Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2009

An Afternoon

Như trưa nay
Tôi đã thấy gì sau một giấc ngủ dài?

Tôi thấy bức bối từ những chuyện vẩn. Và cái nhớ cứ rắm rức quanh người. Tôi muốn thoát cảm giác này nhưng phủ phàng là tôi bất lực quá, chẳng thể giúp mình được chút nào. Chỉ nằm dài ra đó, lắng nghe từng tiếng vọng nhỏ, ở đâu đó tìm đến tai. Có thể là của cuộc sống xung quanh, cũng có thể nó khơi từ những nỗi niềm xưa...

Với tay tôi nhặt chiếc điện thoại. Hôm nay, tôi quyết để nó xa người, cố tránh giấc ngủ không bị quấy rày. Cảm giác của bạn khi mở chiếc điện thoại, nhìn vào màn hình sáng choang là gì? Cái tôi mong chờ đơn giản lắm, chỉ cần nhìn đèn báo hiệu nhấp nháy xanh ở hông máy, tôi biết có ít nhất 1 liên lạc tìm đến mình: 1 tin nhắn, 1 cuộc gọi nhỡ, hay nhiều hơn.

Đơn giản lắm và trống rỗng. Kết quả đạt được từ ánh đèn xanh không như mong muốn. Có phải, chính niềm hy vọng làm cuộc sống chúng ta thêm nặng nề?

Dạo này, tôi nghe lại Đánh rơi bên hồ, sẵn tiện tôi nghe thêm Tình khúc thơ ngây, Những con đường vắng anh, Bâng quơ... thấy thương mình khôn xiết.

Trôi qua là hết ! Nhưng chỉ với một số người. Cảm giác này, tôi chẳng biết mình nuôi dưỡng nó đến bao giờ? Mới thôi !

Không có nhận xét nào: