Tổng số lượt xem trang

Hiển thị các bài đăng có nhãn Uncategorized. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Uncategorized. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 8 tháng 4, 2009

Xã hội gì thế này?

Thảnh thơi ngồi đọc VnExpress.

- Xe lu cán chết bé trai 2 tuổi

- Xe buýt mỗi ngày giết 1 mạng người

- Hồ Quỳnh Hương không tin vào đàn ông chung thủy. Là sao?

Chắc chuyển qua mảng Xã hội làm quá. Suy nghĩ cái coi.

Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2009

Về - Mộng | Mị của tôi

Mộng trưa nay là:

Anh trở về, sau 8 năm xa cách, đến bên đầu giường, ngồi xuống thật khẽ rồi nhẹ nhàng đưa đôi tay gầy guộc bưng mặt. Anh khóc rống.

Khóc rằng: Sao tao chết lâu rồi mà chúng nó vẫn không cho yên?

Mình - tên Yên (trên blog) nhẹ nhàng vâng dạ: dạ, bởi anh là tượng đài, anh là giá trị - không thể cãi - nên dù anh có chết (à ko), anh có trở về cát bụi thì tên anh vẫn vang vọng cùng sông núi, vượt muôn trùng biển ơi mà bay vào cái nhà hát lớn nhất TP HCM.

Dạ rằng: Những gì anh cố chôn vùi, người ta cũng phải khơi quật, cố mà khơi quật để cho đời chút ơn.

Và dạ rằng: không phải cái công ơn nào cũng đáng được ghi nhận. Nên anh đừng buồn, mà hãy yêu bọn nó, dù anh không còn phải mệt kiếp người nữa. Nếu có thể, xin anh hãy hững hờ vì rằng anh còn cuộc đời đâu mà sợ câu hỏi có bao lâu?

Nhưng em buồn làm sao anh à. Em làm sao có thể, còn cuộc đời ta cứ vui khi mà từng ngày qua, một lời trách móc mắng nhiếc lại tìm đến. Em cố phải lựa chọn mỗi một nỗi niềm để gắng sống từng ngày.

Em mệt quá kiếp này khi mà lời khen không ai vui, mà lời chê khối người chửi.

Anh biết không, cái di sản của anh, cái gia tài của anh để lại, nó khiến em nâng niu và trân trọng biết chừng nào. Nên dù, nó có thiếu đi 1 cái quần, 1 cái áo, 1 cây bút hay chiếc lá me (những thứ anh có hồi xưa ở Qui Nhơn) thì có sá gì. Nhưng em vui làm sao, khi người ta nói, họ vừa khai quật được 1 cái răng của anh. Anh nào biết em mừng đến dường nào, bởi ông bà ta xưa nói cái răng cái tóc (tóc có thể dễ phân hủy theo thời gian nên khó tìm hơn chăng?) là gốc con người. Ôi, em tin tưởng mình lại cảm nhận được con người anh, con người mà em vô vàn quý mến.

Em mong chờ trong háo hức, trong hân hoan đến ngày được gặp lại anh dù chỉ là 1 cái răng khôn hay răng thỏ. Nào dè em gặp răng sâu. Có phải vì thế mà anh nhổ phoẹt nó đi, để thân thể được lành lạnh, hở anh?

Ôi nói làm sao để diễn tả cảm xúc của em lúc này.

Thôi thì anh hãy lấy làm vui, vì dù là 1 cái răng sâu, nó cũng trở nên tuyệt vời với một số người.

Có khi nào, em chưa thấy được vẻ sáng bóng và lấp lánh của cái răng bạc anh để dành đó không?

Ôi anh ôi.

Tỉnh dậy và hết mệt. Mộng mị của tôi kết thúc.

Giá như ngày nay là ngày của Cá.

Thứ Tư, 1 tháng 4, 2009

Tháng 3 | Vũng Tàu

Entry này phát sinh từ entry trước. Nghe đồn dân tình náo động vì chuyến đi chơi này cộng thêm nhiều thắc mắc lẫn đòi hỏi, nên post thêm vài tấm đáp lễ.

1. Nhiều bà con thét mét không biết cái bạn mặc áo đỏ sọc ngang trắng là PV đại tài An Nhơn (dù đại nhưng chưa thể thành cây, có buồn không e? ).

Photobucket

2. Đóng dấu danh phận.

