Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011

Em trong mắt tôi



Ám ảnh đến tận giờ là giọng cảm ơn nghèn nghẹn của em khi tôi ôm em thật chặt. Những khi quá đầy tình cảm, tôi thường lúng túng bày tỏ. Tôi nhớ mình đã nói "Em thành công rồi".




Lời nói đó chất chứa nhiều tình cảm, quan tâm và cả lo lắng. Tối 14/12, tôi ngồi cùng bàn với anh Quang Huy Wepro và nói: áp lực lớn nhất của em nó là làm sao chứng tỏ khả năng sáng tạo. Người ta quen sự hoàn hảo và ấn tượng của mỗi tiết mục mà em xuất hiện, nên khi xâu chuỗi lại trong cùng một chương trình là điều hết sức khó khăn. Làm sao để khán giả bị lôi cuốn vào không gian mà chỉ duy nhất mình em làm tâm điểm không dễ.

Em làm được ! Tôi nể phục sức lao động sáng tạo không nói nên lời.




Khi chiếc phi thuyền từ từ hạ xuống sân khấu Lan Anh, khi miệng tôi hu hét cùng vô vàn người xung quanh, khi ánh sáng lấp lánh của phi thuyền, của bộ đồ sắt em mặc chiếu thẳng vào mắt tôi..., nước mắt đã chảy. Chẳng ngần ngại gì phải giấu tình cảm này. Và khi em lướt trên vai của các vũ công, tôi nhìn thấy được thành quả của cả một chặng đường - một khoảng thời gian cực kỳ dài mệt nhọc chứ không phải gói gọn trong 2 tháng làm show.

Cảm xúc đến lần hai khi em hát bài "Giấc mơ chỉ là giấc mơ". Rất tự nhiên, mọi người hát theo em. Mọi người ở đây không chỉ là Fan của em đứng vây quanh khán đài. Tôi thấy có những khách mời, có tôi, có bạn bè tôi và cả những nghệ sĩ nổi tiếng nhép miệng theo em. Họ quý em, họ thích vũ đạo của em. Họ còn nghe em hát, nằm lòng những bản hit của em.




Rồi cảm xúc dâng thành cao trào. Khi gương mặt có chút bơ phờ mệt mỏi vì tập luyện của em xuất hiện trên clip và chia sẻ nỗi lòng, tôi nhận được tin nhắn "em bị xúc động" từ một người em khác mà tôi quý như với em. Đồng cảm lắm vì lúc đó tôi cũng nghẹn. Không phải lần đầu nghe những nỗi niềm này, nhưng cách mà em trải lòng với số đông sao thấy thương quá. Nó thật như con người, như những gì tôi đã tận mắt thấy. Không sáo ngữ. Không điêu ngoa.

Những gì đã diễn ra trong tối 15/12 chắc còn ám ảnh tôi một thời gian nữa. Không dễ gì qua được, bởi phải nhìn thấy em những ngày đau khổ, lúc em vui hay buồn, hay khi em tự hỏi "anh biết khán giả giờ đang cần cái gì không?" thì mới cảm nhận hết được cái trọn vẹn cảm xúc khi ngồi giữa muôn ngàn con người hô vang lên "Hồ Ngọc Hà" tại sân khấu Lan Anh. Thành quả này xứng đáng tặng cho ai luôn mang cái tâm ác trong người, nhìn em bằng con mắt hằn học và ganh ghét. Nhìn vào để họ tự nhìn lại mình.

Câu trả lời của em , vì thế, cũng thật xứng đáng !




Bạn bè, người thân, khán giả dành tình cảm cho em nhiều lắm sau show diễn này. Với tôi, sự thành công này còn có ý nghĩa lớn lao hơn.


Tôi thêm vững tin vào khả năng lao động nghệ thuật của em - mà từ đó tôi thấy thật quý những giờ phút trăn trở trên mỗi bài viết về em. Những bài báo ấy - tôi nâng niu và coi như những giá trị trong nghề.

K.H.

1 nhận xét:

Mai Trung Hậu nói...

Em cũng hú hét nhưng không xúc động như anh chắc vì chưa theo dõi con đường sự nghiệp của chị Hà và chưa nói chuyện cùng chị ây!