảnh của tôi trong thời gian tới.

Đời mong manh quá.

Kể chi chuyện mình.

Rã người.

Cuối cuộc gọi, người trao tôi lời xin lỗi. Chuyện hơn 5 năm dài, không còn là tì vết nữa. Nhưng, không cuộc gọi nào giống cuộc gọi nào. Cũng như, không phải cuộc trò chuyện nào cũng mang lại yên lành.

Tối 9/10, bản Sonate.

....

Update:

Tối 10/10, Hiend Hồ Xuân Hương

Em nhắn: E k biet di dau bay gio. E muon cf.

Anh gọi lại: A cũng k biết đi đâu bây giờ. A muốn cf. E ở đâu?

Em trả lời: cơ quan.

Anh nói: khi tới anh sẽ nháy máy.

Băng qua cho hết 1 trận mưa dài, ướt và ướt để cảm thấy hết lời em nói: "trời ơi, sao mà khổ thế này"

Sao ông trời bắt mình không thể yêu nhau, e nhỉ?

Thứ Ba, 7 tháng 10, 2008

Lost

Cả ngày làm việc có vẻ hiệu quả, an lành nếu...

Buổi chat với em Hiệp cuối ngày bỗng dưng lòng chùng hẳn, buồn bằng bao cái buồn cả thời gian qua gộp lại.

Thương hay Đương?

Hoang mang và xa xôi không thể nghĩ.

Hoang mang và hỏi em Meg. Em trả lời giúp mình yên lòng, đủ để đứng dậy ra về.

Giờ thì ngồi nghe em hát hai bài về Xuân, không hiểu sao thấy nặng lòng hơn. Có thể hình dung dáng em hớn hở ngồi thu, nhưng vẫn cứ hay vấn những chuyện vào hoàn cảnh để tác động cảm xúc cho thêm tệ hại. Chán thật.

Lost

Là khi chưa cảm nhận đủ mình đã nổ lực đủ?

Đành học lại từ đầu bằng bài tập vẽ vở lòng. Những khi tràn nhớ hay tràn buồn, sẽ lấy vẽ làm thú tiêu khiển mới.

Hay là tối nay, về nghe Quang Dũng hát Vẽ bằng màu tình yêu của Trần Lê Quỳnh?

(Entry lan man)

Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2008

Rồi có lúc...

Rồi có lúc, cảm xúc thế này. Thấy thương.

Trở lại căn nhà 200 mét vuông, nằm ở một quận trung tâm thành phố. Người đàn bà vẫn quyền lực, vẫn chiếc đầm trắng ngà đơn giản đến mức há hốc miệng và vẫn tươi duyên mỗi khi ghé thăm (tất nhiên với tình cảm ngàn xưa vọng lại).

Sao chị không mãi thế này cho vừa lòng em?

Thấy giật mình vì lần thứ 2, cảm xúc này trỗi lên nguyên vẹn. Và nghĩ, quyền lực chi, quyến rũ chi, năng động chi để rồi nó trái ngược với đời thường của mình đến thế. Gây bao hiểu lầm, làm bao thất vọng đã kịp dâng trào khi chưa rõ tận trong nhau.

Và thương, thương cho tuổi già, thương cho cảnh một mình quyền lực trong sự thênh thang của căn nhà yên tĩnh.

Photobucket

Chị à, sáng nay trên phố, em nghe lại Rồi có lúc... nghe đến câu hát "buồn soi gương nay mới biết ta đã già / thời gian trôi như bôi xóa tuổi ngọc ngà" em nghe buồn lòng lắm. Tình cảm đã dành tặng, có thể phai nhạt, theo từng thời điểm, theo từng cảm xúc, nhưng có một điều nó đã hình thành, từng ẩn hiện thì nghĩa là nó không thể dứt.

Bỗng muốn nhắn tin chúc chị "em bình yên bước trên đường hoa" suốt phần đời còn lại.

Và em, thêm nhiều lần nữa, được thấy chị - là chị - như em nghĩ - để tình cảm cho nhau mãi đong đầy.

