Chiều
lại chiều
anh thấy mình ghét cay những buổi chiều nhạt.
không gió cũng làm xao xác nhớ
nỗi niềm rơi rụng, chạm đất và lăn.
Chiều
lại chiều
những vòng tròn lăn dài trên con đường trước mặt
chậm rãi.
cũng xao xác - thanh thản
- tự tại - đớn đau.
vài phút kiêu hãnh không đủ làm anh ấm.
chợt thấy lạnh nơi tay.
anh xem đôi lần "Chạm"
thấy mình cũng khao khát cũng mong mỏi nhớ thương
và anh nghĩ về em
về - những xôn xao từng có
nỗi buồn bây giờ ráo hoảnh và ẩn ức
giọt nước mắt kìm được nhưng rơi tỏm vào trong
nhói - trong tim
vì sao vậy?
em ơi mỗi chiều
cuộc đời xiêu.
Tổng số lượt xem trang
Thứ Hai, 9 tháng 4, 2012
Thứ Năm, 5 tháng 4, 2012
Lần đánh đố bản thân của Kim Thư
Bạn đi Mỹ chơi lâu quá không về. Nhớ bạn, tôi lôi bài cũ của bạn ra đọc.
Vẫn rưng rưng !
Nữ diễn viên tự nhận phần lỗi về mình khi để đội thi của chị cùng ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng chịu quá nhiều 'búa rìu dư luận'. Kim Thư trải lòng về những gì xảy ra xung quanh cuộc thi hát mà trước giờ chị khá kín tiếng.
- Cảm xúc của chị về kết quả Cặp đôi hoàn hảo?
- Tôi thấy mừng vì mình đã đi hết con đường của chương trình.
- Nghe có vẻ giải bạc không làm thỏa mãn chị?
- Nghe có vẻ giải bạc không làm thỏa mãn chị?
- Điều duy nhất khiến tôi thấy không thỏa mãn là đã
không được hát nhiều như mình nghĩ khi nhận lời tham gia chương trình.
Kết quả chỉ là một sự tổng kết cho cuộc chơi này. Nhất, nhì hay ba không
còn quan trọng, hay làm mình thỏa mãn. Có mặt trong đêm chung kết coi
như thành công rồi.
Khi tham gia bất cứ cuộc chơi nào, cái vui nhất là tôi đã chơi hết mình và tồn tại với nó suốt cả quá trình.
![]() |
Diễn viên Kim Thư (trái) cùng Lương Gia Huy (giữa) sải bước trên thảm đỏ Liên hoan phim Việt Nam Quốc tế lần thứ nhất hồi năm 2010. Ảnh: Hoàng Hà. |
- Giọng hát của chị bị khán giả chê nhiều. Chị trả lời sao?
- Đừng đòi hỏi tôi phải như ca sĩ chuyên nghiệp trên
sân khấu Cặp đôi hoàn hảo. Tôi là một diễn viên và một người làm kinh
doanh. Tôi chỉ mang niềm yêu thích ca hát đến với cuộc thi.
- Với những lời chê quá nặng nề, chị phản ứng thế nào?
- Tôi cười thôi.
- Đó là nụ cười đồng tình hay cái cười mỉa mai của một người quá tự tin vào bản thân?
- Đó là nụ cười thương thân. Một người có vị trí xã
hội nhất định như tôi (lời anh Lê Minh Sơn nói đấy) lại phải cố gắng làm
trò trên sân khấu hết đêm này qua đêm khác. Cuối cùng nhận lại là những
lời miệt thị, ác ý.
Nhưng không sao, tôi biết những nhận xét đó chỉ là một
phần. Cặp Đàm Vĩnh Hưng - Kim Thư nhận được nhiều tin nhắn bình chọn
nhất suốt cuộc thi chứng tỏ phần đông vẫn yêu thương và quan tâm đến
chúng tôi.
- Được như thế là nhờ sự nổi tiếng của cái tên Đàm Vĩnh Hưng. Chị nghĩ sao?
- Không thể phủ nhận điều đó. Nhưng Kim Thư không phải
là không ai biết đến. Tôi không quan tâm đến cái ảo trên mạng, chỉ tin
vào những gì thực tế bản thân nhận được. Đó là rất nhiều tin nhắn đồng
cảm, chia sẻ và chúc mừng sau mỗi đêm thi, là những người không hề quen
biết nhưng thấy tôi ngồi trong nhà hàng Biển Nhớ là đến hỏi han, khen
ngợi...
![]() |
Đàm Vĩnh Hưng và Kim Thư trao đổi trước một đêm thi. Ảnh: Lý Võ Phú Hưng. |
- Nếu hình ảnh của chị bị ảnh hưởng xấu sau Cặp đôi hoàn hảo, chị sẽ làm gì để níu lại sự yêu quý của khán giả?
- Tôi ý thức được từ đâu khán giả thương mình. Họ thương Kim Thư từ một cô Mai chân chất trong phim Đẻ mướn,
đồng cảm với một nữ diễn viên mà tận tay bắt từng con tôm, con cá giới
thiệu cho khách hàng, hoặc là bà mẹ với hai con trai kháu khỉnh...
Không thể vì một chương trình Cặp đôi hoàn hảo mà cái
tên Kim Thư được quan tâm nhiều hay ít hơn. Cũng như Lê Khánh vậy, người
ta đâu thể vì cô ấy hát không hay mà lại giảm sút tình cảm với những
công sức mà Khánh bỏ ra trên sân khấu kịch và phim ảnh.
