Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2008

Váy trắng, dép cài hoa trắng của tôi

Khi cảm xúc về chị lại đủ đầy và nồng nàn như cũ, không có lý do gì lại không post lên.

Thu Phương – Hướng nhìn trực diện

Đối với người ca sĩ đang giữ vị trí ổn định trong làng nhạc, có một gia đình hạnh phúc đáng để nhiều người ngưỡng mộ, bỗng nhiên ra đi, chấp nhận nhiều mất mát, hy sinh cả hạnh phúc, để rồi trở lại sau gần 5 năm xa cách, chắc chắn sẽ có muôn vàn thắc mắc “vì sao?” cần được giải đáp. Đó là cách nhìn từ phía khán giả, những người dành sự quan tâm đến nhân vật.

Tuy nhiên, người viết xin được chọn một hướng nhìn khác về vấn đề. Qua đó, Thu Phương – người có số phận tương đồng như thế - sẽ tự vấn, trước nhất là với chính bản thân chị, kế đến là cho những ai có quan tâm đến câu chuyện. Và tất nhiên với mỗi nghi vấn, còn gì xác đáng hơn nếu chính bản thân Thu Phương – người trong cuộc – sẽ tự giải đáp. Có thể xem đây là cái nhìn trực diện của chính nhân vật khi nói về bản thân mình.

Thế nên, sẽ chẳng có một trích dẫn hay dẫn chứng trực tiếp nào được sử dụng trong bài viết dưới đây, bởi tất cả là tâm sự của chính người trong cuộc cũng như một số chi tiết liên quan đến nhân vật đã diễn ra trên thực tế. Người viết – với lời lẽ của mình – chỉ đảm nhận vai trò của một người tường thuật.

thuphuong

Nhiều người vẫn gán 2 từ “bỏ đi” cho tôi?

Đúng hơn đây không phải là một câu hỏi. Bởi Thu Phương khẳng định nó qua tai nghe, qua mắt đọc và nhiều nhiều lời kể lại từ mọi người xung quanh, kể cả thân hay không. Thế nhưng, chất nghi vấn nằm trong cái thắc mắc của người nói lên lời khẳng định. Và theo chị, câu trả lời đúng nhất nằm ở việc chị vẫn thuộc quốc tịch Việt Nam. Chị hài lòng về điều đó và cũng chưa có ý định phải thay đổi. Như vậy, 2 từ “bỏ đi” liệu có còn đúng nữa, có như cách của nhiều người vẫn nghĩ hay không?

Chị nhớ lại lần lưu diễn định mệnh tại Mỹ vào năm 2003. Cái ham muốn phục vụ khán giả của một người ca sĩ ý thức được cái khao khát của mình với nghề khiến chị thấy mình chưa làm được gì cả. Khán giả người Việt còn đâu đó ở khắp nơi trên thế giới này nhiều lắm và mong mỏi lớn nhất của Thu Phương, lúc bấy giờ, là được phục vụ, thu hút càng nhiều người nghe mình càng tốt. Thế nhưng, câu chuyện lại diễn ra theo một chiều hướng khác khi chị quyết định ở lại Mỹ. Câu phát biểu “người ta có quyền chọn nơi mình sinh sống” của chị lập tức trở thành tâm điểm của dư luận. Để rồi từ đó, Thu Phương mặc nhiên được gán với 2 từ “bỏ đi” không cần một cảm thông, một chia sẻ.

Đâu là sự quan tâm thật thà?

Nhiều lần Thu Phương nói chị chỉ cần một lời nói nhẹ, hay một chia sẻ nhỏ nhưng thật thà. Bởi biến cố đã xảy ra và những hệ lụy nối theo từ việc quyết định ở lại của Thu Phương đem đến một quãng thời gian khó khăn trong đời sống. Người ta quan tâm đến từng hành động dù nhỏ của chị, nhưng có mấy ai đếm bao nhiêu viên thuốc mà chị phải dùng để đưa mình vào giấc ngủ? Người ta câu nệ đến từng lời chị phát biểu nhưng những ai trong số đó thực sự tìm hiểu đâu là khởi nguồn cho những phát ngôn?

Để có những đêm, chị chân thành chia sẻ “mình đã mơ như mình quên hết”, quên đi những xúc cảm tưởng chừng đã là vô cùng, đã là quá giới hạn của tình yêu, sự khó khăn và nỗi nhớ. Mà hơn hết là nỗi nhớ con, khởi nguồn từ tình mẫu tử.

Tôi đã vượt qua thế nào?

Bằng âm nhạc. Vì âm nhạc chị đã từng phải chọn lựa, thì để vượt qua chị cũng sẽ bấu víu vào nó. Âm nhạc còn là niềm dự cảm mà đôi khi ngay bản thân chị, hay bất cứ những ai có quan tâm đến từng bước đường nghệ thuật của chị khi nghĩ lại cũng phải “giật mình”. Album cuối cùng tại Việt Nam chị phát hành có tên gọi “Như chưa bắt đầu” để rồi không đầy 1 năm sau đó, chị phải bắt đầu một hành trình mới với lắm nỗi gian nan. Album gần đây nhất chị ra mắt tại hải ngoại có tên gọi “Điều cuối cùng đợi chờ”. Để rồi cũng chỉ với khoảng thời gian ngắn ngủi chừng 1 năm, giấc mơ trở về hát cho khán giả Việt Nam, một điều từng là quá vô cùng với chị, đã thành sự thật.

