Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012

Nguyên Thảo cần may mắn trong âm nhạc

Có khi nào bạn tự hỏi, những gì bạn muốn thực sự cần thiết cho mình? Nguyên Thảo thì có đấy. Cái tư duy sống thế nào để hợp lẽ, hợp mọi người nhưng quan trọng nhất là hợp với chính con người mình thường trực nơi cô. Cô mang nó vào âm nhạc, vào mỗi dự án ấp ủ. 

Ấy thế mà, đã 6 năm sau album đầu tay, thời gian trình làng CD thứ hai trong sự nghiệp ca hát vẫn còn bỏ lửng. Khán giả yêu mến giọng hát trong trẻo - hát buồn hay vui vẫn cứ thanh thản, phơi phới - mong đợi, muốn nghe Nguyên Thảo hát. Còn cô cứ loay hoay “gõ đúng cánh cửa mình cần”.

Loay hoay cùng Nguyên Thảo trong buổi chiều cuối tuấn Sài Gòn nhẹ nhàng, miên man từ Whitney Houston đến nhạc Việt, rồi chuyển sang cuộc “đối thoại với Thượng đế” (CD mà Thảo kết hợp làm cùng nhạc sĩ Võ Thiện Thanh)... bỗng dưng bạn cũng muốn tìm đúng thứ mình cần trong cuộc đời.


- Lúc hay tin danh ca Whitney Houston qua đời, chị thế nào?
 
- Buồn. Và tiếc. Lúc trước, khi Michael Jackson ra đi, cũng thấy tiếc. Nhưng lần này buồn nhiều. Nhìn nét mặt của bà những năm gần đây, tôi thấy sự mệt mỏi. Người nghệ sĩ đôi khi tự mang vác nỗi cô đơn cho mình nên đời sống cũng khổ theo.

- “Hãy cho tôi một khoảnh khắc trong cuộc đời, khi tôi vẫn đang chạy đua cùng số phận” (lời bài hát One Moment In Time của Whitner). Ở chị dường như không cho thấy cảm giác chạy đua?

- Không chạy nhưng đi. Vẫn đi và hát. Người ta ra CD hằng năm, hay 2 năm một lần, còn mình 6 năm rồi không có thêm album vẫn được mời hát, vẫn còn xuất hiện được. Vậy là hay rồi. Vội vàng quá không tốt. Nhất là với sự nghiệp. Tôi chuộng thái độ thận trọng, kỹ càng trong công việc.

- Chị lý giải việc quá từ tốn mà bản thân vẫn còn được nhớ mặt đặt tên thế nào?

- May mắn. Cuộc đời này lệ thuộc rất nhiều vào yếu tố may mắn. Tôi nghĩ nó chiếm đến 80%. Bạn có giọng hát, bạn có điều kiện vật chất nhưng thiếu may mắn, có thể bạn sẽ không làm được gì cả. Thượng Đế bảo rằng, khi tất cả cánh cửa đóng lại, ắt sẽ có một cánh cửa mở ra. Cái chính là bạn có may mắn gõ đúng cánh cửa đó hay không?

- Từ bao giờ, chị trở nên duy tâm?

- Cuộc sống luôn vận hành. Quan niệm sống con người theo đó biến đổi. Ở tôi, tư duy thay đổi rõ hẳn khi đọc được cuốn sách “Đối thoại với Thượng Đế”. Về mọi thứ, sự sống, con người. Đến mức, tôi nghĩ phải đưa nó vào âm nhạc.

- Có thể hiểu như một cuộc diễn dịch sách bằng âm nhạc?

- Không hẳn như thế. Cuốn sách là ý tưởng. Một cuộc đối thoại mà đôi khi không thể trao nhau những gì cụ thể. Bạn có mường tượng, mình sẽ nói gì khi đối mặt Thượng Đế. Ước mơ, lẽ sống, nỗi vui, niềm khao khát... Đôi khi là rất nhiều, nhưng có thể chỉ là vô ngôn. Nhìn nhau và cảm nhận. Cuộc đối thoại của tôi là sự đồng cảm khi nghe, khi cảm thấy giai điệu và chút gì đó từ lời ca tan chảy trong người.

- “Khách hàng là Thượng Đế”. Ngay cả khi họ mở nhiều cảnh cửa cho chị lựa chọn, chị vẫn chần chừ bước vào?