Thứ Tư, 24 tháng 9, 2008

Lại nhăng nhố

Mama Mia một chiều muộn. Xem phim hay và hài,nghĩ vẩn vơ, buồn ngẩn ngơ... cũng thích.

Em bảo, nếu xem phim cùng nhau, đến đoạn "The winner takes it all" thì chắc mỗi người một cảm xúc khác nhau. Đáng buồn, anh không nghĩ gì khác ngoài chuyện bận lòng em đang có. Còn cảm xúc của em, anh lại mơ hồ. Không rõ ràng nên không khỏi bận lòng. Vài phân đoạn, người ta cười còn anh thì lan man. Nhớ chuyến đi dài không xa khi người ta "recall last summer" và não lòng khi người ta phơi phới "take a chance on me".

Sẽ xem lại Mama Mia. Nếu rạp vẫn còn chiếu, hoặc mua đĩa, chỉ để nghe nhạc, nghe đúng tinh thần của người trong cuộc, đâu đó có mình.

Photobucket

--- --- ---

- Anh sợ sự trễ tràng. Dù một khắc, cảm giác không trọn mà dâng lên là làm mình đau đáu, đau đớn lắm.

- Em biết anh bất bình thường mà, lâu rồi.

Lâu rồi, tự dưng để mình rơi vào cảm xúc hỗn độn, rối bời trăm mối. Mà anh nói, không phải dối lừa, 2 năm dài đôi lần nao núng, nhưng lần này sao lại thảm thương. Thằng em bảo "thôi mà !" Dấu chấm than nghe buồn cả một quãng. Hình như đôi lần anh cũng "thôi mà" với em. Em có qua được chưa? hay vẫn còn đau đáu, đớn đau?

Hôm nay, lại có cơ hội đọc lại blog mình qua báo nội bộ. Cảm ơn em Vân vì sự sẻ chia, đồng cảm.

Nhăng nhố thêm chút:

Photobucket Photobucket PhotobucketPhotobucket

Thứ Ba, 23 tháng 9, 2008

Nhăng nhố

Nhăng nhố à, nhăng nhố ơi.
Nhăng nhố đi chơi với ta một chiều.

Hôm nay ta buồn lắm đấy, hôm nay ta cô đơn làm sao

Nhăng nhố ơi, nhố nhăng à..

Photobucket

Tình yêu sẽ tới vì ai đợi chờ / Tình yêu như đóa quỳnh hương nở muộn

Sẽ có một ngày, sẽ có một người, Yêu em!

Thứ Tư, 17 tháng 9, 2008

Trung thu

Mở ngoặc, viết cái này để em Ngọc ganh tị. Em ấy không được về quê đón trung thu, còn mình thì được. Khà khà.

Người ta nói màu sắc khơi gợi nỗi niềm. Đúng.

Vĩnh Long thay đổi nhiều. Hiện đại và ồn ào. Lần này về, chộn rộn với nhiều vui buồn của mình, của gia đình, của mọi người. Nên không còn thời gian đâu để miên man theo ký ức cũ. Có người nói, như vậy là may. Mình cũng, hơi hơi cảm nhận thế.

- Sao hôm nay người ta ra đường đông quá trời vậy ? Hỏi em gái ngồi sau, nó bảo ừ. Đông thiệt, bình thường ba hay chị chở đi chơi cũng không đông người như vậy. Xe nhích từng chút một thì qua được nhà bà ngoại, cầu Cái Cá. Bên kia cầu, thấy vài nhà bày biện bánh trung thu cúng trước nhà. Trời, hôm nay người ta đi chơi trung thu Nhí ơi. Em gái cũng ừ, hèn gì.

Hèn gì mà gương mặt người nào người nấy hớn hở, vui vẻ. Mình thì lẽ ra cũng hớn hở, nhưng cả ngày cứ dằn vặt với một nỗi im lặng đến run rẩy, đến biếng lười vận động, cả ăn uống nên chẳng toát lên được trên mặt.

Màu tím. Người ta chơi màu tím nhiều quá. Màu tím gợi buồn, gợi thủy chung, gợi tha thiết.