Thực sự tôi thấy mình được nhiều hơn mất từ cuộc thi
này. Ngay cả những lời chê bai với tôi cũng quý. Khán giả còn thương,
còn quan tâm mới nhận xét mình. Nghệ sĩ sợ nhất là khi không còn ai để
tâm đến mình. Không khen đã đành, ngay cả một lời góp ý, một lời chê
cũng không thì thê thảm lắm.
- Chị nói thích hát nhưng thực tế, chị hát rất ít trong các tiết mục dự thi. Vì sao vậy?
- Chắc mọi người thấy rõ tôi thường lãnh phần bè hoặc
hát giọng gió cao vút. Cái khó của tôi và Đàm Vĩnh Hưng là sự "lệch pha"
về dòng nhạc ngay từ đầu. Việc chọn được tông nhạc phù hợp cho cả hai
càng khó hơn. Thực tế, tôi ít khi có quyền được chọn. Tôi hát ca khúc
quen thuộc của anh Hưng và hát bè cho anh.
Nhiều bạn bè khuyên tôi "tranh" hát, nhưng đây chỉ là
cuộc chơi. Tôi "đấu tranh" làm gì để mất hòa khí. Tôi vui vẻ chấp nhận
và cố gắng làm cho tiết mục của cặp mình tốt nhất ở mức có thể.
Một "cặp đôi hoàn hảo" thì không phải là hỗ trợ nhau
để hoàn thành trọn vẹn tiết mục sao? Mà một phần dự thi đâu chỉ có hát,
chúng tôi còn có kịch bản, còn diễn xuất. Giám khảo cũng chấm phần thể
hiện khả năng của thí sinh đấy chứ. Sở dĩ chị Siu Black, anh Lê Minh Sơn
cho điểm cao như thế là vì anh chị ghi nhận sự cống hiến của chúng tôi
trong từng tiết mục. Và tôi cảm ơn họ vì sự thấu hiểu này.
- Không chỉ hát, ngay cả phần diễn xuất, nhiều lúc chị tỏ ra rất cứng, không được uyển chuyển bên bạn diễn. Chị giải thích sao?
- Cái này thì đúng là rất khó để tôi thay đổi. Bản
tính độc lập trong cuộc sống đã in hằn trong tôi từ nhỏ. Hồi còn trẻ,
tôi đã tự lập ở Mỹ. Đến khi có gia đình, tôi vẫn một mình chống chọi với
việc kinh doanh 3 năm nay. Mà người kinh doanh thì ít khi mềm mại lắm.
Nhưng nói đi phải nói lại. Tôi có thể vừa khóc vừa
hát, rồi vừa hát vừa nhảy thật cuồng điên trên sân khấu. Hay là bạn có
thấy một ca sĩ nào mang hàm răng hô Thị Nở mà hát chưa?
![]() |
Một tuần sau khi thực hiện tư thế "lết đất" như dân rock, vết bầm tím vẫn còn hiện diện trên hai gối của nữ diễn viên. Ảnh: Jer Phạm. |
- Chị có kỷ niệm khó quên nào với Cặp đôi hoàn hảo?
- Tôi nhớ hoài bữa tối giả trai
cho phần thi nhạc dance. Tôi mang luôn mái tóc giả về nhà. Con trai nhỏ
cố thức đợi mẹ về, nhưng gặp tôi thì đẩy ra và bảo “không phải mẹ Thư”.
Cặp đôi hoàn hảo để lại quá nhiều kỷ niệm cho tôi. Lần hát nhạc rock, tôi tập tư thế lết đất như dân rock đến bầm tím cả hai đầu gối. Rồi cả lần thay đổi bản phối tiết mục Tiếng trống Mê Linh, đến cuối cùng, tôi và anh Hưng phải ra tận nơi yên nghỉ của cô Thanh Nga để nhờ cô quyết định bằng cách gieo đồng xu...
- Còn kỷ niệm nào khác với bạn diễn - ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng?
- Kết hợp với Đàm Vĩnh Hưng là điều may và không may
của Kim Thư. Cái may mắn thì rõ quá rồi. Tôi nói không may ở chỗ, Đàm
Vĩnh Hưng có một cá tính đã được thừa nhận. Ít ai có thể xoay chuyển hay
thay đổi được. Làm việc với anh Hưng phải biết nhún nhường. Nhưng, đọng
lại sau cùng là tôi thấy mình có lỗi với anh. Sau những nỗ lực của hai
đứa, cái tên Đàm Vĩnh Hưng vẫn bị một phần khán giả lôi vào chửi bới.
Tôi tự thấy một phần là do mình không thể làm tốt hơn.
Có những hành động của anh làm tôi cảm động lắm: như
mua từng cái đầm cho tôi mặc, ngồi bệt xuống đất để mang giày cho tôi...
Cử chỉ quan tâm này sẽ làm tôi nhớ mãi.
![]() |
Bộ đầm trắng mà Kim Thư mặc trong đêm chung kết là do Mr. Đàm mua. Ảnh: Lý Võ Phú Hưng. |
- Có thể, tất cả thông tin này nếu được chia sẻ
trước đêm chung kết, Kim Thư sẽ được khán giả hiểu và thông cảm hơn. Sao
chị lại im tiếng?
- Cũng vì bản tính của một người làm kinh doanh. Tôi
không muốn nói nhiều vì nó tạo cho tôi cảm giác như mình đang mưu cầu sự
thương hại.