- Tôi biết một số khán giả của tôi vẫn nóng lòng chờ. Tôi cũng nóng lòng và đang tích cực gõ cửa mỗi ngày đấy chứ. Nhưng tôi rất rạch ròi giữa cái mình muốn và cái mình cần. Anh có thể hát nhiều thể loại nhạc, nhưng dòng nhạc anh chọn có cần cho gu thẩm mỹ âm nhạc của anh không? Bạn nhìn người ta bước lên xe sang, đôi khi bạn cũng muốn đấy, nhưng bạn có thật cần một chiếc xe không?

- Chị hát vì khán giả hay vì sở thích?

- Âm nhạc phải do tôi chọn, thấy thích thì mới làm được. Giống như trò chơi may mắn 1 ăn, 1 thua vậy. Sản phẩm mình cẩn trọng làm ra, đáp ứng đúng thị hiệu của một phần khán giả thì càng bảo vệ được sự yêu mến của họ. Tôi có lòng tin những ai đã thích tiếng hát của mình sẽ có đồng cảm với thể loại tôi chọn.

- Cho dù nó xa rời số đông vốn là yếu tồ cần để đẩy một tên tuổi lên hàng đầu?
- Thì phải chấp nhận thôi. Cái chính là thị trường âm nhạc hiện giờ có phù hợp để giới thiệu sản phẩm của mình hay không. Tôi sợ album của mình nhanh chóng rơi vào quên lãng, và không muốn thành quả của thời gian dài đầu tư nghiêm túc ít được đón nhận.

- Chị đang bi quan về thị trường nhạc Việt?

- Tôi thấy thị trường bây giờ hay đấy. Có những lớp kế thừa và thu hút người nghe. Làn sóng trẻ bây giờ định hình khá rõ, xuất hiện và kế thừa lớp anh chị đi trước. Đó là điều đáng mừng. Nhưng cái chưa được là thị trường nhạc không phân khúc rõ ràng. Có cảm giác như mọi người đang nghiêng hẳn về pop. Phần đất dành cho rock, jazz, classic... ít quá. Tôi thì muốn âm nhạc màu sắc hơn, cho khán giả có nhiều lựa chọn hơn.

- Có cách nào để giải quyết tình hình này, theo chị?

- Chúng ta cần những ca sĩ học hành bài bản. Đa phần hiện nay là tay ngang xen vào, nên sự biến hóa về thể loại nhạc không nhiều. Khi bạn có nền tảng vững, có học thuật, bạn dễ dàng pha trộn cho âm nhạc của mình thêm màu sắc. Thí dụ cùng là màu tím, nhưng tím có nhiều sắc thái khác nhau. Anh hát pop, vẫn có thể khéo léo pha trộn tí jazz, tí rock... Một khi đã như thế, khán giả cũng tự động phân khúc rõ theo thể loại. Nền âm nhạc, theo đó chuyên nghiệp và phát triển hơn. 

Đỉnh Yên
[Bản chưa bị cắt như trên Elle Mag số tháng 3/2012]

Thứ Ba, 13 tháng 3, 2012

Em

Xa em - anh như trưa nắng đi trên cát
Thèm - một dòng sông, những cánh buồm

Xa em - anh như người hát sau đêm hát
Chỉ thấy gió - bên những tấm phông

Xa em - anh như người khát sau cơn khát

Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011

Em trong mắt tôi



Ám ảnh đến tận giờ là giọng cảm ơn nghèn nghẹn của em khi tôi ôm em thật chặt. Những khi quá đầy tình cảm, tôi thường lúng túng bày tỏ. Tôi nhớ mình đã nói "Em thành công rồi".




Lời nói đó chất chứa nhiều tình cảm, quan tâm và cả lo lắng. Tối 14/12, tôi ngồi cùng bàn với anh Quang Huy Wepro và nói: áp lực lớn nhất của em nó là làm sao chứng tỏ khả năng sáng tạo. Người ta quen sự hoàn hảo và ấn tượng của mỗi tiết mục mà em xuất hiện, nên khi xâu chuỗi lại trong cùng một chương trình là điều hết sức khó khăn. Làm sao để khán giả bị lôi cuốn vào không gian mà chỉ duy nhất mình em làm tâm điểm không dễ.

Em làm được ! Tôi nể phục sức lao động sáng tạo không nói nên lời.




Khi chiếc phi thuyền từ từ hạ xuống sân khấu Lan Anh, khi miệng tôi hu hét cùng vô vàn người xung quanh, khi ánh sáng lấp lánh của phi thuyền, của bộ đồ sắt em mặc chiếu thẳng vào mắt tôi..., nước mắt đã chảy. Chẳng ngần ngại gì phải giấu tình cảm này. Và khi em lướt trên vai của các vũ công, tôi nhìn thấy được thành quả của cả một chặng đường - một khoảng thời gian cực kỳ dài mệt nhọc chứ không phải gói gọn trong 2 tháng làm show.