Một dạo người ta nghe chị hát, bất kể là nhạc Trịnh, nhạc Việt Anh hay Duy Mạnh, tiếng Việt hay tiếng Anh cũng đều nồng nàn, day dứt. Đôi khi, nó gây cảm giác nặng nề cho người thưởng thức. Chị cũng nhận thấy như thế, nhưng làm sao có thể hát khác được, một khi cái nặng nề đó mới chính là cảm xúc thật sự trong lòng? Cái chị chọn “mỗi ngày một niềm vui” không thanh thản như lời bài hát mà nghe chừng đau đáu và hoang mang lắm!

Một chia sẻ nữa cũng được chị nhắc đến là nhóm người hâm mộ giọng hát Thu Phương ở khắp nơi trên thế giới, tất nhiên có cả Việt Nam. Chị ưu ái gọi đó là “ngôi nhà nhỏ”, là nơi mà mỗi đêm khi giấc ngủ không trọn vì cơn mơ cũng làm mình đau đớn, chị đích thân gõ từng dòng tâm sự, trả lời từng email cho các thành viên, đôi khi chỉ để đáp lại một dòng chia sẻ ngắn ngủi, kiểu như “em đồng cảm với ca khúc Đêm nằm mơ phố” hoặc “nhớ Phương quá Phương ơi”. Đó là những tình cảm mà theo chị, nếu không có những biến cố xảy ra thì trong đời, mình khó lòng “gặt hái” được. Đôi khi đơn giản như việc được nhìn thấy những nickname: dongsonglodang, cophaiemmuathuHaNoi hay Muahoabolai…, cũng đủ ấm lòng. Do đó, tại sao mình không giải bày, chia sẻ trước những cảm thông rất thật thà như thế? Gắn với một quãng khó khăn trong cuộc sống thì đó còn là cách bấu víu cảm xúc hữu hiệu.

thuhphuong

Tôi đã về.

Là một khẳng định. Thu Phương đã về với những gì được gọi tên là yêu thương nhất, gần gũi nhất. Trước nhiều tràng pháo tay của khán giả trong bốn đêm diễn Duyên Dáng Việt Nam vừa qua, chị kể lại giấc mơ của một quãng thời gian khó khăn trong đời sống. Giấc mơ đã hiện hữu như “điều cuối cùng đợi chờ” cũng đã xảy ra. Niềm vui, hạnh phúc quá khác biệt khiến chị cảm giác như không phải là hát, mà đúng hơn chị đang nói, chậm rãi từng lời, từng cảm xúc khi chúng đã quá đong đầy.

Trở về đã là niềm vui. Chị bày tỏ mong muốn được hát nhiều hơn, tâm sự nhiều hơn với khán giả thân thương của mình. Có thể sẽ là một đêm nhạc riêng vào tháng 3 này, chị xuất hiện trở lại với đúng hình ảnh của một Thu Phương – Mùa thu Hà Nội từng in dấu trong lòng công chúng. Tuy nhiên, với một cảm xúc khác, không yêu đời, sốc nổi như trước đây mà bằng chính những trải nghiệm chị thu được sau những biến cố trong cuộc đời.

Cũng chính vì thế, chị cho rằng không cần phải quan tâm đến chuyện tiếc hay không cho quãng thời gian 5 năm qua mà thật ra mình đã được những gì? Người ca sĩ còn đòi hỏi gì hơn nếu được sống bằng chính cảm xúc đời sống của mình trong từng lời hát? Còn gì thật thà hơn khi mình lại đem từng lời hát ấy chia sẻ cho khán giả yêu thương mình?

Câu chuyện kết thúc trong giọt nước mắt long lanh, trong nụ cười có phần mãn nguyện khi người ca sĩ hòan thành nốt đêm diễn cuối trong lần hát trở lại đầu tiên này.

Có thể bạn, với tư cách người đọc, vẫn không tin vào cảm xúc của nhân vật hay còn hoài nghi về sự áp đặt cảm xúc chủ quan của người viết. Tuy nhiên, nếu một trong những lý giải trên đây phần nào giải tỏa được một ít thắc mắc của người đọc thì xem như cảm xúc của ca sĩ Thu Phương được chia sẻ. Và người viết đã hoàn thành trách nhiệm chuyển giao của mình.

tháng 1 năm 2008
Đỉnh Yên

6 nhận xét:

Poco nói...

Đọc xog bài ni, ai mà còn tin anh NKM là fan nhà B Poco chít liền liền tù tì...!!!

Ken nói...

Em luôn thik, chính xác là admire, cách anh dùng từ và ngắt câu ^_^

Đỉnh Yên nói...

@Poco: anh sang nhà mới của riêng anh lâu rồi em à
@Ken: thanks em.

Mr. Cu'n nói...

Sắp hết tháng 3 rồi, mà có thấy động tĩnh gì đâu hả trời???
Đây có được coi là việc thực hiện lời hứa trong 1 quán cafe ko vắng người cuối tháng 8 ko ta?
@ Poco: Em ui, với Mèo, B là niềm đam mê, còn P là sự đồng cảm. 2 điều ấy luôn đi cùng Mèo, và ko bao giờ bị mai một đâu E ạ! Hehehe :)
Đúng ko hả Mèo.
Anyway, rất thích bài này. Nhưng nếu có cái váy trắng, cài hoa trắng thì vui hơn...

Đỉnh Yên nói...

@Mr Cún: ngày xưa không có máy ảnh để đem theo mấy đêm nhạc. Chịu khó tưởng tượng giùm nhé.

Poco nói...

úi, thế mà em ko biết mình nông cạn đến thế nhỉ!!!...hc,...