Dư luận như những đợt sóng. Con sóng sau sẽ xô lấp con sóng trước. Từ từ rồi mọi chuyện sẽ qua, không ở lại mãi. Mọi người phản ứng mạnh mẽ
vì cặp Đàm Vĩnh Hưng - Kim Thư cứ thẳng tiến vào vòng trong. Bản thân
tôi cũng thấy tiếc cho những cặp thí sinh bị loại, thì dễ hiểu được cảm
xúc của người hâm mộ họ. Nhưng hãy nhìn kỹ, nếu chúng tôi bị loại sớm
thì liệu rằng, chương trình có còn lực hút như nó đã có? Vấn đề này
thuộc về phạm trù cảm xúc. Mà cái yêu cái ghét mình làm sao điều khiển
được.
Chính vì vậy, tôi đợi chương trình chấm dứt thì mới
trả lời một lần rồi thôi. Nói nhiều quá hóa ra lại không hay. Ngay cả
buổi phỏng vấn trực tuyến dành cho 3 cặp thí sinh trước chung kết, tôi
cũng không tham gia. Nghe đâu, người ta nói tôi sợ nên né. Thú thực,
trên đời này, tôi chỉ sợ khi nhìn thấy cha mẹ mỗi ngày một yếu đi, khi
nhìn hai con trai nóng sốt đến không yên giấc, hay khi nghe một trận
thiên tai hoành hành cả thế giới. Còn ngoài ra, tôi chai lì lắm. Như thế
mới là Kim Thư.
Nhiêu Huy
Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012
Nguyên Thảo - ca sĩ đứng ngoài showbiz
Chọn một góc khuất của quán, cô ca sĩ Đà Lạt nhâm nhi tách cà phê, lặng lẽ ngắm dòng người trên đường Đồng Khởi sầm uất nhất Sài Gòn. Sự bình thản trong đời sống giúp Nguyên Thảo luôn giữ được bản sắc trong nghề hát.
Hai năm nay, Nguyên Thảo chuyển nhà ra ngoại thành, rời khỏi nhịp sống sôi động của Sài Gòn. Mỗi khi nhớ phố, nhất là buổi chiều, cô sẽ có mặt tại góc quán quen và lặng lẽ ngắm nhìn. "Tính cách của mình như thế, cố ép cũng chẳng vào đâu. Mấy lần chuyển nhà rồi nhưng thấy vẫn hợp nhất là bây giờ, sống ở ngoại thành cho nhẹ nhàng. Còn khi nào không chịu nổi nữa thì trốn về Đà Lạt ít hôm. Ở đó là sướng nhất", Nguyên Thảo trải lòng.
![]() |
Nguyên Thảo lặng lẽ sống và hát. Ảnh: T.N. |
Tính cách đó vận sâu vào suy nghĩ của nữ ca sĩ, tác động lên cả con đường ca hát mà cô chọn. Là ca sĩ nhưng chẳng bao giờ cô xuất hiện trong các sự kiện, hay cuộc chơi nào. Khiêm tốn, cô bảo "do mình xấu xí, lại không nổi tiếng nên chẳng ai mời". Còn thực tế, có được mời cô cũng ngại ngần không góp mặt. Trong tiệc sinh nhật thứ 91của nhạc sĩ Phạm Duy tại TP HCM hồi tháng 10, Nguyên Thảo là một trong số ít ca sĩ nhận được lời mời. Dù quý ông lắm, cô vẫn "cứ thấy ngại ngại" nên chỉ dám gửi bó hoa chúc mừng. Tham gia chương trình ca nhạc lớn nào, cô đến thật sớm và giấu mình kỹ trong hậu trường. Diễn xong là ra về, né tránh mọi lời mời chụp ảnh, hay trả lời phỏng vấn.
"Người ta bảo mình kiêu. Nhưng không phải vậy. Cũng tại bản tính trầm trầm người Đà Lạt ấy".
Đà Lạt với không khí trong lành, những buổi ban mai mát lạnh sớm hình thành nên giọng hát trong trẻo, thánh thót. Cách hát của cô cũng "thản nhiên" như cách sống. Chậm rãi và ngân nga. Cô trau chuốt và nâng niu đến mỗi lời hát. Nhờ thế, cái tình luôn đọng lại trong lòng khán giả. Và chất giọng đặc biệt ấy luôn được đánh giá cao. Khi cô tìm đến nhạc sĩ Dương Thụ, ông dành cho cô không ngớt lời khen và sẵn sàng giúp cho album đầu tay Suối và cỏ thành công vang dội. Thảo hát nhạc Phạm Duy. Người nhạc sĩ lớn ấy cho rằng, cô là ca sĩ hiếm hoi trong nước hát hay nhạc mình. Còn khi kết hợp Võ Thiện Thanh cho dự án mới, nhạc sĩ "Chuông gió" khẳng định, Thảo là viên ngọc quý của làng nhạc.
Nhận những lời có cánh, Thảo chỉ mỉm cười và phản biện là do cô may mắn, tìm được những cơ hội tốt. "Tôi chỉ chủ động trong công việc, chứ không cất công tìm kiếm. Mà đôi khi như thế lại hóa hay, những cái may tự nhiên đến".