Cảm xúc đến lần hai khi em hát bài "Giấc mơ chỉ là giấc mơ". Rất tự nhiên, mọi người hát theo em. Mọi người ở đây không chỉ là Fan của em đứng vây quanh khán đài. Tôi thấy có những khách mời, có tôi, có bạn bè tôi và cả những nghệ sĩ nổi tiếng nhép miệng theo em. Họ quý em, họ thích vũ đạo của em. Họ còn nghe em hát, nằm lòng những bản hit của em.




Rồi cảm xúc dâng thành cao trào. Khi gương mặt có chút bơ phờ mệt mỏi vì tập luyện của em xuất hiện trên clip và chia sẻ nỗi lòng, tôi nhận được tin nhắn "em bị xúc động" từ một người em khác mà tôi quý như với em. Đồng cảm lắm vì lúc đó tôi cũng nghẹn. Không phải lần đầu nghe những nỗi niềm này, nhưng cách mà em trải lòng với số đông sao thấy thương quá. Nó thật như con người, như những gì tôi đã tận mắt thấy. Không sáo ngữ. Không điêu ngoa.

Những gì đã diễn ra trong tối 15/12 chắc còn ám ảnh tôi một thời gian nữa. Không dễ gì qua được, bởi phải nhìn thấy em những ngày đau khổ, lúc em vui hay buồn, hay khi em tự hỏi "anh biết khán giả giờ đang cần cái gì không?" thì mới cảm nhận hết được cái trọn vẹn cảm xúc khi ngồi giữa muôn ngàn con người hô vang lên "Hồ Ngọc Hà" tại sân khấu Lan Anh. Thành quả này xứng đáng tặng cho ai luôn mang cái tâm ác trong người, nhìn em bằng con mắt hằn học và ganh ghét. Nhìn vào để họ tự nhìn lại mình.

Câu trả lời của em , vì thế, cũng thật xứng đáng !




Bạn bè, người thân, khán giả dành tình cảm cho em nhiều lắm sau show diễn này. Với tôi, sự thành công này còn có ý nghĩa lớn lao hơn.


Tôi thêm vững tin vào khả năng lao động nghệ thuật của em - mà từ đó tôi thấy thật quý những giờ phút trăn trở trên mỗi bài viết về em. Những bài báo ấy - tôi nâng niu và coi như những giá trị trong nghề.

K.H.

Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011

Bạn hoàn hảo trong mắt tôi !

Cuộc chơi đã khép màn ! Tôi mừng vì biết sẽ không phải thấy ánh mắt buồn sâu, thấy dáng đi tấp tới và vẻ mệt nhoài nơi bạn. Tôi thật sự mừng vì bạn đã đi đến cuối con đường, quá nhiều hố sâu, gai nhọn.

Chúng đâm bạn bật máu.

Lần đầu tôi nghe bạn khóc. Qua phone, tôi mường tượng được bạn não nề đến cỡ nào. Tôi thương vì điều đó. Tôi từng rơi vào trạng thái dồn nén, ẩn ức đến muốn nổ tung nên tôi hiểu cảm giác của bạn. Cái buổi sáng bạn nói muốn "té ngang", tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Tôi biết, ý kiến của bản thân mình góp phần lớn cho quyết định của bạn. Dằn lòng, tôi khuyên bạn đi tiếp. Dù với thực tâm, tôi muốn bạn yên ổn. Tôi muốn bạn dừng. Tôi muốn thấy vẻ liến thoắng, hồn nhiên hơn là sự bực dọc, cay cú.

Bạn đã làm được. Tôi nể phục sự cầu tiến và cái ý chí cao ngạo nơi bạn. Bạn nói "Tôi sẽ làm được cho Huy thấy" và hơn bao giờ hết, gần 4 năm quen và thân nhau,  tôi tin bạn tuyệt đối. Tôi tin, cái thế bị dồn đến đường cùng sẽ làm người ta phát hỏa.

Một cách tự nhiên, tôi đã rơi nước mắt khi được nhìn bạn hát nhiều như thế. Cuối cùng thì, mọi nỗ lực đã thành công. Có trễ muộn nhưng bạn làm được, bạn chứng tỏ được cho mọi người và cho tôi thấy là bạn làm được. Tôi quý từng tiếng vỗ tay trong đêm thi cuối, mỗi khi bạn buông hết chữ trong một câu. Nó lớn lao hơn giá trị của sự khen ngợi. Nó mang tính công nhận và vực dậy tinh thần cho một con người.