Photobucket

3. Khi chúng ta không thể ở cạnh nhau (bởi khác biệt cái gọi là chiều cao).

Photobucket

4. Mình tựa vào nhau cho thuyền bỏ bến.

Photobucket

5. Hy vọng chị thôi không còn cằn nhằn là em dìm hàng chị bên Quân Ngọc (cũng là lý do vì sao em Quân hết được xuất hiện trong entry này dù Lưu Hà rất để tâm).

Photobucket

6. Như thường lệ, cuối cùng, miễn bình lựng.

Photobucket

Vậy đi.

Thứ Ba, 31 tháng 3, 2009

Vũng Tàu tháng 3

Tháng 3 ở Vũng Tàu.

1. Trời nắng thì mặc trời nắng, vẫn ưu tiên chụp hình.

Photobucket

2. Đóng dấu tên tuổi.


Photobucket

3. Không xinh được cái tự tin.

Photobucket
4. Trưởng Ban và Phóng viên (còn gọi là mỹ nữ, mỹ nam của Ban) cùng vênh váo.

Photobucket

Photobucket

5. Hậu quả của hơn 3 năm làm eVan là cứ thích sóng soài giữa biển thế này.

Photobucket
6.Không hẹn mà gặp, 2 chị em tốt bụng, tốt tướng và tốt tất tần tật lại đỏ như nhau.

Photobucket
7. Có gia đình hạnh phúc vẫn cứ thích chọc ghẹo.

Photobucket
Photobucket
8. Cuối cùng, miễn bình lựng.

Photobucket


Coi như xong chuyến du hí đầu tiên cùng nhau, và hẹn hò thêm nhiều chuyến khác. Vậy nhe.
Rút gọn lại, ai làm eVan, thích sóng soài giữa biển thì lợi được trên 50 nghìn (tiền công đóng vai không được bình thường về mặt tinh thần cho mọi người cười).

Vậy đi.

Thứ Sáu, 27 tháng 3, 2009

Entry for March 27, 2009

Nghe lòng chừng khô ráo | Nghe chừng còn khát khao
Nên gục đầu rất mau | Xin tội cả kiếp sau

Thấy cái ảnh lỡ tay chụp đẹp quá nên up lên khoe vậy thôi.

Photobucket

Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2009

Entry for March 21, 2009

Lại thêm nhiều lằn trắng.

Những lằn chỉ mỏng manh, cắt ngang giữa mặt người.

Rồi sẽ trắng, trắng xoá.

Tinh khôi như thuở ban đầu.

Nghĩa là chấm dứt.

.......

[

(cũng nghĩa là sắp có iphone xài)

]

Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2009

No Regret

Em chỉ kiếm một mảnh vườn riêng thôi
Bởi cuộc đời không có thật
Và tình yêu... Tình yêu không ân hận
Để ta nhớ nơi ghi dấu ấn cho tâm hồn
Khi chiều về cây lá cũng bâng khuâng
Em lại thiếu anh - ôi thiếu vô chừng
Hãy ở lại cùng em nơi vườn xuân hoang dã
Để em nghe tiếng thì thầm của tình yêu - nghiệt ngã, si mê...
(Vườn xuân - Thảo Phương - copy blog O Trang)

Ngày xem Trăng nơi đáy giếng...
Mớ hỗn độn ký ức của hơn 5 năm về trước ào về. Vật ngã. Cái giai đoạn mê đắm Trần Thùy Mai, một thời ngu ngốc. Ở tận cùng đâu đó, tự biết rằng, chính nó - đã giết đi cảm xúc trong tâm can tự khi nào.

Ngày xem Trăng nơi đáy giếng...
Những khung hình lướt qua, như có sóng điện chạy vào người. Giật thót. Chưa đủ xa mà thấy buồn, thấy lạ lẫm.

Chắc cũng chỉ chừng đó thôi.

Thứ Tư, 11 tháng 3, 2009

Xưng tội cả kiếp sau

Có những lúc thế này

Anh ngồi lại, mở đĩa nhạc xưa và nghe mê mải. Giọt sương, tiếng nước róc rách bên hiên vườn, con chim sâu nhảy nhót... khu vườn yên tĩnh.

Anh nghe thấy đâu đó trong mỗi ngày trôi, trong cơn vật vã, nỗi niềm số phận dâng tràn. Bỗng thương quá, người phụ nữ ấy. Khu vườn yên tĩnh là có đâu bao giờ, cho mẹ?