Từ tốn là từ chính xác để hình dung về Nguyên Thảo. Hơn 8 năm trước, một thân một mình lên lập nghiệp tại Sài Gòn, Nguyên Thảo là gương mặt quen của phòng trà. Khán giả của 2B, M&Tôi không ai là không biết cô ca sĩ có giọng hát cao vút, mượt mà, chuyên "cover" bản hit của Mỹ Linh, Celine Dion... Lặng lẽ làm việc, Thảo gặp Dương Thụ và được ông cùng êkíp Anh Quân - Huy Tuấn hỗ trợ hoàn thành CD đầu tay. Khi Suối và cỏ thành công vang dội, giới thiệu cho khán giả khắp nơi một giọng hát mới đầy tiềm năng cũng là lúc cô nghỉ hát phòng trà, xuất hiện thỉnh thoảng vài đêm với lý do "đã xác định là ca sĩ chuyên nghiệp thì phải có nhạc của mình, không thể cover bài của người khác mãi được".
![]() |
Từ một ca sĩ phòng trà, Nguyên Thảo trở thành cái tên không thể thiếu trong nhiều chương trình lớn cả nước. Ảnh: T.N. |
Và cũng từ tốn, Nguyên Thảo góp nhặt dần những dấu ấn trong nghề, không ồn ào nhưng đắt giá.
Năm 2006, Nguyên Thảo vụt sáng trong chương trình Bài hát Việt với Giấc mơ mang tên mình. Ca khúc lọt vào top bài hát hay của năm và bản thu live giọng hát Nguyên Thảo từ chương trình với chất lượng khá thấp vẫn được lan truyền nhanh chóng trên mạng.
Năm 2006, Nguyên Thảo vụt sáng trong chương trình Bài hát Việt với Giấc mơ mang tên mình. Ca khúc lọt vào top bài hát hay của năm và bản thu live giọng hát Nguyên Thảo từ chương trình với chất lượng khá thấp vẫn được lan truyền nhanh chóng trên mạng.
Nhiều năm liền, Nguyên Thảo "bén duyên" với nhạc Trịnh Công Sơn, Phạm Duy, là cái tên không thể thiếu trong các đêm nhạc lớn có chủ đề của hai nhạc sĩ này. Cô cũng là gương mặt được các nhạc sĩ ưu ái giao cho thể hiện những bài hát khó như: Nếp ngày, Thu cạn (Giáng Son), Những khung trời khác, Thời gian để yêu (Đỗ Bảo)... Mới đây, khi ca khúc Đường chiều lá rụng của Phạm Duy được cấp phép, Thảo cũng là người được nhạc sĩ giao cho thể hiện. Ca khúc nào qua giọng hát Nguyên Thảo cũng được đón nhận, được người yêu nhạc sôi nổi giới thiệu nhau nghe.
Thế nhưng, Nguyên Thảo không như nhiều người, khi gặt hái chút thành công với thể loại nhạc nào đó, họ sẽ có ngay sản phẩm tung ra thị trường. Sau 4 năm im tiếng, cô vẫn chưa có thêm một CD nhạc nào. Nhiều người cứ thắc mắc, chỉ cần cô tập hợp các ca khúc đã thể hiện cũng đủ làm thỏa mãn một số đông khán giả. Hay đơn giản là một album nhạc Phạm Duy. Cô giải thích: "Có thể tôi hát được khen hay. Nhưng để gọi là ưng ý hoặc là sản phẩm của riêng mình thì phải khác. Tôi phải thật cảm thấy mình đang hát từ chính cảm nhận và nỗi niềm của mình".
![]() |
Giọng hát Đà Lạt gặp lại khán giả Hà Nội vào đêm Giáng sinh. Ảnh: T.N. |
Chần chừ mãi, Nguyên Thảo mới mạnh dạn làm một CD nhạc Trịnh với những bài hát quen thuộc nhưng được nhạc sĩ Võ Thiện Thanh hòa âm thật mới. Đó là quá trình dài chiêm nghiệm cuộc đời, sống chậm để nhìn và hiểu được mọi thứ xung quanh. Dù vậy, đã tiến hành gần 2 năm, thời gian phát hành vẫn còn để ngỏ. Cô nói vẫn cần phải chăm chút thêm.
Noel này, Nguyên Thảo là ca sĩ chính của chương trình Không gian âm nhạc tại Hà Nội, nơi từng vinh danh Thanh Lam, Thu Phương, Tuấn Ngọc... Hai đêm diễn vào tối 24-25/12 ghi dấu lần đầu, Nguyên Thảo đứng riêng một chương trình và trải lòng với khán giả bằng nhiều ca khúc. Cô hào hứng khoe rằng mình được ưu ái. Còn khán giả hoàn toàn có cơ sở để tin rằng, lựa chọn của Ban tổ chức đã chính xác. Bởi trong đêm đông Hà Nội, sẽ không gì ấm áp cho bằng được đắm chìm trong mạch cảm xúc êm dịu, có khi trầm buồn, lúc lại bay bổng với tiếng hát cao vút Nguyên Thảo, như từng hồi chuông gióng vào đêm thánh.
Nhiêu Huy
[ để dành ]
Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012
Nguyên Thảo cần may mắn trong âm nhạc
Có khi nào bạn tự hỏi, những gì bạn muốn thực sự cần thiết cho mình? Nguyên Thảo thì có đấy. Cái tư duy sống thế nào để hợp lẽ, hợp mọi người nhưng quan trọng nhất là hợp với chính con người mình thường trực nơi cô. Cô mang nó vào âm nhạc, vào mỗi dự án ấp ủ.
Ấy thế mà, đã 6 năm sau album đầu tay, thời gian trình làng CD thứ hai trong sự nghiệp ca hát vẫn còn bỏ lửng. Khán giả yêu mến giọng hát trong trẻo - hát buồn hay vui vẫn cứ thanh thản, phơi phới - mong đợi, muốn nghe Nguyên Thảo hát. Còn cô cứ loay hoay “gõ đúng cánh cửa mình cần”.