- Dạo này Vĩnh Long tiến bộ nhỉ, màu tím là màu chủ đạo của Thu Đông năm nay. Em gái bảo, chị cũng vừa mua 1 cái áo màu tím, đang kiếm thêm đôi giày màu tím để dự đám cưới trong tháng 10.

Đám cưới cũng chộn rộn, hớn hở từ nhà trên xuống nhà dưới, nhà ngoại đến nhà mình (dù không liên quan). Thấy mắt Má ánh lên niềm vui khi bàn chuyện, bà thì cũng già theo năm tháng, vẫn cười vẫn hỏi, chừng nào đến con...

Đến khi màu tím nhạt, đến khi sắc màu không còn phản ánh cảm xúc của con người. Lúc đó bà ắt biết.

Trung thu 2008 - Một mùa mới của 1 cảm xúc không thật mới, bởi đã kéo dài chừng 2 năm. 2 năm ấy - biết bao là buồn.

Nhiều căn nhà thắp nến quannh chân tường, sáng rực. Lần đầu nhìn thấy trong mùa trung thu, tại quê mình. Ý là, cũng có nghĩa là quay về, như cảm xúc của gần 2 năm rồi vậy.

Trỗi dậy và Nồng nàn hơn ...




Thứ Tư, 10 tháng 9, 2008

Lẩn thẩn

Dạo này người ngợm cứ thế nào. Lơ tơ mơ.

Như hôm nay:

Nhìn mặt thảm thế nào mà đại nhà báo (đại nhất là vòng 2) Nguyên Vân gặp cái bảo đi khám bệnh đi. Hic. Đa tạ. Biết bà vẫn quan tâm và để ý tới cái sức khỏe sụt sùi của tui từ sau chuyến công tác rồi, nhưng mà tui sợ bệnh lòi ra, mắc công lo. Nên để vậy.

Chạy ra gặp chị 5 phút nhân chuyến du lịch xa, tạt ngang Sài Gòn chơi. Chị bảo sao nhìn mặt mày kỳ kỳ. Bộ thiếu ngủ à? Ờ thì có chút, nhưng mà tối qua ngủ từ 22h mà? Chỉ có giật mình đôi lần giữa đêm nhìn màn hình ở đầu nằm 1 chút là ngủ lại mà. Kỳ là sao?

Cuối ngày còn rước thêm 1 niềm đau mới. Hic. Những ai đã từng đi qua 1 lần cái cầu thang với những bậc thang vừa ngắn vừa cách xa nhau của tòa nhà 68 VVT chắc biết. Hôm nay ghi dấu cái té lần thứ 3. Lần đầu là lúc còn làm NhacSo, lúc mới chuyển về. Lần thứ 2 là 1 buổi đẩy bài khuya, sự kiện văn nghệ văn gừng gì đó quên rùi. Và chiều nay là lần thứ 3. Có điều, tự nhiên chiều nay thấy thương mình lơ tơ mơ nên té xong (hình như khoảng 5 bậc) bèn ngồi đó ko thèm đứng lên... suy nghĩ về bản thân mình (haha),mất vài phút nghĩ hoài nghĩ mãi cũng không xong nên đứng dậy đi họp báo.

Mưa cứ rỉ rả, mình thì ghét nhất thế này. Thà ào một phát cho ướt chèm nhẹp rồi thôi. Họp báo thì đông nghẹt người, người không thôi là người. Mà họp thời trang, ai nấy khoe mã, chưng diện nhìn ná thở, thở không nổi. Nhất là mấy em thiết kế, ốm tong teo, cái đầu xịt cả chai keo cho tóc dựng đứng cả lên, mấy vị phụ nữ đẫy đà mà cái đầm nào cũng hở ngực quá cỡ. Về và xù luôn cái hẹn đi thăm con gái của nhỏ bạn cấp 3. Vừa thấy trống hoắc trong lòng, nản nản vừa ngại đường xa ướt mưa.

Ra cafe online... chat chit cũng chả làm sao.

Người ngợm cứ thế nào? Quyết định hăng đánh cầu lông, đi bộ lại tích cực để vượt qua cái ải gian khổ này mới mong có lực tiếp tục kiếm tiền... mua nhà.