Lại thấy đâu đó, tâm hồn mình hóa đá, trơ trọi. Cảm xúc ngày tụt dần mà tình sao còn dài theo năm tháng. Ngày mới cứ mang âm vọng, còn thần thái rũ nhàu quá mau. Đôi phút, anh cũng muốn dừng lại mình, lặng người trong tiếng cười ai đó, hân hoan vì nỗi niềm ai đó và chua cay cùng buồn đau đâu đó.

Mà chẳng được.

Anh lôi ra mối dây liên lạc cũ. Dây thắt lòng, thắt tim đôi chút để nghe ấm một phút. Trả về đêm là những nhọc nhằn, khốn khổ, là cái xoay trở mình cho từng cơn nhức nhói. Ôi anh chẳng muốn thế này, thân thể tâm can - nát nhàu như nhau.

Lại thèm biển, được đứng trước biển và nghe lòng thảnh thơi như thời gian chưa xa. Cũng trong cơn bức bối, anh tìm về. Lần nào, biển cũng là nỗi xoa dịu hiệu quả.

Chỉ cần một năm trôi là quên lời trăn trối. Ai nuối thương tình đôi. Chỉ chừng một năm thôi.

Chỉ cần một năm qua là phai mờ hương cũ. Hoa úa trong lòng ta, chỉ cần một năm xa.

Khi xưa em gầy gò đi ngang qua nhà thờ, trông như con mèo khờ, chờ bàn tay nâng đỡ. Ta yêu em tình cờ, như cơn mưa đầu mùa, rơi trên sân cỏ già, làm rụng rơi cánh hoa.

Chỉ cần một cơn mưa, là vai gầy thêm nữa. Cho ướt môi mềm ra, chỉ cần giọt mưa sa.

Chỉ chờ một cơn mưa, để không ngờ chi nữa, đi dưới mưa hồng nghe, giọt nhẹ vào tim ta.

Ta yêu em mù lòa, như Adam ngu ngờ, yêu Eva khù khờ. Cuộc tình trinh tiết đó.

Nhưng thiên tai còn chờ, đôi uyên ương vật vờ. Chia nhau xong tội đồ, đày đọa lâu mới tha.

Chỉ một chiều lê thê, ngồi co mình trên ghế, nghe mất đi tuổi thơ. Chỉ một chiều bơ vơ.

Chỉ là chuyện đong đưa, đời luôn là cơn gió thay áo cho tình ta. Chỉ là chuyện thiên thu.

Tưởng chờ nghìn năm sau, chẳng ai còn yêu nhau, nào ngỡ đâu tình yêu, giăng bẫy nhau còn nhiều.

Nghe lòng còn khô ráo, nghe chừng còn khát khao, nên gục đầu rất mau, xưng tội cả kiếp sau.

Cả triệu người yêu nhau, còn ai là không thấy, len giữa u tình sâu, một vài giọt ơn lâu.

Tia sáng thiên đường cao, rọi vào ngục tim nhau.

Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2009

tình yêu | trắng

Tổng hợp vặt vãnh những ngày qua.

Gần nhất.

Trưa qua đi xem Revolutionary Road. Chỉ ngay cảnh cãi nhau đầu tiên trên đại lộ đêm đã làm mình nhớ cặp đôi diễn viên ồn ào nhất trên truyền hình lẫn màn ảnh rộng của Việt Nam trong năm qua. Đúng là không liên quan khi liên tưởng. Nhưng, thật đáng xấu hổ. Cuối buổi phim, định bụng sẽ bỏ tiền đi xem lại vài cái phim Việt, để kéo mình không phải lơ lững mãi.

Hơi gần.

Bạn nghĩ sao nếu một sản phẩm tâm huyết của mình bị cho là bản nháp. Đôi khi bản nháp là tiền đề, là cơ sở đầu tiên để đưa đến 1 sản phẩm tuyệt mỹ. Nhưng nói chung, đã gọi là bản nháp thì hoặc là vứt đi (dùng từ cách thẳng thừng) hoặc là cất tủ bỏ xó (dùng từ cách nâng niu). Bản thân tôi không bênh vực những sản phẩm bị cho là bản nháp, bởi tôi cũng chẳng ưa gì. Nhưng, tôi khinh làm sao cái thói cao ngạo, khinh rẻ người khác đến thế. Đạp đổ người khác để tự tôn mình thì thật tởm.

Và bạn nghĩ xem, 1 sản phẩm làm trong 1 tuần, cho tất tần tật các khâu. Phần chính nhất được thực hiện trong 3 ngày thì có được gọi là hi-end? Cũng đừng dùng từ mộc, vì như thế là xúc phạm tính từ "mộc mạc".