Loay hoay cùng Nguyên Thảo trong buổi chiều cuối tuấn Sài Gòn nhẹ nhàng, miên man từ Whitney Houston đến nhạc Việt, rồi chuyển sang cuộc “đối thoại với Thượng đế” (CD mà Thảo kết hợp làm cùng nhạc sĩ Võ Thiện Thanh)... bỗng dưng bạn cũng muốn tìm đúng thứ mình cần trong cuộc đời.
Loay hoay cùng Nguyên Thảo trong buổi chiều cuối tuấn Sài Gòn nhẹ nhàng, miên man từ Whitney Houston đến nhạc Việt, rồi chuyển sang cuộc “đối thoại với Thượng đế” (CD mà Thảo kết hợp làm cùng nhạc sĩ Võ Thiện Thanh)... bỗng dưng bạn cũng muốn tìm đúng thứ mình cần trong cuộc đời.
- Lúc hay tin danh ca Whitney Houston qua đời, chị thế nào?
- Buồn. Và tiếc. Lúc trước, khi Michael Jackson ra đi, cũng thấy tiếc. Nhưng lần này buồn nhiều. Nhìn nét mặt của bà những năm gần đây, tôi thấy sự mệt mỏi. Người nghệ sĩ đôi khi tự mang vác nỗi cô đơn cho mình nên đời sống cũng khổ theo.
- “Hãy cho tôi một khoảnh khắc trong cuộc đời, khi tôi vẫn đang chạy đua cùng số phận” (lời bài hát One Moment In Time của Whitner). Ở chị dường như không cho thấy cảm giác chạy đua?
- Không chạy nhưng đi. Vẫn đi và hát. Người ta ra CD hằng năm, hay 2 năm một lần, còn mình 6 năm rồi không có thêm album vẫn được mời hát, vẫn còn xuất hiện được. Vậy là hay rồi. Vội vàng quá không tốt. Nhất là với sự nghiệp. Tôi chuộng thái độ thận trọng, kỹ càng trong công việc.
- Chị lý giải việc quá từ tốn mà bản thân vẫn còn được nhớ mặt đặt tên thế nào?
- May mắn. Cuộc đời này lệ thuộc rất nhiều vào yếu tố may mắn. Tôi nghĩ nó chiếm đến 80%. Bạn có giọng hát, bạn có điều kiện vật chất nhưng thiếu may mắn, có thể bạn sẽ không làm được gì cả. Thượng Đế bảo rằng, khi tất cả cánh cửa đóng lại, ắt sẽ có một cánh cửa mở ra. Cái chính là bạn có may mắn gõ đúng cánh cửa đó hay không?
- Từ bao giờ, chị trở nên duy tâm?
- Cuộc sống luôn vận hành. Quan niệm sống con người theo đó biến đổi. Ở tôi, tư duy thay đổi rõ hẳn khi đọc được cuốn sách “Đối thoại với Thượng Đế”. Về mọi thứ, sự sống, con người. Đến mức, tôi nghĩ phải đưa nó vào âm nhạc.
- Có thể hiểu như một cuộc diễn dịch sách bằng âm nhạc?
- Không hẳn như thế. Cuốn sách là ý tưởng. Một cuộc đối thoại mà đôi khi không thể trao nhau những gì cụ thể. Bạn có mường tượng, mình sẽ nói gì khi đối mặt Thượng Đế. Ước mơ, lẽ sống, nỗi vui, niềm khao khát... Đôi khi là rất nhiều, nhưng có thể chỉ là vô ngôn. Nhìn nhau và cảm nhận. Cuộc đối thoại của tôi là sự đồng cảm khi nghe, khi cảm thấy giai điệu và chút gì đó từ lời ca tan chảy trong người.
- “Khách hàng là Thượng Đế”. Ngay cả khi họ mở nhiều cảnh cửa cho chị lựa chọn, chị vẫn chần chừ bước vào?
- Tôi biết một số khán giả của tôi vẫn nóng lòng chờ. Tôi cũng nóng lòng và đang tích cực gõ cửa mỗi ngày đấy chứ. Nhưng tôi rất rạch ròi giữa cái mình muốn và cái mình cần. Anh có thể hát nhiều thể loại nhạc, nhưng dòng nhạc anh chọn có cần cho gu thẩm mỹ âm nhạc của anh không? Bạn nhìn người ta bước lên xe sang, đôi khi bạn cũng muốn đấy, nhưng bạn có thật cần một chiếc xe không?
- Chị hát vì khán giả hay vì sở thích?
- Âm nhạc phải do tôi chọn, thấy thích thì mới làm được. Giống như trò chơi may mắn 1 ăn, 1 thua vậy. Sản phẩm mình cẩn trọng làm ra, đáp ứng đúng thị hiệu của một phần khán giả thì càng bảo vệ được sự yêu mến của họ. Tôi có lòng tin những ai đã thích tiếng hát của mình sẽ có đồng cảm với thể loại tôi chọn.
- Cho dù nó xa rời số đông vốn là yếu tồ cần để đẩy một tên tuổi lên hàng đầu?
- Thì phải chấp nhận thôi. Cái chính là thị trường âm nhạc hiện giờ có phù hợp để giới thiệu sản phẩm của mình hay không. Tôi sợ album của mình nhanh chóng rơi vào quên lãng, và không muốn thành quả của thời gian dài đầu tư nghiêm túc ít được đón nhận.
- Chị đang bi quan về thị trường nhạc Việt?