Vậy đi.

Thứ Hai, 8 tháng 9, 2008

Phẫn tập 2

Tình trạng hiện tại: cơn chóng mặt từ sau chuyến công tác xa chưa hết + dầm mưa tác nghiệp show MyTa làm tinh thần thêm lờ đờ, mệt mỏi + đầu óc vẫn lãng đãng về những con đường tối, những khoảng trời xa + ... + ...

Chỉ định: nghỉ ngơi và giữ tâm hòa khí thuận

Nhưng

Đành phải phẫn, phải lên tiếng thôi. Làm sao im được khi nhận 2 cái mail đủ khiến khí huyết xung lên, mờ mắt, tức họng.

Chống chỉ định: những ai vốn yêu cái hiền hòa, dễ thương (ặc) của blog này.

- Tui nói thiệt, nếu cái qui định công tác phí mà mấy người ngồi trên đề ra có bao quát hết mọi khoản, mọi hoàn cảnh, mọi điều kiện vật chất + tinh thần + trách nhiệm của người đi công tác thì hãy qui định. Còn không, dẹp dùm tui cái qui định ấu trĩ ấy đi.

- Tui nói thiệt, mấy ai thi hành mấy cái qui định công tác phí, nhất là ai nào mang danh Kế toán trưởng thì làm ơn có suy nghĩ rộng và hạn chế những lời nói thể hiện sự non nớt về hiểu biết của mình một chút. Cứ đi xe hơi, ngồi máy lạnh, ăn uống no nê hả hê dư dả mà chưa một lần đi công tác, ngoài tính chất du lịch thì làm ơn soi lại tư cách, nhất là tư cách phát ngôn của mình, sao cho vừa cái chức vụ mình đang đảm nhiệm.

- Tui càng nói thiệt, nếu tui chưa một lần đến một địa điểm X nào đó mà tui biết dự trù tiền ăn, tiền ở, tiền đi lại thế nào để báo cáo thì tui chết, hóa ma về báo oán.

- Tui cũng nói thiệt, danh tiếng làm chi cho lắm vào rồi ki bo từng đồng từng cắt.

Tởm không chịu được.

Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2008

Khỏa lấp

Nhớ treo ta như quả đắng.

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Lại bâng khuâng tìm ký ức. Lại tự khỏa lấp bằng những ảnh hình.
Nghe xốn xang những ngày tháng gần. Không xa. Mà vời vợi.

Photobucket

Tự cầm tù mình. Nhưng hy vọng... ở ngoài kia còn có mây trắng trời xanh...

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2008

Huế

Kỳ lạ là ở Đà Lạt chẳng có gì cũng chẳng có ai mà lại thích nhất. Không lẽ là cô Giang, ặc.

Đã đặt chân đến Cố đô, thích hơn Thủ đô nhưng vẫn không thay thế được cao nguyên lạnh.

Thích Chùa Linh Mụ. Đại Nội không gì đặc biệt. Có điều vào đến thì thương mấy vị Vua chúa ngày xưa. Cái ngai vàng nhỏ thế, khiêm tốn thế mà lâm triều mỗi ngày thì ê... mông chết. Định lén lút chụp cái ngai vàng ấy thì thấy gương mặt ông bảo vệ đằng đằng sát khí bước tới, sợ quá nên buông máy. Khi về cũng có ý định nhưng lại thấy gương mặt ấy, nên đành từ bỏ ý định.

Thấy thêm 1 điều là tốt nhất không nên hình dung thứ gì trong đầu cả. Hà Nội cũng thế, Huế cũng thế. Hiện đại và ồn ào. Thà để bất ngờ như Nha Trang và Đà Nẵng thì hơn, nhờ có đường Trần Phú và đường gì đó chạy dọc biển của Đà Nẵng.

Photobucket

Photobucket

Thứ Năm, 28 tháng 8, 2008

Hội An

Photobucket
Sáng đi tìm 1 góc cafe như mong muốn...mà không có. Đành dừng lại chụp ảnh trước khi về khách sạn... ngủ.