Hơi xa.

Nghe Phương Linh hát Tình yêu trắng, bỗng thấy nhớ nhung quá đỗi.

Photobucket

Rất xa.

Và mưa rơi ... Tình yêu trắng ơi...
bỗng thấy xa xôi ... Tình yêu trắng ơi...

Thứ Hai, 2 tháng 3, 2009

Telling Stories

Tôi không giỏi kể chuyện, khi trong tư thế đàng hoàng, kể diễn cảm và ra điệu bộ để thu hút hàng người bên dưới ngồi theo dõi. Tôi nhớ, hồi lớp 3 năm tiểu học, tôi thà hát Bụi phấn hơn là kể 1 câu chuyện trước lớp để thi môn Văn Thể Mỹ (nếu nhớ chính xác cái tên môn học này).

Tôi giỏi khi phiếm với bạn bè, có diễn cảm, có pha trò, cả nghiêng ngã mỗi khi cao hứng. Như cách kể đoạn đầu Changeling cho Meg và 8 nghe.

Tôi không muốn gây thêm đau lòng cho bất cứ một người nào khác, bao gồm tất tần tật các thể loại nghề nghiệp trong xã hội này, có đạo diễn trong đó.

Nhưng mà...

1 tuần cách đây, tôi nằm nhà trong cơn đau nhức và xem "Slumdog Bạc Triệu", tôi giật mình. Hóa ra, đây mới thực sự là "phim kể chuyện nè". Từng tình tiết, nội dung cảm xúc được kể lại hấp dẫn, lôi cuốn và đầy nghệ thuật.

Tôi nghĩ ngay đến 1 nhân vật - hùng hồn lên báo chí khẳng định - phim của tôi thuộc dạng phim kể chuyện, không cần những ẩn dụ, ngôn ngữ điện ảnh này kia.... Và thấy thiệt là buồn nôn. Ôi "tiếng người" - nghĩa là người có thể buông tiếng bất cứ thế nào để biện hộ cho cái lỗi của mình.

Như tôi chẳng hạn, tôi thà hát Bụi phấn hơn là kể 1 câu chuyện đạo đức ngắn gọn, dễ ẹc hồi lớp 3.

Thừa nhận - không có gì là sai hay đáng xấu hổ cả.

Cuối cùng, tôi không muốn làm phiền lòng bất kỳ ai - dù chỉ là 1 đạo diễn tôi khinh.

Chủ Nhật, 22 tháng 2, 2009

CHALLENGING

I am also taking a challenge. So I was about to move to tear when i saw Angelin Joile. Can't belive she can act like that. Oscar for her is a certain.

Photobucket

.....

The reader, Benjamin Button rồi Changeling... cứ như thế này thì làm sao tôi còn có thể xem phim của nước Việt nữa đây? Thật là hoang mang.

Thứ Sáu, 30 tháng 1, 2009

Sức Mạnh Tình Thâm

Hôm nay - Mùng 5 Tết.

Để trả lời cho nhiều quan tâm hỏi han: Tết này vui không? Tui bảo Tết này rơm rớm nước mắt. Vì sao ư?

Vì đây:

Photobucket

Mà thật ra, đã bao năm rồi Tết chỉ là dịp để về nhà nghỉ nhiều hơn, chẳng khác ngày thường là mấy. Tranh thủ xem mấy bộ phim TVB cả năm chưa có rãnh xem, tranh thủ ăn nhiều thứ ở nhà.

Có điều, Tết này có 2 băn khoăn nho nhỏ.

Thứ 1: đến bao giờ phim truyền hình VN bỗng dưng mất những anh chàng yếu đuối, dặt dẹo, xem mà chẳng hiểu đạo diễn xây dựng nhân vật đó để làm gì.

Thứ 2: tất cả đạo diễn phim truyền hình VN có nên bình tâm, tập trung xem qua bộ phim Sức Mạnh Tình Thâm trước khi bắt tay 1 phim nào đó không?

(rơm rớm nước mắt cũng vì âu lo là thế)

Vậy nhe. Update cho biết tình hình Tết nhứt thế nào. Nói chung, trong 3 ngày tiêu thụ bộ phim 40 tập cũng đâu gì là quá đáng !

Thứ Hai, 26 tháng 1, 2009

Sài Gòn - Mùng 1 đầu tiên

Vậy là có cái Tết đầu tiên tại Sài Thành sau 10 năm nương tựa.

