... như một cách để dành cảm xúc.
Nói thế nào. Cảm giác nặng nề khi đi xem một chương trình ca nhạc ? Từ lâu cảm giác háo hức đó không còn. Nó như một gánh nặng và trách nhiệm. Tránh sao được cái nặng nề tràn lên khuôn mặt.
Không định bụng cũng không nghĩ suy nhiều. Thế mà cảm xúc về phố cứ chực ùa về.
Nghĩ về "đêm nằm mơ phố", về 1 bài viết ngô nghê, một thời trút cả nỗi lòng qua trang viết. Tự tin gởi người anh quen đăng báo, tự tin cầm tiền nhuận bút và tự xem đó là cách bán đi cảm xúc nông nổi của mình.
Người yêu ư? Thằng em dùng 2 từ này, mình nghe thật buồn. Lẽ ra nên hiểu theo một nghĩa khác. Kẻ thù chẳng hạn!
Vì sao? Vì những mất mát, khổ đau của lần đầu tiên là vĩnh viễn. Là dù có nhòa đi thì nó vẫn mặc nhiên chập chờn, như đôi lần "mơ như mình quên hết...".
Bảo là yêu thì Không. Bảo là nhớ cũng Không. Đó là cảm giác Không rõ ràng.
Để mỗi lần muốn cố gắng thêm tí nữa, dấn thân thêm tí nữa, cũng nghe chậm lại 1 bàn chân. Bước hụt là cái khổ.
----
Chị về. Ấm áp 1 vòng tay. Một ánh mắt. Một lời nói "thành viên ngôi nhà nhỏ".
Chị hát. "Đêm đêm nằm mơ phố". Cảm ơn chị khơi gợi chút quá vãng trong lòng.
Chị khóc. Nhiều người hiểu được cảm xúc của chị. Đó là niềm vui.
Tôi hơi buồn vì váy trắng dép cài hoa trắng có "phôi pha" ít nhiều.
20 nhận xét:
Tâm trạng quá anh trai ơi ... Dường như đang chia sẻ rất nhiều nhưng mấy ai hiểu dc trọn vẹn, anh nhỉ?
Tự em yêu, tự em quý, rồi tự em đòi hỏi. Rõ ràng anh thấy, ở em cái tự xúc cảm là sinh sôi nhất, để rồi có khi tự thấy áy nái vì nhạt phai những màu trắng mình mặc định...
Như vậy cũng không phải là không tốt, ít ra anh cũng đã trú ngụ vào em như thế nhiều lần. Cảm ơn em!...
Bản thân anh cũng không rõ ràng nên thôi, em đừng cố gắng hiểu trọn vẹn. Chia sẻ được là tốt rồi, thanks em much.
Thế bao giờ thực hiện lời hứa vào một ngày tháng 9, trong một quán cafe ko vắng vẻ?
Báo cáo: Em đã sửa chữa lỗi lầm.
Báo cáo: Thích theme của anh. Không bị ràng buộc bởi những cái khung và đường viền. Mọi thứ được để mặc, tự lớn và tự trôi. Cảm xúc có làm được như vậy không anh?
@ mR cÚN: quên rùi!
@ MEg: có khi có, khi không em à
... phôi pha ít nhiều...
Cha Gyp nhà mình nắm nời quá. Những lời Duy Ý Chí phát mệt á, nhìn tới nhìn lui, thấy comment "xúc cảm trú ngụ" nhiều hơn entry và nó đang "sinh sôi", hé hé
Ờ hờ, đi xem TP hát, xem DDVN thích hỉ. Sao chẳng ới ới một tiếng cho người khác đi xem để về chia bớt tâm trạng nhẩy. Mèo rất là vớ vẩn. :D.
Đừng để dành, có chút nào cứ xài hết!
Anh mới là vớ vẩn chứ. Ở Hà Nội thì làm sao mà xem???
Anh nhìu chuyện quá !
@Boo: cảm ơn em nói hộ lòng anh.
@HNLT: phải để dành dù chỉ là chút hương thơm còn lại ...Hehe
thật thì chẳng hiểu trọn, mà cũng không cần vẹn thế, chỉ là một sự chia sẻ, nho nhỏ đến anh. :)
Cảm ơn em!
Ngay cả lòng mình còn giữ không được một bước chân, thì trách chi cái váy trắng cài hoa có nhạt nhoà chút màu sắc hả người?
Haha. Cái này gọi là tự huyễn hoặc đấy ku !
Hôm qua giờ hắt xì liên tục, hóa ra có người réo mình
Ừ
em ko hiểu gì cả, về những gì nếu là của anh trên ni. Nhưng thích entry này, thích chỉ vì thích!
Đăng nhận xét