Thứ Tư, 27 tháng 8, 2008

Xinh

Nàng

vẫn xinh dù trải nhiều sóng gió, thăng trầm.

vẫn xinh như lời DY nhận xét từ trước đến nay.

vẫn xinh để DY vẫn gọi là thích nhất.

...

nhưng chưa đủ để có những hình sau:

Photobucket Photobucket Photobucket

Vì mình vẫn bảo, nàng có nét giống người phụ nữ yêu quý nhất của cuộc đời mình.

(Lý do phụ: tòa soạn không dùng thì mình dùng cho sướng).

Thứ Ba, 26 tháng 8, 2008

Vui 1 tí

Một số niềm vui đầu ngày. Chính xác là đầu ngày vì bây giờ là 00:50

1.

Em: Vào blog anh thích thật, toàn mèo là mèo. Anh thích mèo à?

Anh: thích cực.

Em: Thế anh có nuôi mèo không?

Anh: ngày trước thì có, nhưng không nuôi lâu rùi. Tụi nó có bề gì, mắc công... khóc.

Em: Sinh nhật anh ngày mấy?

Anh: đừng nói em định tặng anh con mèo về nuôi nhé.

Em: Không. Em sẽ tặng anh 1 con mèo bằng bông để đêm ngủ ôm cho sướng.

Rồi nhé, đưa lên đây xem như bằng chứng, có bạn bè làm chứng. Em nhớ nhé. Gần đến ngày ấy, anh nhắn mess qua blog em, cho nó ý nhị hơn là nói trực tiếp.

2.

Anh: 29 này ra mang áo cho em.

Rồi. Thế là có áo mới, Ovio House đàng hoàng nhé để mặc dự đêm chung kết Hoa hậu VN. Cảm ơn anh vô cùng. Thiệt là xúc động quá đi.

3.

Anh: Em ra Đà Nẵng chơi đi. Có ... có... có....

Cảm ơn anh luôn. Nhưng em ước gì có anh dẫn đi luôn để... đỡ tốn nhiều chi phí (haha). Chúc anh vui vẻ như buổi nói chuyện với em vậy.

4.

Đã được ở dù chỉ ngắn ngủi: 2 tiếng trong 1 căn phòng 900 USD của resort The Nam Hải 6 sao, 1 buổi chiều tại sân Golf đẹp thiệt đẹp của tỉnh Quảng Nam.

Tạm thời thế. Nghĩa là ngày 26 chẳng cần kiếm thêm 1 niềm vui nào cả vì ông Trịnh bảo mỗi ngày chọn 1 cái thui.

Đại gia của Huy trong 2 tiếng đồng hồ ở The Nam Hải:

Photobucket Photobucket

Post hình xong mới thấy kỳ, tự nhiên cái mình nhìn lên trời mà thành nhìn lên... Thôi kệ, đi ngủ đây. Đã gởi xong clip cho em Hà dễ thương khó chịu roài.

Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2008

Bực kinh lên được

Đang chán cái tỉnh thành có 2 di sản văn hóa thế giới này đến ngao ngán. Một nơi thu hút khách du lịch đổ xô về thăm đến thế mà wifi như cùi hủi. Gởi 1 cái file có chừng 20MB mà từ 3h30 đến 5h chiều vẫn chưa xong. Là sao? Bỏ mịe giấc ngủ trưa.

Mất cả giấc ngủ trưa. Đã nắng, đã mệt mà wifi đã không vào đến phòng ngủ mà thế này thì có mà phát điên lên được.

Ai bảo cái chốn này hiền hòa, dễ thương chứ tui là tui thấy mình mất cảm tình nhiều thứ lắm rồi. Cái bọn taxi thì dở hơi, xin thêm có 1, 2 cái hóa đơn mà cũng không cho, làm khó làm dễ. Con mắt còn ngơ ngác hỏi mình xin để làm gì, đến khi trả lời là xin về thanh toán công tác phí thì nói là hồi sáng cũng cho hết mấy người, ai cũng xin hết thì làm sao báo cáo với công ty. Có điên không? Đã dở hơi mà còn láo toét. Chỉ muốn đấm 1 phát vào mặt cho lòi 2 con mắt ngơ ngác ấy mới đã nư.