"Hãy nghe tôi hát đi. Nếu Huy chê, tôi sẽ từ chối. Nói thật đấy".

Một phần lỗi do tôi đã ậm ừ để bạn tự quyết. Nhưng bạn biết không, nếu cho trở lại, tôi vẫn kiên quyết bảo bạn đi thi.

Bởi những sóng gió vừa qua chả là gì so với nghị lực bạn đang có để chịu đựng trong cuộc đời này. Tôi thấy mình may mắn khi là nơi để bạn trút chia sẻ về mọi sự của cuộc đời. Sóng gió này, bạn đã vượt qua. Thì, những cái khác bạn đang gánh gồng, bạn cũng sẽ qua.

Tôi tin thế !

Thương bạn.

Thứ Hai, 28 tháng 11, 2011

Cặp đôi hoàn hảo - Bán kết

Dù bạn cứ bảo luôn miệng, tuần này may mà còn lọt vào trong, mình vẫn tin bạn vẫn là người được khán giả bầu chọn nhiều nhất. Chúc mừng bạn ! Mỗi lần bạn xuất hiện là hớp hồn vì nhan sắc ngay. Đó là sự thật !
Bạn hát không hay. Không có gì bàn cãi. Nhưng bạn biết diễn hết mình. Màn thả gối lết đất này đã làm trày trụa và bầm tím. Mấy ai biết đâu nhỉ?
Mái tóc này làm Mr.Đàm trông thật MAN và đẹp.
Đoan Trang - Trấn Thành luôn giữ phong độ. Theo tôi, đây là Cặp Đôi Hoàn Hảo của mùa giải đầu tiên.
Đánh giá cao sự quyết tâm một cách quyết liệt của Đoan Trang.
Thích những tiết mục có khả năng gây xúc động như tiết mục Cơn Gió Lạ.
Hồ Trung Dũng đẹp trai !

CK Spring Summer 2012








[ thời trang ]

Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2011

Hời hợt

Sáng nay, tôi duyệt một chùm ảnh mà lòng buồn vô hạn.

Lẽ ra tôi đã có mặt ở buổi tiệc ấy.

Quý em mấy nhưng cũng đành cáo lỗi cùng em. Chúc mừng sinh nhật em ngày hôm nay 25/11.

Phải có một lần như thế để người ta sống lễ độ với nhau hơn. Ai đó có thể phủ nhận giá trị lợi ích mà người khác mang tới cho mình, nhưng người đó bắt buộc không được mù quáng trước tính cách hời hợt của bản thân. Bởi nó chắc chắn sẽ làm phát sinh mâu thuẫn.

Tôi có cuộc nói chuyện dài dòng, kể lể tối hôm qua, dù chẳng biết để làm gì. Đây không phải xuất phát từ ý muốn tìm cách giải quyết, bởi thật ra chẳng có gì để giải quyết. Cũng chẳng phải cái buồn thở than. Cái hời hợt này đã thành cố hữu.

Sau khi dài dòng, tôi nghiệm ra cũng vì mình cố hữu.

Tôi có một quy tắc. Mọi cuộc hẹn phải rõ ràng, rành mạch để tôi chủ động cuộc đời tôi. Bạn có thể trễ nãi, nhưng hãy cho tôi con số bạn sẽ trễ, tôi có thể tính toán những gì mình nên làm trong khoảng thời gian chờ đợi. Đừng báo tin hẹn nửa vời. Tôi không bao giờ muốn để mình rơi vào thế bị động.

Không chỉ là tính cách, cách hành xử còn nói lên mức độ coi trọng với người khác. Tôi chưa bao giờ kể công mình đã mang lại lợi ích gì cho bạn, thì bạn cũng đừng nên đánh giá vì bạn thân hơn, vì bạn quan trọng hơn nên không cần những lễ nghi rườm rà. Việc đó không mất thời gian cho bạn, nhưng nói lên mức độ chuyên nghiệp và cách hành xử tử tế của bạn.

Và tôi cần cũng như sẽ chỉ làm việc với những người xứng đáng được tôi coi trọng.

Tôi biết mình buông lơi mối quan hệ này, tôi sẽ thấy rất phiền lòng. Phiền cả trong tình cảm và công việc. Vài lần tôi đã cố gắng dứt nhưng không thành vì quý em.

Lần này, ngoài cái phiền, tôi còn buồn. Vì tôi quý e, và tính chất đặc biệt của cuộc hẹn tối qua.


25/11/2011