- Tôi thấy thị trường bây giờ hay đấy. Có những lớp kế thừa và thu hút người nghe. Làn sóng trẻ bây giờ định hình khá rõ, xuất hiện và kế thừa lớp anh chị đi trước. Đó là điều đáng mừng. Nhưng cái chưa được là thị trường nhạc không phân khúc rõ ràng. Có cảm giác như mọi người đang nghiêng hẳn về pop. Phần đất dành cho rock, jazz, classic... ít quá. Tôi thì muốn âm nhạc màu sắc hơn, cho khán giả có nhiều lựa chọn hơn.
- Có cách nào để giải quyết tình hình này, theo chị?
- Chúng ta cần những ca sĩ học hành bài bản. Đa phần hiện nay là tay ngang xen vào, nên sự biến hóa về thể loại nhạc không nhiều. Khi bạn có nền tảng vững, có học thuật, bạn dễ dàng pha trộn cho âm nhạc của mình thêm màu sắc. Thí dụ cùng là màu tím, nhưng tím có nhiều sắc thái khác nhau. Anh hát pop, vẫn có thể khéo léo pha trộn tí jazz, tí rock... Một khi đã như thế, khán giả cũng tự động phân khúc rõ theo thể loại. Nền âm nhạc, theo đó chuyên nghiệp và phát triển hơn.
- “Hãy cho tôi một khoảnh khắc trong cuộc đời, khi tôi vẫn đang chạy đua cùng số phận” (lời bài hát One Moment In Time của Whitner). Ở chị dường như không cho thấy cảm giác chạy đua?
- Không chạy nhưng đi. Vẫn đi và hát. Người ta ra CD hằng năm, hay 2 năm một lần, còn mình 6 năm rồi không có thêm album vẫn được mời hát, vẫn còn xuất hiện được. Vậy là hay rồi. Vội vàng quá không tốt. Nhất là với sự nghiệp. Tôi chuộng thái độ thận trọng, kỹ càng trong công việc.
- Chị lý giải việc quá từ tốn mà bản thân vẫn còn được nhớ mặt đặt tên thế nào?
- May mắn. Cuộc đời này lệ thuộc rất nhiều vào yếu tố may mắn. Tôi nghĩ nó chiếm đến 80%. Bạn có giọng hát, bạn có điều kiện vật chất nhưng thiếu may mắn, có thể bạn sẽ không làm được gì cả. Thượng Đế bảo rằng, khi tất cả cánh cửa đóng lại, ắt sẽ có một cánh cửa mở ra. Cái chính là bạn có may mắn gõ đúng cánh cửa đó hay không?
- Từ bao giờ, chị trở nên duy tâm?
- Cuộc sống luôn vận hành. Quan niệm sống con người theo đó biến đổi. Ở tôi, tư duy thay đổi rõ hẳn khi đọc được cuốn sách “Đối thoại với Thượng Đế”. Về mọi thứ, sự sống, con người. Đến mức, tôi nghĩ phải đưa nó vào âm nhạc.
- Có thể hiểu như một cuộc diễn dịch sách bằng âm nhạc?
- Không hẳn như thế. Cuốn sách là ý tưởng. Một cuộc đối thoại mà đôi khi không thể trao nhau những gì cụ thể. Bạn có mường tượng, mình sẽ nói gì khi đối mặt Thượng Đế. Ước mơ, lẽ sống, nỗi vui, niềm khao khát... Đôi khi là rất nhiều, nhưng có thể chỉ là vô ngôn. Nhìn nhau và cảm nhận. Cuộc đối thoại của tôi là sự đồng cảm khi nghe, khi cảm thấy giai điệu và chút gì đó từ lời ca tan chảy trong người.
- “Khách hàng là Thượng Đế”. Ngay cả khi họ mở nhiều cảnh cửa cho chị lựa chọn, chị vẫn chần chừ bước vào?
- Tôi biết một số khán giả của tôi vẫn nóng lòng chờ. Tôi cũng nóng lòng và đang tích cực gõ cửa mỗi ngày đấy chứ. Nhưng tôi rất rạch ròi giữa cái mình muốn và cái mình cần. Anh có thể hát nhiều thể loại nhạc, nhưng dòng nhạc anh chọn có cần cho gu thẩm mỹ âm nhạc của anh không? Bạn nhìn người ta bước lên xe sang, đôi khi bạn cũng muốn đấy, nhưng bạn có thật cần một chiếc xe không?
- Chị hát vì khán giả hay vì sở thích?
- Âm nhạc phải do tôi chọn, thấy thích thì mới làm được. Giống như trò chơi may mắn 1 ăn, 1 thua vậy. Sản phẩm mình cẩn trọng làm ra, đáp ứng đúng thị hiệu của một phần khán giả thì càng bảo vệ được sự yêu mến của họ. Tôi có lòng tin những ai đã thích tiếng hát của mình sẽ có đồng cảm với thể loại tôi chọn.
- Cho dù nó xa rời số đông vốn là yếu tồ cần để đẩy một tên tuổi lên hàng đầu?
- Thì phải chấp nhận thôi. Cái chính là thị trường âm nhạc hiện giờ có phù hợp để giới thiệu sản phẩm của mình hay không. Tôi sợ album của mình nhanh chóng rơi vào quên lãng, và không muốn thành quả của thời gian dài đầu tư nghiêm túc ít được đón nhận.
- Chị đang bi quan về thị trường nhạc Việt?