Chưa hết, cái khoản thanh toán công tác phí mới ghê. Khách sạn của 1 nơi thu hút du lịch thế này mà chẳng biết làm sao ghi thêm hóa đơn. 1 phòng là 1 hóa đơn, 150K là 150K chứ làm sao ghi thành 200K cho em được. Bọn ngu thế mà cũng làm ăn thì vứt đi cho xong. Cuối cùng 3 người quyết định, mỗi người chơi hẳn 1 phòng 250K. Mặc có thanh toán được không. Chuyến này đi coi như lỗ chắc.

Cũng chưa hết, ai nói bánh đập ngon? ai nói càfe lãng mạn Hội An đèn lồng đâu chả thấy? Thấy toàn là thứ dở hơi.

Tự nhiên thèm Nha Trang hiền hòa với cafe sữa ngon kinh khủng.

Hay là nghỉ lễ 2/9 này tại Nha Trang?

Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2008

Phẫn

Tối qua không gió nhưng vẫn điên người...

Nghe 1 câu chuyện vừa cũ vừa mới, thấy điên người thật. Phẫn nộ !

Sao lại có thứ nhạc sĩ kinh tởm đến thế ! Có cái loại người xấu xa đến thế !

Thấy thật tiếc cho những bài Tình ca.

Rồi không vui... vì những gì không vui tồn đọng mấy ngày qua.

Dù đã biết như thế mà vẫn nghe xốn xáo, khó chịu.

Đành tìm về Phú Quang, tìm về Ngọc Anh... cho vơi.

Đang thích: anh tìm đến cuối sân. nơi góc vườn, anh muốn chôn sâu vào sự bình yên, sâu, sâu mãi vào tình yêu của em....

Thứ Năm, 14 tháng 8, 2008

roMANce

Photobucket
Nghe Trong Ánh Chớp Của Số Phận - cầu cho em an lành. Cho em mà cũng là cho anh.
Tình nào không, một nửa là mơ !

Thứ Ba, 29 tháng 7, 2008

Cõi đi về

Ngày xưa, anh từng nói với người tình đầu, mỗi khi lòng quá dạt dào xúc cảm, mọi cảm xúc, anh lập tức trở về.

Những ngày gió, buổi cafe sớm ở quán quen, con đường nhỏ thân thuộc trở nên nhạt. Không dằn nỗi lòng, anh lại tìm người chia sẻ. Tin nhắn gửi rồi mới sực nhớ, mình làm bận lòng người ta, chuyến đi nghỉ dưỡng có thể vì thế mà kém vui. Mà buồn thật. Không vì sao cả, mà buồn. Anh không biết mình đang nghĩ gì, đang xúc cảm nhiều thế, vì cái gì. Nếu người bị làm phiền biết, nhiều sáng bụi đã vương vào mắt, chắc họ bỏ qua, giùm anh.

Photobucket

Nên về.

Thị xã không rộng, không cao to nhưng đủ nuôi lớn cả một phần đời không thể thiếu. Kỷ niệm là thứ mà anh sợ nhất mỗi khi trở về. Chưa bao giờ cũ mà cứ tươi mới như vừa hôm qua. Sợ lắm là khi thấy mình bỗng gia nua theo từng con phố, ngã đường dù chúng mỗi ngày mỗi phát triển và hiện đại. Thị xã lần này mắc bão, trời khi nắng khi mưa. Sáng ra đường trời còn nắng tốt thế mà mưa đâu ào ào. Anh nhớ có lần, bà bảo, sao thằng Huy không mang theo nón, nắng quá, rồi có lần, sao thằng Huy không mặc áo mưa, dễ bệnh lắm... Bà đi xa năm anh học lớp 12. Ngày đó, nhiều người lo sợ ảnh hưởng đến kết quả thi tú tài. Kết quả tốt cũng xem như nén hương lòng, thắp muộn. Anh chưa trả hiếu dù chỉ một ngày cho bà.