Cảm giác là không có gì khác mấy ở quê cũng không vắng vẻ như mình nghĩ. Nhiều người hay tin nói trước là ở Sài Gòn sáng mùng 1 thích lắm, không một bóng ai. Thế là, tôi tưởng tượng trong đầu có thể đứng giữa trời, dang tay... chụp hình.

Sự thật thì vẫn người người, nhà nhà ra đường. Có thưa thớt hơn nhưng thiệt tình là y chang Vĩnh Long quê hương mình. Có điều cảm giác online trong 1 quán cafe giữa trưa mùng 1 cũng thú vị. Thấy thanh thản, nhẹ lòng.

Tối qua thích nhất là cứ vài phút lại có 1 tin nhắn chúc mừng năm mới, nhưng do quá bận rộn với công việc cao cả vì nhân dân nên không thể trả lời bất cứ tin nào. Hứa với lòng sẽ trả lời hết các tin nhắn và chúc thêm những nhân vật quan trọng với đời mình.

Hay nhất là sau gần 10 năm rời xa ghế nhà trường, tôi đây đã có cơ hội thử sức mình trong 1 Bài Tập Làm Văn như ngày xưa còn bé. Nói chung, khả năng sáng tạo của bản thân, theo cách tự cảm nhận, thì có phần tăng trưởng hơn trước nhiều.

Cuối cùng thì: Chúc mừng năm mới. Chúc 1 chữ thôi: AN LÀNH.

Hình cười đón năm mới: (edit mới vừa tức thì)

Photobucket

Thứ Sáu, 23 tháng 1, 2009

28 Tết Kỷ Sửu

Trong 15 phút đồng hồ, ăn một loạt 10 trái vú sữa thì có gì là quá đáng!

Đã đành - viết blog bao giờ cũng có hứng hơn viết bài - dù 1 tảng công việc nặng nề lẫn trách nhiệm cao cả đang chèn ép nơi ngực. Kệ. Viết blog.

Trở lại SG, tự dưng thấy vui vui vì sự thưa vắng của phố phường. Bao giờ cảm giác vắng vẻ luôn tạo cho tôi nhiều khoái cảm (hiểu theo nghĩa, ô kìa đời bỗng vui).

Gặp vài đứa bạn, người em, hầu như ai cũng đề cập đến vú sữa. Đành phải giải quyết cho xong cái khoản này. Số là, 1 thân 1 mình nơi đất khách, ít khi nào o bế bản thân bằng trái cây. Năm khi mười họa mới ngồi dưới tán hoàng lan buổi trưa, hay lề đường Nguyễn Thái Bình buổi tối. Nên những dịp về quê luôn cho tôi cảm giác hạnh phúc ngập tràn, nhất là khi mở cửa tủ lạnh, hơi lạnh phà vào mặt và trước mắt là vài ba loại trái cây được rữa, gọt, xếp sẵn trong đĩa. Lần vừa rồi, thứ hấp dẫn nhất là vú sữa.

Có tất cả 10 quả, được bổ làm đôi. Tôi ăn được 6 miếng, tương đương 3 quả thì thấy vú sữa không ngon. Nhưng nghĩ lại ở Sài Gòn vú sữa mắc quá, nên ăn thêm 4 miếng. 5 quả. Định trả đĩa về tủ lạnh, vì... vú sữa không ngọt. Ăn chỉ vì thích là thích thế thôi. Nhưng táy máy thế nào, ăn thêm 1 miếng. Chu choa... nó ngọt. Ngọt như lần ăn tại buổi đêm Nguyễn Thái Bình. Ăn tiếp miếng nữa, cũng ngọt. Cái nghĩ, vậy là phân nửa còn lại ngon hơn phân nửa đã ăn. Quất luôn 4 trái còn lại. Vị chi là 10 quả (trong 4 quả còn lại, hic, chỉ có thêm được 1 quả ngọt. Nhưng thà chém thừa chứ không bỏ sót).

Rồi. Kể lể dài dòng để em Meg đừng thắc mắc sao ko mang 1 trái vú.. sữa nào cho em nhé. Bật mí thêm, tính đến trước khi leo lên xe trở lại Sài Gòn làm việc thì thêm 10 trái vú sữa nữa đã được tiêu thụ. 1 bọc hình như 5 hay 6kg gì đấy chỉ dành cho 1 người. Cũng không có gì là quá đáng !

Lẽ ra sẽ có entry tổng kết năm vừa rồi nhưng vì bận ăn vú sữa, bận viết bài pv cho em Hoa hậu nên chưa. Đành khất lại để qua những ngày thảnh thơi đầu năm mới tại quê nhà vậy.