- Tôi thấy thị trường bây giờ hay đấy. Có những lớp kế thừa và thu hút người nghe. Làn sóng trẻ bây giờ định hình khá rõ, xuất hiện và kế thừa lớp anh chị đi trước. Đó là điều đáng mừng. Nhưng cái chưa được là thị trường nhạc không phân khúc rõ ràng. Có cảm giác như mọi người đang nghiêng hẳn về pop. Phần đất dành cho rock, jazz, classic... ít quá. Tôi thì muốn âm nhạc màu sắc hơn, cho khán giả có nhiều lựa chọn hơn.
- Có cách nào để giải quyết tình hình này, theo chị?
- Chúng ta cần những ca sĩ học hành bài bản. Đa phần hiện nay là tay ngang xen vào, nên sự biến hóa về thể loại nhạc không nhiều. Khi bạn có nền tảng vững, có học thuật, bạn dễ dàng pha trộn cho âm nhạc của mình thêm màu sắc. Thí dụ cùng là màu tím, nhưng tím có nhiều sắc thái khác nhau. Anh hát pop, vẫn có thể khéo léo pha trộn tí jazz, tí rock... Một khi đã như thế, khán giả cũng tự động phân khúc rõ theo thể loại. Nền âm nhạc, theo đó chuyên nghiệp và phát triển hơn.
Đỉnh Yên
[Bản chưa bị cắt như trên Elle Mag số tháng 3/2012]
[Bản chưa bị cắt như trên Elle Mag số tháng 3/2012]
Thứ Ba, 13 tháng 3, 2012
Em
Xa em - anh như trưa nắng đi trên cát
Thèm - một dòng sông, những cánh buồm
Xa em - anh như người hát sau đêm hát
Chỉ thấy gió - bên những tấm phông
Xa em - anh như người khát sau cơn khát
Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011
Em trong mắt tôi

Ám ảnh đến tận giờ là giọng cảm ơn nghèn nghẹn của em khi tôi ôm em thật chặt. Những khi quá đầy tình cảm, tôi thường lúng túng bày tỏ. Tôi nhớ mình đã nói "Em thành công rồi".


Lời nói đó chất chứa nhiều tình cảm, quan tâm và cả lo lắng. Tối 14/12, tôi ngồi cùng bàn với anh Quang Huy Wepro và nói: áp lực lớn nhất của em nó là làm sao chứng tỏ khả năng sáng tạo. Người ta quen sự hoàn hảo và ấn tượng của mỗi tiết mục mà em xuất hiện, nên khi xâu chuỗi lại trong cùng một chương trình là điều hết sức khó khăn. Làm sao để khán giả bị lôi cuốn vào không gian mà chỉ duy nhất mình em làm tâm điểm không dễ.
Em làm được ! Tôi nể phục sức lao động sáng tạo không nói nên lời.


Khi chiếc phi thuyền từ từ hạ xuống sân khấu Lan Anh, khi miệng tôi hu hét cùng vô vàn người xung quanh, khi ánh sáng lấp lánh của phi thuyền, của bộ đồ sắt em mặc chiếu thẳng vào mắt tôi..., nước mắt đã chảy. Chẳng ngần ngại gì phải giấu tình cảm này. Và khi em lướt trên vai của các vũ công, tôi nhìn thấy được thành quả của cả một chặng đường - một khoảng thời gian cực kỳ dài mệt nhọc chứ không phải gói gọn trong 2 tháng làm show.
Cảm xúc đến lần hai khi em hát bài "Giấc mơ chỉ là giấc mơ". Rất tự nhiên, mọi người hát theo em. Mọi người ở đây không chỉ là Fan của em đứng vây quanh khán đài. Tôi thấy có những khách mời, có tôi, có bạn bè tôi và cả những nghệ sĩ nổi tiếng nhép miệng theo em. Họ quý em, họ thích vũ đạo của em. Họ còn nghe em hát, nằm lòng những bản hit của em.


Rồi cảm xúc dâng thành cao trào. Khi gương mặt có chút bơ phờ mệt mỏi vì tập luyện của em xuất hiện trên clip và chia sẻ nỗi lòng, tôi nhận được tin nhắn "em bị xúc động" từ một người em khác mà tôi quý như với em. Đồng cảm lắm vì lúc đó tôi cũng nghẹn. Không phải lần đầu nghe những nỗi niềm này, nhưng cách mà em trải lòng với số đông sao thấy thương quá. Nó thật như con người, như những gì tôi đã tận mắt thấy. Không sáo ngữ. Không điêu ngoa.
Những gì đã diễn ra trong tối 15/12 chắc còn ám ảnh tôi một thời gian nữa. Không dễ gì qua được, bởi phải nhìn thấy em những ngày đau khổ, lúc em vui hay buồn, hay khi em tự hỏi "anh biết khán giả giờ đang cần cái gì không?" thì mới cảm nhận hết được cái trọn vẹn cảm xúc khi ngồi giữa muôn ngàn con người hô vang lên "Hồ Ngọc Hà" tại sân khấu Lan Anh. Thành quả này xứng đáng tặng cho ai luôn mang cái tâm ác trong người, nhìn em bằng con mắt hằn học và ganh ghét. Nhìn vào để họ tự nhìn lại mình.
Câu trả lời của em , vì thế, cũng thật xứng đáng !


Bạn bè, người thân, khán giả dành tình cảm cho em nhiều lắm sau show diễn này. Với tôi, sự thành công này còn có ý nghĩa lớn lao hơn.