Gia đình bấn loạn, nơi xa, chắc bà cũng không vui. Còn đâu đó trong anh là nỗi nhục nhã vì thường khi anh hay nói không thể sống được nơi thị xã này, u buồn đến thế. Giờ thì, khi mà cái đi hay ở không còn điều hiển nhiên và bản thân con người ta phải đứng trước những bất an, lo lắng mới thấy quý trọng, mới thấy là những lúc mở lời, hãy suy nghĩ cho chín. Anh lại có thêm 1 kinh nghiệm để sống cho vừa với những giá trị tạo nên mình.

Như mọi khi, anh vòng vèo qua hết các ngã đường. Rồi lại xa, cuộc sống là phải quăn mình cho bận rộn và cuống cuồng như thế. Tự hỏi có dòng chảy nào êm đềm 1 nhánh rẽ đơn độc cho anh xuôi?

Thấy thấm thía hơn câu hát, bao năm rồi còn mãi ra đi.

Thứ Hai, 21 tháng 7, 2008

Vì sao phải cảm ơn em Boo

Vì:

Nên chọn cột mốc thời gian nào là hợp lý ?

Tối 19/7 vậy.

23h: xong liveshow Tình Ca Hồng (liveshow được em 8 chờ đợi hết mực và chia sẻ nuối tiếc 200K của em).

23h30: tắm trước khi ngủ, cái này hơi duyên nhưng mà quan trọng vì quá trình tắm táp đã nảy sinh ra quá nhiều ý tưởng cho bài viết.

24h - 2h30 (20/7): viết bài.

Ngày 20/7.

2h30 - 2h45: tự vấn. Phân vân là vì đã viết với suy nghĩ như thế nào? Đọc đi đọc lại, ừ... thì chỉ ghi nhận đúng những gì diễn ra. Đi ngủ.

8h: vào cơ quan đẩy bài viết và làm hình.

10h: Done công việc ngày CN. Em 8 gọi rủ đi ăn xôi gà Grammy.

12h: Bữa ăn diễn ra tại quán chợ Đo Đo.

13h30 - 17h: cafe Molinari. Kịp chào anh QD trước khi lên tầng 1 cho không xô bồ.

18h30: dùng bún chả với người về từ Hàn Quốc.

20h - 22h30: xem chương trình Sao Mai Điểm Hận dở ẹc tại nhà bé Meg. Chỉ có măng cụt, chôm chôm là ngon.

23h: ngủ.

Ngày 21/7.

Nguyên buổi sáng họp hành và cafe, ăn trưa hoành tráng.

Đến chiều mới cảm nhận được là mình đang sống trong dư luận, haha.

Nghĩa là mình "tôi không nghe, tôi không hay, tôi không biết" cái quỉ gì hết mà có người thương, quan tâm, ngồi viết mail chia sẻ với mình trong những ngày gió thốc. Anh quyết định nếu tìm ra collection QB- Gió Xanh Trầm Trôi - sẽ tặng cho em cái "Mùa Gió" (hình như có bài Tình Ca Phố).

Cảm động nhất là cái mail đó hơi dài, nghĩa tình hơi nặng và lời lẽ hơi bị dễ thương của em Boo khi thấy mình sống trong dư luận. Nói chung đọc mail của em Boo, mình biết mình là người thiệt thà, dễ mến và có ngòi... Hia hia. Thôi thì 2 anh em mình cùng nhau phấn đấu, quyết tâm làm những con sâu làm rầu thùng canh mập nhất, xinh nhất nhé. Nhìn thấy cái giờ em gởi mail, thiệt lòng anh muốn rơi nước mắt dù biết là đối với em cái giờ đó là tuyệt vời để kiếm giai trên mạng (nó chửi mình tè le cho coi).

Cũng gởi lời cảm ơn với 1 loạt người sau vì đã khen đúng, khen tốt và khen xuất sắc cho mình trong buổi chiều phấn chấn ấy:

Trực tiếp là: Chị Nữ Văn Sỹ, chị Măm Măm, chị Băm Bi, bạn Cún, bạn Vân bầu TN, bạn T.Tr...

Gián tiếp: Sếp của bé Boo, Sếp của chị Măm Măm, 1 loạt bạn bè của chị Băm Bi...

Lại tự vấn: không biết là sau lần sống trong dư luận này, em có còn là "người tốt nhất và đáng yêu nhất trong vòng 2 năm nay của chị không?".

Nếu không thì ... Còn Ta Với Nồng Nàn vậy.

Thứ Hai, 14 tháng 7, 2008

Congratulation!

Đã xong.

Xem như không phí công phí sức lăn lộn với mưa nắng gió cát biển Nha Trang.

Ban giám khảo thật là chính xác (haha).

Chúc mừng em ! Dayana Mendoza - Miss Universe 2008!

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2008

Nhan sắc

Thích em từ lầny xuất hiện đầu tiên. Đến buổi chiều mưa 29/6, khi em chủ động trò chuyện và hỏi han là mình biết mình chết với em rồi.

Em đẹp nhất cuộc thi này nhé:

Photobucket

Còn những người sau thì không đẹp nên xuất hiện ẩn ẩn hiện hiện như vậy được rồi:

Photobucket Photobucket Photobucket

Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2008

4/7 - Hòn Chồng | Nhà Thờ Đá

Hòn Chồng :

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Nhà thờ đá:

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Thế là hết ngày 4/7. Ăn, chơi và du lịch.

Thứ Năm, 3 tháng 7, 2008

Nao núng cùng... Kiều

Sáng nay thảnh thơi 1 tí, được tung tăng đi ăn sáng với nàng Kiều, chở nàng đi mua Mực 1 nắng tặng cho anh nào đó của nàng () và cuối cùng trở lại quán Phú Sĩ để cafe, cũng được nghe 1 số bài nhạc khiến cõi lòng tan nát.

Mà tan nát nhất là cái khoảng sau. Nàng Kiều bảo: cuộc đời vô chừng, khó lường em à. Động đất, thiên thai, bão lụt, nguy cơ cứ chực chờ ẩn hiện. Nhiều khi chị chờ mà biết đến khi nào mới mua được cái nhà? Bây giờ thì chị quyết định suy nghĩ là chắc chắn mình không có nhà, nên sống tận hưởng một chút.

Nghe nàng nói xong, mình tê tái đi một chút. Mấy năm kinh nghiệm như nàng mà còn thắt lòng như thế, thì nói chi đến cái phận bèo bọt của mình. Niềm tin và hy vọng tan biến trong phút chốc, mây đen xám xịt u ám ở đâu kéo về lấp đầy các hốc não. Trời ơi, chém cha cái phận nghèo, ở thuê ơ mướn.

Kể cho nàng nghe thêm cái chuyện 7tr/20tr để tăng thêm nỗi ê chề. Mắt nàng xoe tròn đầy kinh ngạc. Đấy, thấy chưa, người ngoài còn như thế nói gì người trong cuộc. Ôi thôi, túm lại chỉ biết 1 từ "nhục", không biết giấu đâu cho hết.

Và quyết định.... (cái đoạn này quan trọng) sẽ sống vì bản thân và tận hưởng bằng cách:

- Không làm việc ban đêm, không thèm để đau đầu vì suy nghĩ có nên nhận làm ngoài giờ không? hehe(ai có ý định thuê mình làm CTV thì nên đọc cái nì, hahaha)

- Sau HHHV sẽ có 1 chuyến đi chơi xả stress, nghỉ ngơi, đếch thèm tham công tiếc việc nữa. Dự kiến, sẽ đi Hà Nội (nghe đồn ngoài đó trời đang nóng oi bức, nên có thêm Option thứ 2: Đà Lạt. Ôi đến đây lại nhớ Cung Tơ Chiều da diết).

- Suy nghĩ về 1 số lời đề nghị khác.

-...... chưng diện kỹ hơn... hahahahahahahaha

Sơ sơ vậy đi.

Photobucket

(Nàng Kiều: xinh xắn, giỏi giang, thùi mụi và hiện đang công tác tại tổ chức chuyên chăn dắt, môi giới Hoa hậu cho các đại gia với thâm niên trên 20 năm)