Entry kết thúc. (Chắc là entry cuối cùng của năm Mậu Tý - toàn sữa và vú). Vậy nhe.

Chúc mừng năm mới.

Chúc tất cả sức khỏe, tiền tài, thành công, hạnh phúc.

Chúc 3 đứa ta - bớt (và hy vọng hết) - khùng.

Thứ Năm, 15 tháng 1, 2009

Về người thua cuộc

Thế là chấm dứt hành trình dài của Vietnam Idol. Với tôi, chiến thắng thuộc về kẻ tạo được thiện cảm trong lòng người khác.(trong một cuộc thi kém chất lượng và không ấn tượng).

Photobucket

Thiện cảm mà Thanh Duy tạo cho tôi không xuất phát từ lần gặp mặt cách đây 2 năm tại quán trà sữa cạnh cơ quan, không vì lần chào nhau thân ái tại Cần Thơ khi tác nghiệp hoa hậu Tây đô, cũng không vì những comment ngắn ngủi qua blog.

Thiện cảm đến từ cuộc trò chuyện với cả 2 thí sinh trước đêm thi quyết định. Tôi nói BTC cho gặp Thanh Duy trước vì nghĩ quen biết cùng phong cách sôi nổi, trẻ trung trên sân khấu như Duy sẽ dễ dàng nói chuyện với nhau hơn. Nhưng do Thiên bận nhiều cuộc phỏng vấn nên xin được tiếp trước. Và tôi bất ngờ. Nhìn Duy trên sân khấu thế mà ở ngoài không đúng lắm như tôi nghĩ. Em thật thà, chất phác và "non" hơn so với tư tưởng của tôi.

Nhưng khi được phỏng vấn sau gala thứ 9, tôi dự đoán Quốc Thiên. Bởi BTC yêu cầu người được pv phải chọn đúng 1 thí sinh và thẳng thắn nhận xét thì phần trình diễn của Thiên trong đêm này tốt hơn Duy. Phần đầu câu trả lời, tôi đã nói: "giá mà kết hợp được giọng hát và phong cách của cả 2 nguời thì kết quả sẽ thuyết phục hơn".

Đêm trao giải, thiện cảm dành cho Duy tăng hơn nhiều. Sự lễ phép của Duy cho tôi tin tưởng rằng, Duy sẽ trở thành một người đi hát "biết điều", có đạo đức, tác phong tốt (từ đạo đức nên hiểu theo nghĩa nhẹ nhàng nhất có thể, không mang ý đánh giá hay nhận xét bề trên). Cái gật đầu chào Mr Đàm đầu bài hát tôi chỉ nghe qua lời nhỏ em kề bên, nhưng cái cúi gập người cảm ơn người hát cùng sau khi dứt bài khiến tôi xúc động. Xúc động vì tôi nhớ đến lời chia sẻ khá chân thành của Duy trong cuộc pv (sau khi tôi đã tắt máy ghi âm): "nhanh quá anh há. 2 năm rồi. mà em thấy mình may mắn, may mắn lắm. vào đến tận vòng 2 người". Chỉ là 1 lời nói, có thể bạn tin hay nghi ngờ về mức độ thật thà. Còn tôi, tôi tin vào cảm nhận của mình. (Trong đêm này, Mr Đàm cũng có hành động đẹp, xứng mặt ngôi sao đàn anh).

Sau giây phút công bố, tôi tìm Duy, muốn được nói 1 điều gì đó, với tình cảm anh em có được của 2 năm qua (dù không thân lắm). Tôi thấy Duy đang loay hoay giữa nhiều người yêu quý mình. Xoay qua bên này, bên kia chụp hình. Với mỗi khán giả đến chia sẻ và chụp hình chung, câu đầu tiên tôi nghe là 2 từ cảm ơn, không quên kèm lời nhắn nhủ "con vẫn tiếp tục đi hát, cô nhớ tiếp tục ủng hộ con nhé".

Tôi thấy không cần nói thêm với em lời nào. Thái độ lạc quan ấy khiến tôi hài lòng. Hy vọng là, thiện cảm mà tôi có được cũng được tạo ra trong lòng không ít người khác. Chỉ cần như thế, tôi cho là Duy cũng là người chiến thắng.

Còn kết quả VN Idol chỉ là một vòng hoa mắc thêm vào người cho thêm phần màu sắc. Nó phải có như một bước trong dãy lệnh được lập trình sẵn và dù muốn dù không, cũng phải công bố cho xong xuôi mọi bề.

