Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 8 tháng 3, 2006

Ngay 8 Thang 3




Tình Tự Mùa Xuân


 


Con mong đợi mùa xuân – mùa của an lành hạnh phúc.


Con mong đợi ngày xuân – những ngày ấm nồng trong vòng tay Mẹ


 


Ngày ra đi, ánh mắt của Mẹ dõi theo, là hành trang, là yêu thương, con luôn ấp ủ nơi tim mình, để những ngày xa quê cô độc và lẻ loi, ánh mắt đó là nghị lực cho con tiếp bước trên đường đời.


Để bây giờ, nghe thoáng qua tai câu hát :


Mỗi mùa xuân sang Mẹ tôi già thêm một tuổi …


… lòng con không khỏi ngậm ngùi.


Con biết, tóc Mẹ giờ đã ngã màu, màu trắng của thời gian, của bận tâm cuộc sống, và màu trắng của nỗi mong ngóng con đêm ngày. Con nhớ đến những lần ngồi nhổ tóc sâu cho Mẹ, hạnh phúc lắm và thiêng liêng lắm !


Vậy mà, những lo toan cuộc sống đã cuốn con đi, để có những phút lơ là, con quên mất nơi quê nhà, vẫn còn ánh mắt Mẹ mòn mỏi âm thầm ngóng trông con. Con biết, những cuộc điện thoại ngắn ngủi, những dòng thư tay vội vàng cho Mẹ dù chỉ là đôi phút cũng cho Mẹ ấm lòng. Vậy mà, đôi khi, con quên …


Con quên, để giật mình sáng nay, trời trong và nắng vàng rực rỡ, tiếng chim hót đầu ngày nhắc nhở con về sự trở lại của mùa xuân.


Mẹ ơi, sáng nay xuân về


Mẹ trông ra ngoài sân nắng, Mẹ mong đứa con xa nhà.


Rồi mùa xuân, anh ấy sẽ về


Con sẽ về. Dù thế nào, con sẽ trở về.


Xếp lại hết những lo toan, bộn bề cuộc sống …


… những đau thương, khó nhọc đường đời


Mùa xuân – con về bên Mẹ, về trong vòng tay ấm ấp yêu thương của Mẹ.


Vì con biết, Mẹ là mùa xuân vĩnh cửu của đời con


Những ngày đầu xuân 2006


--------------


 


Ngày hôm nay, ngày 8 tháng 3


Tôi mở lại trang viết này và đau đáu.


Cũng chẳng thể nào nghĩ gì khác hơn ngoài Mẹ trong ngày hôm nay.


 


Bây giờ đau thương …


Bây giờ tức tưởi …


Bây giờ là khôn cùng …


….


Tôi quay về Mẹ


Tôi – Một thằng con bất hiếu !


 

Thứ Ba, 28 tháng 2, 2006

Va('ng




… buổi sáng trong vô thức


Ở chế độ tự lặp lại, bài Vắng cứ thế mà chảy vào tai. Không chủ động, cũng chẳng cố ý, vậy mà … vắng …


Trống trãi !


Mình tôi tôi hát và mình tôi tôi cười


Ngày như đêm vắng và thời gian trôi chậm


Mình tôi tôi khóc và mình tôi khô kiệt


 


Ở thế tự cô lập, tôi thấy mình như ngẫm ra nhiều điều. Những sự thật đôi khi làm Vắng lòng, và nát lòng. Hình như biết và vẫn biết


Nhưng né tránh, nhưng ngụy biện rồi tiếp tục dấn thân.


Bao nhiêu cho đủ cho 1 đời?


Ôm một nỗi cho riêng mình, tôi nhìn vào cuộc sống trong một sáng vô vị.


Từng bài nhạc vô tư lướt qua tai, từng con phố góc đường vô tư tôi lướt qua … để đọng lại trên hết là nỗi Vắng.


 


Nhiều khi thật buồn …


Mình nhìn mình từ chiếc gương lu mờ ,


Đời nhập nhằng vào với mơ


 


Mơ đấy, rồi già đấy …


 


Mà nhiều khi thảng thốt


Không chừng tôi già đi hơn tuổi tôi


Không một ai kêu mời,


Không một ai đón đợi


 


Gắng chờ … một ngày mai cho đời được hội ngộ cùng giấc mơ tôi


Dù … Vắng !


 


 

Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2006

Em & Dem - Vet Nut Ran




Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh …


 


Dạo này câu hát một thời ưa thích mỗi khi tôi nghĩ đến sự non trẻ của mình thường nhè nhẹ bên lòng. Như một lời khẳng định hay an ủi : Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh. Bây giờ là một nghi vấn.


Nghi vấn cho những hồn nhiên vô tư quanh đời mà đôi khi ngỡ ngàng trong đêm, mình đau. Đau lắm. Giật mình, buồn bã, một khoảng đen vô hình làm mình như chùng bước. Bước tiếp bước không còn hối hả, không còn vội vã, mà đầy hoài nghi, chán nản.


Cũng buồn lắm khi nhận thấy lòng mình như vậy, dù trong lòng vẫn khe khẽ : còn ta với nồng nàn … và tôi ơi đừng tuyệt vọng.


 


Em và Đêm – Vết nứt rạn


 


Những vết nứt đôi khi là những ám ảnh trong đời. Muốn quen hay quên thật không dễ dàng. Từng vết nứt cứ cứa sâu vào hồn cả vào da thịt, hằn dấu, rõ ràng mà tàn nhẫn. Nối tiếp nhau  … dần già cỗi.


Thời gian có làm mờ phai đi? Nhưng dù sao, phải biết là mình đã từng rạn nứt, đã từng đau.


 


Rồi sẽ qua hết đời cuốn trôi mãi … tha thứ cho mùa thu bé dại , mãi chơi đến muộn, loài hoa lỗi hẹn … chết trong vườn khuya.


 

Thứ Năm, 9 tháng 2, 2006

Gloomy Sunday




Người ta nói lúc chán đời đừng nghe ca khúc này. Gloomy Sunday có thể khiến bạn phải tìm đến cái chết.


Ngồi nghe Gloomy Sunday trong khi lòng đang chán nản và muốn … viết.


Không biết vài giờ tới hay một khoảng thời gian gần trong tương lai bản thân mình có tìm đến cái chết hay không, nhưng ngay lúc này, tại thời điểm này : Tôi nghĩ đến 2 từ Giải Thoát.


Giải Thoát ! Để cái đầu mình trống rỗng không vướng bận hay lo nghĩ về bất cứ chuyện gì cả.


Tôi muốn tìm đến cảm giác Quên. Muốn Quên – thật Quên – mà sao khó quá. Có bao giờ bạn cảm thấy bực bội ngay cả chính mình khi không thể quên một sự việc nào đó không? Như tôi bây giờ, cảm giác đó thật khổ sở.


 


Quên – để thấy tình cảnh đáng thương của chính mình


Quên – để nhận ra sự thật


Quên – để thanh thản buồn, thanh thản muộn phiền, thanh thản than


Quên – để … và để


 


Quên đi cũng là một Giải Thoát. Giải thoát để cứu rỗi con người, cứu rỗi cuộc tình, và cả cuộc đời.


 


Chán !


 


 

Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2006

Ngan Ngo Toi




Tựa Album sẽ là Ngẩn Ngơ Tôi.


Tôi hay Thôi.


TÔI


 


Uhm, Thì Tôi ngẩn ngơ.


 


Ngẩn ngơ


 


….trước cơn gió đêm thốc mạnh vào lòng. Gió bao nhiêu cho vừa lòng tôi, ,cho vừa những cơn sóng ngầm âm ỉ, luồn lách từng mạch máu, chảy tràn vào tim, tan loãng .


… trước đôi lứa yêu nhau nồng nàn, trước sự chia lìa xa cách giữa đôi người


… sau cơn ngủ dài mê mị, thức giấc ngậm ngùi khi ngoài hiên nắng lóe, và ánh vàng rực rỡ.


… trên đường phố đông nghịt người mà cảm thấy mình đơn độc, lao nhanh trong dòng người cười nói rộn rã, dường trốn tránh  – tránh đi một nỗi hân hoan mà trong lòng hằng ấp ủ.


… trong con hẻm nhỏ in hằn bước chân ai hằng đêm chờ đợi, hằng đêm đi về.


 



 


 


Rồi ánh trăng cũng đang tan dần

Rồi ước mơ cũng đang phai dần

Rồi chúng ta cũng đang xa dần

Còn yêu còn thương vẫn xa


 


Ngẩn ngơ … vì những cảm xúc đôi khi không hiểu nỗi, không giữ nổi cho riêng mình.


 


Còn lại gì sáng mai đây …


 


Bạn ơi, tôi ngẩn ngơ.


Ngẩn ngơ lắm trong đời sống này,  giữa những ngổn ngang cảm xúc, giữa những rộn ràng ưu tư có thật, dù chưa bao giờ, tôi nghĩ mình như thế.


 


Bạn ơi … đêm qua, những lời nói của bạn cứa vào tôi hằn lên những nỗi niềm mà tôi cố giấu, hay cố tình nhấn chìm quên lãng.


Là thật đấy, tôi ngẩn ngơ thế đấy …


Thì sao … ?


Buồn thì sao? Vui thì sao?


 


Mà ngẩn ngơ thì đã sao …….


 


Tựa Album sẽ là Ngẩn Ngơ Tôi .


Tôi chứ không phải Thôi.


 

Thứ Tư, 11 tháng 1, 2006

Ta Say Tro*`i Da^'t Cu`ng Say




Thằng bạn rủ rê : “ Chiều nay nhậu đi mày “


“uh, thì đi”


Đi – để rũ hết bực bội trong lòng


Đi – để xóa tan phiền muộn vướng víu


Đi – một cách chối bỏ


 


“Sao mày ủ dột thế ?”


 Cảm ơn bạn quan tâm, ủ dột. Phải rồi, mình ủ dột. Mà thật ra có chi để hớn hở với đời


“Uống đi mày, nói nhiều quá làm gì.”


“Thằng H mà cũng nhậu với nhẹt tui bây ơi”


 


Đôi khi cũng cần phải vậy. Bạn có biết sự ủ dột của tôi, sự nhậu nhẹt của tôi đến từ đâu không? Từ bạn đấy. Tôi ích kỷ quá, tôi không muốn nghe những thành công của bạn, tôi càng không muốn nghe những dự định tương lai gia đình của bạn. Bạn ơi, tôi không muốn


Mình thất bại, đúng là thất bại. Mọi chuyện.


 


Đêm. Sau một cuộc gọi, cái bực mình như không thuyên giảm mà trở nên nặng nề.


Chẳng cần những quan tâm, chẳng cần chăm sóc hỏi han, thừa thãi.


Tắt máy đi. Lao xe đi.


Lao vào đêm này … bằng đôi mắt trừng không chớp, bằng giọt lệ khô tủi hờn


Lao vào đêm này … bằng đôi tay lạnh cóng mà thân xác thì nghiêng ngã ngã nghiêng


Lao vào đâu đây …. khi xung quanh chỉ toàn là bất ổn ngổn ngang, phiền muộn.


Khóc.


Khóc ư? Đâu phải là khóc, là bụi đấy. Bụi vướng vào mắt, làm căng mắt, làm mắt thấy rõ đời mình, bóng tối phần số mình.


Khóc ư? Đã nhủ là không khóc thì không phải là khóc. Ngậm ngùi thôi … ngậm ngùi cho cái nỗi vui của bạn, cho cái bình yên đời sống nơi bạn.


 


Bóng tối. Trở nên thân quen tự lúc nào? Chẳng biết.


Ta ru ta bóng tối này.


Ta ru ta chết lặng này.


Bất lực.


 


Sáng


Vệ sinh


Ăn mặc


Đi làm


 


Bất ổn, muộn phiền vẫn quanh đây !


 


 


 


 

ANH , EM & DEM




Đôi khi …


Những cảm xúc không thể giữ nổi cho riêng mình


 


ANH


 


Kỉ niệm ùa về. Anh nhớ không ngày cũ …


Chắt chiu, nâng niu từng gói quà cho nhau …


Quan tâm, sẽ chia những lời động viên chân thành …


Bây giờ … trở thành kỉ niệm.


Vui biết mấy khi một lần trong đời có những kỉ niệm thật êm, thật đẹp.


Không nhuốm màu bội bạc, không giả dối lừa nhau …


Và …


Cũng chỉ có thế.


Cảm ơn ANH vì những sẽ chia hôm qua, những sẽ chia hôm nay , và còn mai sau … ?


Nhưng là sự thật đấy :


… những vết nứt rạn thành hai đầu nỗi nhớ … em & anh …


 


EM


 


Những yêu thương cố công góp nhặt … có còn cần thiết


Ánh mắt ấy, nụ cười ấy, sao quên ?


Có khi những chuyện xem ra quá nhỏ nhoi hóa ra lại lớn lao không thể ngờ


Có ai biết trước ?


Không ai.


Nhiều lúc, hình như đang cố níu kéo một điều gì đó không thật, để từng đêm về mỏi mắt cùng đêm


Nhiều lúc, muốn ánh mắt ấy, nụ cười ấy không hiện hữu đời thường


Để tim an lành, để tình vẹn nguyên


EM có còn hiền xinh như thế !


 


ĐÊM


 


Mỏi mắt cùng đêm


Bao đêm rồi nhỉ? Giấc ngủ dường như bị quên lãng .


Trằn trọc


Gió đêm lạnh thật. Cái lạnh nhắc nhở về một đêm cũng lạnh như thế trong đời. Buồn cười !


Ngày xưa, ngày đó, mình hãy còn trẻ con.


Trẻ con để thấy là cuộc đời này không yên bình lặng lẽ, không phải vô tư hồn nhiên là được.


Yêu. Thì yêu. Nhưng yêu có khác với thương?


Bao lần thoảng qua trong đời, để hằn sâu trong lòng nỗi nhớ.


Đêm, không yên bình như tưởng tượng


Dậy sóng.


Nôn nao và khó tả, nghĩ đến ANH, thèm có EM, và thương thân.


Bất ổn trong cuộc đời, có chán chường chưa?


Hay lại thêm những lần thiêu thân tự hủy?


Đêm tan và ngày lên … sự sáng suốt bao giờ ngự trị mãi trong đời ?