Tôi thêm vững tin vào khả năng lao động nghệ thuật của em - mà từ đó tôi thấy thật quý những giờ phút trăn trở trên mỗi bài viết về em. Những bài báo ấy - tôi nâng niu và coi như những giá trị trong nghề.
K.H.
Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011
Bạn hoàn hảo trong mắt tôi !
Cuộc chơi đã khép màn ! Tôi mừng vì biết sẽ không phải thấy ánh mắt buồn sâu, thấy dáng đi tấp tới và vẻ mệt nhoài nơi bạn. Tôi thật sự mừng vì bạn đã đi đến cuối con đường, quá nhiều hố sâu, gai nhọn.
Chúng đâm bạn bật máu.
Lần đầu tôi nghe bạn khóc. Qua phone, tôi mường tượng được bạn não nề đến cỡ nào. Tôi thương vì điều đó. Tôi từng rơi vào trạng thái dồn nén, ẩn ức đến muốn nổ tung nên tôi hiểu cảm giác của bạn. Cái buổi sáng bạn nói muốn "té ngang", tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Tôi biết, ý kiến của bản thân mình góp phần lớn cho quyết định của bạn. Dằn lòng, tôi khuyên bạn đi tiếp. Dù với thực tâm, tôi muốn bạn yên ổn. Tôi muốn bạn dừng. Tôi muốn thấy vẻ liến thoắng, hồn nhiên hơn là sự bực dọc, cay cú.
Bạn đã làm được. Tôi nể phục sự cầu tiến và cái ý chí cao ngạo nơi bạn. Bạn nói "Tôi sẽ làm được cho Huy thấy" và hơn bao giờ hết, gần 4 năm quen và thân nhau, tôi tin bạn tuyệt đối. Tôi tin, cái thế bị dồn đến đường cùng sẽ làm người ta phát hỏa.
Một cách tự nhiên, tôi đã rơi nước mắt khi được nhìn bạn hát nhiều như thế. Cuối cùng thì, mọi nỗ lực đã thành công. Có trễ muộn nhưng bạn làm được, bạn chứng tỏ được cho mọi người và cho tôi thấy là bạn làm được. Tôi quý từng tiếng vỗ tay trong đêm thi cuối, mỗi khi bạn buông hết chữ trong một câu. Nó lớn lao hơn giá trị của sự khen ngợi. Nó mang tính công nhận và vực dậy tinh thần cho một con người.
"Hãy nghe tôi hát đi. Nếu Huy chê, tôi sẽ từ chối. Nói thật đấy".
Một phần lỗi do tôi đã ậm ừ để bạn tự quyết. Nhưng bạn biết không, nếu cho trở lại, tôi vẫn kiên quyết bảo bạn đi thi.
Bởi những sóng gió vừa qua chả là gì so với nghị lực bạn đang có để chịu đựng trong cuộc đời này. Tôi thấy mình may mắn khi là nơi để bạn trút chia sẻ về mọi sự của cuộc đời. Sóng gió này, bạn đã vượt qua. Thì, những cái khác bạn đang gánh gồng, bạn cũng sẽ qua.
Tôi tin thế !
Thương bạn.
Chúng đâm bạn bật máu.
Lần đầu tôi nghe bạn khóc. Qua phone, tôi mường tượng được bạn não nề đến cỡ nào. Tôi thương vì điều đó. Tôi từng rơi vào trạng thái dồn nén, ẩn ức đến muốn nổ tung nên tôi hiểu cảm giác của bạn. Cái buổi sáng bạn nói muốn "té ngang", tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Tôi biết, ý kiến của bản thân mình góp phần lớn cho quyết định của bạn. Dằn lòng, tôi khuyên bạn đi tiếp. Dù với thực tâm, tôi muốn bạn yên ổn. Tôi muốn bạn dừng. Tôi muốn thấy vẻ liến thoắng, hồn nhiên hơn là sự bực dọc, cay cú.
Bạn đã làm được. Tôi nể phục sự cầu tiến và cái ý chí cao ngạo nơi bạn. Bạn nói "Tôi sẽ làm được cho Huy thấy" và hơn bao giờ hết, gần 4 năm quen và thân nhau, tôi tin bạn tuyệt đối. Tôi tin, cái thế bị dồn đến đường cùng sẽ làm người ta phát hỏa.
Một cách tự nhiên, tôi đã rơi nước mắt khi được nhìn bạn hát nhiều như thế. Cuối cùng thì, mọi nỗ lực đã thành công. Có trễ muộn nhưng bạn làm được, bạn chứng tỏ được cho mọi người và cho tôi thấy là bạn làm được. Tôi quý từng tiếng vỗ tay trong đêm thi cuối, mỗi khi bạn buông hết chữ trong một câu. Nó lớn lao hơn giá trị của sự khen ngợi. Nó mang tính công nhận và vực dậy tinh thần cho một con người.
"Hãy nghe tôi hát đi. Nếu Huy chê, tôi sẽ từ chối. Nói thật đấy".
Một phần lỗi do tôi đã ậm ừ để bạn tự quyết. Nhưng bạn biết không, nếu cho trở lại, tôi vẫn kiên quyết bảo bạn đi thi.
Bởi những sóng gió vừa qua chả là gì so với nghị lực bạn đang có để chịu đựng trong cuộc đời này. Tôi thấy mình may mắn khi là nơi để bạn trút chia sẻ về mọi sự của cuộc đời. Sóng gió này, bạn đã vượt qua. Thì, những cái khác bạn đang gánh gồng, bạn cũng sẽ qua.
Tôi tin thế !
Thương bạn.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)