Thứ Sáu, 9 tháng 1, 2009

Xác quyết.

2009. Quyết:

- Kêu cực, kể khổ trong cơ quan.

- Bôi xấu mặt mình để hãm tiếng.

- Tự cao tự đại lớn lối.

- Vênh váo ta đây trọng đại.

- Giành giựt, dẫm chân, kiếm tiền.

- La liếm khắp nơi.

(trên đây là về công việc)

2008. 4 tháng cuối nhìn lại bạn Đỉnh Yên được ghi nhận 2 chữ:

- Nhiệt tình

(từ này là về tình cảm)

Nói chung, cả 2 không liên quan, chỉ chung 1 thứ rõ nét: Chán nản, chán chường.

Vậy thôi.

Thứ Sáu, 2 tháng 1, 2009

Biển - Ngày xuân

Về với biển, ngày xuân.

Khi tôi - cùng 1 ba lô, 1 giỏ xách - đặt bước đầu tiên lên bậc thang của chuyến xe đêm, tôi thấy rõ nhất cảm giác "tìm đời mình trên những chuyến xe". Và có lẽ, tôi cũng phải như lời hát, tìm đến cạn trời đất xót xa, vẫn mịt mù.

Nha Trang có bão, nhưng mưa không nhiều, chừng dăm mười phút là tạnh, đủ để tạt ngang 1 quán bên đường, nhâm nhi 1 ly nhỏ cà phê sữa. Gió lạnh, nhưng thêm áo khoác thì vừa mát. Biển động, nên không còn hàng hàng người dẫn nhau ra biển. Sóng vỗ bờ có khi cao quá đầu người, bọt tung trắng xóa. Vài người dân vác cây khô trên cát về nhà. Tôi - 1 áo gió đen, 1 ba lô, 1 xe máy (thuê) - đứng nhìn. Biển sáng thật dễ chịu.

Khi sóng cuộn, tôi cảm nhận chút gì đó trào dâng trong ngực. Có 1 ý tưởng điên rồ, nếu mình - chơi trội - nhảy xuống biển ngày có bão thì sẽ như thế nào? Sẽ hòa mình vào tung đợt trắng xóa kìa, hay chìm dần vào biển đen đầy cát và nhiều vực xoáy? Tất nhiên, khi đã gọi điên rồ, người ta có cách để kìm chế mình.

Con đường Trần Phú vắng, nên gió thênh thang và lộng lộng hơn. Có vẻ hơi dơ do không được chăm chút vệ sinh như những ngày hội sắc đẹp. Một vài góc đường thoảng hương hoa sữa. Sao tôi lại có thể ghét cái mùi hương này đến thế ?

Và xuân. Xuân về trong cảm giác khi đâu đó, người ta đã mở tam ca áo trắng hát mùa xuân ơi. Tôi nghe thấy. Thấy là, cảm giác xuân chết dần khi người ta thêm tuổi lớn. Xuân là một cái gì đó gây xáo trộn đời sống thường ngày, Hải Miên nói cách đây 2 năm. Tôi cảm nhận rõ nhất là ngay bây giờ.

Cuộc đời tôi xáo trộn. Có những thứ đến, thứ đi, mong đợi và vô can. Hiểu thế nào cũng để lại chút ảnh hưởng, khi thì sâu sắc, có lúc nhẹ tênh. Mà với tôi, dù nhỏ hay nặng, ít hay nhiều cũng làm bận lòng suy nghĩ.

Năm nay của tôi chưa cho tôi cảm giác thỏa lòng, mãn nguyện. Cuối năm, tôi đùa nhưng thật thà với mọi người, tôi buồn, tôi bị một đòn chí tử. Và tôi đi. Tôi phải đi dù không biết mình đi để được gì?

Và cái hiền hòa của thành phố biển là nơi tôi tìm về. Cảm xúc là mình khi độc lập làm nên điều gì đó có thể cho tôi thấy mình lớn hơn, chín chắn hơn một ít. Để tôi biết, dù có như thế nào, tôi phải tiếp tục đương đầu, bước tiếp. Với chút niềm tin mình có thể làm được, ở bất cứ khía cạnh nào.

Ngày hôm nay, ngay giây phút này thôi, biển ngoài kia đang gầm rú, gió rít theo từng cơn, tôi mong có ai đó giữ dùm tôi 1 mối dây liên lạc. Cho tôi thấy ấm. Thấy vừa đủ 1 nỗi - hân - hoan do tôi cố bày cho mình.

