Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

Cái 'Sướng' thật lớn lao !

"Nhà báo / phóng viên bây giờ chỉ viết cho sướng họ".

Sau vụ đám cưới của anh bạn bị phanh phui một cách hời hợt trên báo, tôi ngẫm và hiểu thấu đáo những lời chia sẻ của chị trong cuộc họp giao ban.

Tin chắc, những ai làm nghề sẽ có đôi lần "sướng đến rần người" khi hoàn thành một bài viết tâm đắc. Tôi bình thường như mọi người. Và tôi tầm thường hơn khi cứ muốn vân vê những gì cũ kỹ để được tái sướng. Thí dụ như, tôi nghe nói đến Nguyên Thảo, tôi chắc chắn ngay sau đó sẽ tìm lại bài viết về cô mà tôi viết trong một đêm... thao thức vì không ngủ được. Hay như, nghe Thu Phương hát, tôi lại tìm bài phỏng vấn đầu tiên thực hiện khi chị trở về, chính thức bước lên sân khấu quê nhà.

Vì sao vậy?
Vì khi đọc lại, tất cả cảm giác sẽ ùa về rất mới. Nguyên vẹn.

Khi tôi viết Nguyên Thảo, tôi hình dung cách Thảo nhỏ nhẹ "gọi cho bạn thêm cái bánh nhé!" / "bạn muốn tôi lăn ư" / "bánh của Thảo sẽ giúp bạn tròn nhưng đẹp hơn". Tôi nhớ lại cách trả lời mà cái đầu gật, gật, cái nháy mắt hay nghĩ ngợi cẩn thận cho từng câu nói.
Khi tôi đọc Thu Phương, tôi nhớ đến cái ôm chầm "cái này là dành riêng cho em đấy". Tôi nhớ khi anh Dũng tỏ vẻ không hài lòng khi chị trả lời cho tôi ngay bên ngoài hậu trường, chị đã nói "riêng em Huy thì ưu tiên". Sau này có anh bạn nói, chị khéo "hơn đời" nhưng tôi vui vì ít ra trong những phút giây hiếm hoi ấy, tôi đã vui đến chừng nào.

Vậy đấy. Hỏi sao cái sướng không lớn lao!

Lan man quá, nhưng không sao blog là nơi người ta muốn viết gì thì viết.

Trở lại câu chuyện của chị. Khi chị trăn trở, ưu tư và mất ngủ vì một sự cố từ chuyện sướng tay. Tôi đã tỏ ra rất chia sẻ cùng chị. Nhưng phải đợi đến tối qua, khi tôi nghe câu chuyện của anh. Tôi mới bất ngờ. Ồ, thì ra con người (không chỉ là nhà báo) thích "sướng" thật.

Anh bảo, anh chỉ đặt ra một câu hỏi duy nhất cho vợ sắp cưới : "Tại sao nó không gọi cho mình?". Nhưng việc mà anh và vợ phải làm thì lao đao hơn nhiều. Chỉ vì một thông tin hóng hớt, anh và vợ phải bỏ một buổi chiếu ra mắt phim và chọn ngay quán cà phê bên đường để giải quyết sự cố "tự sướng" này . Tối đó, việc đầu tiên là hai vợ chồng phải đi ngay sang nhà bà con để chia sẻ và trình báo về hôn sự. Bà con của anh người Bắc, gia giáo và tất nhiên là lớn tuổi hơn chúng ta rất nhiều. Và việc có mặt không còn là chia sẻ tin vui mà giống như một cuộc trình báo. Vợ chồng anh không muốn tạo cảm giác "qua mặt" hay "giựt gân" với bà con, họ hàng. Cả ngày hôm sau, là chạy đôn đáo để không rơi vào cảnh bị trách móc "tao thân thế mà không được báo tin sớm, phải lên báo mới biết tin mày cưới". Anh chỉ biết cười. Tôi nghe, cũng chỉ biết cười.

Nói gì với anh? Tính chất công việc của tụi em đôi khi cần nhanh, cần sốc và người viết khi không đủ nhận thức sẽ hoàn toàn một cách vô tình hay hữu ý đẩy câu chuyện sang một hướng khác hẳn, đẩy nhân vật vào thế bí. Khi người ta lao đao, có thể mình lại rung đùi khoái trá "báo tao có tin sớm nhất" "độc giả báo tao sướng nhất vì biết tin của tao".

Viết là viết cho sướng.
Cái sướng là cái ác chủ quan.

1 nhận xét:

Unknown nói...

Nhieu Huy viet hay lam..