Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 31 tháng 12, 2007

Chỉ chừng đó thôi

me, myself, I, cafe

Sài Gòn mùa xuân, còn thoáng lá vàng bay...

Hát mãi câu này đầu năm, nghe xôn xao 1 tí, vui 1 tí mà buồn buồn cũng 1 tí.

Buổi sáng đầu năm, ra đường trong khí trời lành lạnh. Phố vắng. Sự vắng vẻ luôn mang lại cho tôi cảm giác thích thú. Có người từng nói điều đó dự báo cho nỗi cô độc. Tôi từng khẳng định là không. Nhưng sáng mùng 1 này, tôi chỉ thấy mình ấm áp trong công việc. Nghĩa là cái cô độc mặc nhiên đã len lỏi vào tâm hồn.

Sở thú, người đông, trẻ con đông, riêng con đường tôi chọn lại vắng. Tất nhiên, phải chọn cho mình con đường tạo cho mình cảm giác thích thú, không ai lại nỡ làm phật lòng mình. Tôi nghĩ đến câu nói cũ và cười buồn. Vui một chút thôi... là thế.

Sinh nhật mang lại cảm giác sum vầy. Lâu rồi anh em mới lại gặp nhau, cũng chuyện trò, cũng vui vẻ. Một vài gương mặt thiếu đi, như một lẽ tất yếu. Chạnh lòng đi giây phút.

Tin nhắn cuối ngày khiến cảm giác cô độc trào lên mãnh liệt. Ít ra thì cái thằng mình cũng mang lại điều ngọt ngào cho một ai đó. Cũng là cảm giác cần thiết trong đời sống.

Bạn hỏi có tổng kết được gì cho một năm vừa qua. Cười và tự thú được nhiều hơn xưa. Nhưng 1 năm đấy. Cảm giác 1 năm thì đôi khi cũng buồn lòng lắm...

... có mùa thu nào đang ở lại?

Có hay không không còn đáng để trả lời nữa. Bạn hay tôi, anh hay em, cảm xúc ấy là thật. Chợt nghĩ, hình như mình áp đặt mình vào cái thế cô độc ấy quẩn quanh vui hay buồn cùng với nó. Thế thì, cụ thể hóa làm gì, 1 năm cũng ... chỉ chừng đó thôi. Rồi trôi!

Cảm xúc của những ngày cuối năm qua là những bực bội, khó chịu từ một hướng khác. Kể lại như một lời đã hứa. Nhưng khi đọc , người được kể nhớ cho là : Lời kể không mang cảm xúc nữa ! (nghĩa là cảm xúc trong lời kể dưới đây chỉ phù hợp với thời điểm tức thời, của đã qua và không ở thì hiện tại)

Đối thoại 1:

- Em X: em nghe anh kia nói là ok, nhưng thiếu tư duy.

- Bạn H: anh nghe không chỉ 1 anh, mà rất nhiều anh. Cũng buồn.

- Em X: hay là có 1 chút thay đổi để tạo bản sắc.

- Bạn H: anh nghĩ cần thêm thời gian.

Đối thoại 2:

- Bạn S: chuyện đó thế nào?

- Bạn H: lên trang kia đọc đi bạn, có đầy đủ thông tin bạn cần trên đó.

- Bạn S: tôi chỉ muốn phỏng vấn cái thật của bạn, còn trên trang đã là tiêu chí của trang. Không thích !

- Bạn H: ờ, thì nó thế này ... thế này....

Đối thoại 3:

- Bạn H: sao trang này có những nhìn nhận như vậy mà trang kia không được phép?

- Chị N: tại mình chưa đủ tầm.

Kết luận của cảm xúc:

À thì ra thế, cái tầm giải thích được tất cả.

Cái tầm coi thế mà gây đau đớn cả một bận.

1 phút sụp đổ để nhận ra mình trong mắt mọi người, mình thế nào và vị trí mình ở đâu.

Kết của hiện tại - xem như của năm mới:

Đã nhận thức khác đi so với kết luận của cảm xúc.

Không tiếp nhận bất cứ chất vấn nào. Please!

5 nhận xét:

BooBoo™ nói...

Có 1 tấm hình mà cũng kêu người ta coi, kỳ ghê

Đỉnh Yên nói...

Vậy là đủ mãn nguyện rồi em, kỳ thiệt.

BooBoo™ nói...

entry vô duyên, đọc mất hứng quá đi

Meg nói...

Post nhanh, k post nhanh sẽ bị mất hứng với chính mình đấy.

Gypsite nói...

Ê hèmmmmmmmmmm...