2008 của tôi trôi qua sẽ thêm phiền toái và đau đớn nếu không có gia đình, 8, Meg, Sky bên cạnh. Lời cảm ơn gửi đến tất cả.

Tôi cố vui, để đón 2009 (vừa đến).

Photobucket

(tấm hình chụp ngay ngày đầu năm, nhăng nhố cho vui vậy mà)

Thứ Tư, 31 tháng 12, 2008

Bolt

31 | 12 | 2008

Photobucket

Như một tia chớp bất ngờ giáng xuống đỉnh đầu.
Choáng váng.
Bạn ngã.
Sóng soài.

Đau đớn.

Uất hận.

(Bạn chỉ thắc mắc là năm tuổi của mình hình như qua lâu rồi...)

Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2008

Tội nghiệp.

minh loc:
minh loc: sao anh nỡ nào
Nhieu Huy: nỡ chứ sao ko
minh loc: ác
minh loc: ác quá
Nhieu Huy: anh phải học cách ác
Nhieu Huy: nếu ko
Nhieu Huy: anh bị người ta ác với mình
Nhieu Huy: hehe
minh loc:
minh loc: em làm gì đâu chứ
Nhieu Huy: thì anh có nói em làm đâu
Nhieu Huy: anh nói người ta mà

.......

Tội cho em, khi không nhảy vào hứng nguyên 1 cơn sôi máu.

Số là: cảm giác "tôi thừa" đang nặng nề lắm. Giờ thì chỉ còn muốn bỏ đi đâu đó xa xôi. Cho chừa cái tật "tự viễn vông" của mình.

Đáng đời mày ! Đỉnh Yên.

.......

Nhieu Huy: đợi chút đọc entry mới nhất của anh
Nhieu Huy: rùi hiểu vì sao anh ác với em
Nhieu Huy: he
Nhieu Huy: PR free cho em lên blog luôn

minh loc is using a different version of Yahoo! Messenger. Certain features may be unavailable.

minh loc: okie
minh loc:
minh loc: óe
minh loc: đau tim hồi hộp quá

Entry kết thúc. Sẵn entry này liên quan đến em Lộc, cảm ơn em lần nữa vì tạo cơ hội cho anh có được cái lò vi sóng Electrolux mừng SN năm 2008.

Thứ Ba, 23 tháng 12, 2008

Câu trả lời

Hiểu theo nghĩ chủ hay thụ động thì ngẫm lại anh ĐB vẫn đúng.

Chỉ là thế - Có bao giờ em nghe tôi nói.

Cảm giác này, nó quen như chưa từng là cũ. Có điều cách tiếp nhận của mỗi người sẽ khác, giới hạn của thời gian chịu đựng cũng khác. Tôi thì chỉ mong sao, không ai phải thê thảm như mình. Nghĩa là, bản thân tôi có thê thảm thì cũng đã đành. Vì. Nó quen.

Câu trả lời khó khăn.

Có lần, bất giác hỏi thôi, thời gian bao lâu là vừa. Tôi hỏi, vu vơ vậy mà có người cho tôi một tràng. Thú thật, không để tâm lắm vì vừa bận viết bài, và nghĩ là hỏi cho có chứ nó lâu mau thế nào là tùy vào mình. Nhưng rồi, thấy người ta đúng khi sau một tràng dài, giải thích từng ý, từng chi tiết đưa ra, có minh họa sống động, rõ nét thì kết luận: không nên tự vấn thời gian bao lâu mà hỏi lòng còn có hay không? Nghe hợp lý hơn.

Trên đây là những gì:

Nói linh tinh trong một chiều muộn. Đợi thằng em đến ăn tối (hôm nay khùng, bỗng dưng hứng bao ai đó đi ăn. Người may mắn là người đang được đợi). Tôi đang có 1 vấn đề, à, chính xác là tôi vừa kết thúc 1 vấn đề. Vấn đề làm tôi có nghĩ tới, chính xác hơn là nghĩ nhiều trong khoảng vài hôm qua. Nó đã xong trong chiều nay. Nhanh. Gọn. Lẹ. Một cách bất ngờ. Chả biết nên vui hay buồn. Và dù việc kết thúc có xảy ra như thế nào thì:

Xin nhớ dùm là: chưa bao giờ và cũng không bao giờ, tôi muốn một ai khác phải trải 1 cảm giác nào đó, có phần thê thảm, như tôi.

1 ngày trước Giáng sinh 08.