Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 20 tháng 4, 2006

Ro^~ng




cho một Hạt mưa không chạm đất

Những thành trì đóng kín,
Buồn quá phải không em.
Những giọt nắng tìm về,
Cũng làm đôi mắt xót


Em sợ bóng đêm,
Mà thêm nhiều khuya ngồi chìm đắm
Em sợ chia lìa,
Mà cứ hoài trách một cơn mưa


Ta không chia,
Không dành tiếng phân trần.
Vì chẳng thấy đâu gần.
Thương yêu em phù phiếm ...


Này thôi,
là bao dối lòng hay phủ nhận đếm, đong.
Em chẳng dám ước mơ thôi thì hãy bằng lòng.
Cứ căng mắt, căng mớ dây đời ràng buộc.


Ta vẫn ngồi đó bên đời tìm một lời tự sự !


Đừng dày vò nắng vàng,
Chúng không thuộc về ta
Đừng ném bao ánh nhìn phẫn nộ trước gương mờ
Một ngày chợt nhận ra : ta mất tích.



Ta thấy thảm :
Một hạt mưa,
Tìm về đất ấm.


Này thôi,
Những ngày véo von xin gói gọn vào trong mây ...



Cho trái tim,
Một vết cắt không hay ...
Cho gió trôi,
Nghìn cơn không nhẹ mát.


Hạt Mưa Rơi Bao Lâu (20/4/2006)


Thứ Ba, 18 tháng 4, 2006

Thoi Gian Oi




Có phải chăng là do thời gian đã làm xóa tan đi hết mọi yêu thương
và làm cho chúng ta bỗng nhiên trở nên xa lạ ...
Anh sẽ nghĩ gì về ngày hôm qua
Anh sẽ nghĩ gì về những ngày quá khứ
Và anh cũng sẽ nghĩ gì nếu như Tình Yêu sẽ mãi mãi không còn ..

Thời Gian ơi

Ta sẽ nghĩ gì khi Tình Yêu mãi mãi không còn ?

Sẽ là một buổi sáng tinh mơ ta thả cho xe trôi nhẹ trên đường, ánh nắng vàng rực rỡ trên cao chan hòa đây đó, ta khe khẽ cho riêng mình : nắng vàng em đi đâu mà vội ... mà vội nắng vàng nắng vàng ơi ...
Sẽ là một chiều tối ta thong dong hẹn hò cafe mà không bận lòng vì một điều gì, những câu chuyện thoáng qua tai, những gương mặt thoảng qua mắt nhìn, những ân cần hỏi han, chăm sóc thành thật cho ta biết ta còn được quan tâm - cũng là một hình thức của yêu thương
Sẽ là một trưa tan sở, ta tìm về cái ngủ hồn nhiên mà bỏ quên đi những ân cần không thật và không dành riêng mình.
Và sẽ là những đêm, khi bóng tôi phủ đầy thân mình, ta trở mình ngồi dậy, nhìn cho kỹ bóng đêm, cảm nhận cho hết nỗi một mình mình cần mang lấy bên đời mà trong lòng không một gợn sóng lăn tăn.

Như thế ta rồi có bình yên ? !

Những đêm - sáng - trưa - chiếu - tối - lại đêm .. thời gian ... vẫn trôi ...
Ta .. vẫn phải trôi ...

Thứ Hai, 10 tháng 4, 2006

Cam Xuc Ngay Hom Qua




Ngày hôm qua sao nhiều cảm xúc ...

7h sáng - Trương Định : Một góc đường - một cành phượng đã rực đỏ. Giật mình khi nhớ lại một thói quen, cứ ngỡ đã dần quên lãng vậy mà trở về, rất bỗng nhiên, rất ngỡ ngàng. Bao lâu rồi con không tất tả chạy về khoe cùng Má Má ơi cây phượng ở đầu Cầu Tàu có hoa rồi, cây ở trong Trường có chưa? Rồi đón nhận ánh mắt ấm áp và trìu mến của Má. Bây giờ Con nhớ, Con nhớ mỗi khi hè về, cành phượng trong sân trường vừa nhú một bông hoa đỏ là Má về nói lại trong bàn cơm buổi chiều, Phượng nở hoa rồi, là mùa hè đến rồi, nghĩa là sắp được danh chứng ngôn thuận nghỉ dạy rồi. Rôi hình như Má có phút chạnh lòng. Vì Con thấy má không được vui vì phải xa trường lớp dài ngày, vì con biết dù đôi khi sau 5 tiết dạy mệt nhọc về nhà Má rất mỏi mệt nhưng Má yêu cái nghề dạy này lắm. Con biết được vì Má không dạy một môn học chánh thường được nhắc đến như Toán, Lý, Hóa, ... Má không dạy một môn học thời thượng để có thể dạy thêm kiếm tiền như Toán, Anh Văn, ... Má dạy môn học cho Người ta biết nguồn gốc dân tộc mình, đất nước mình từ đâu mà thành ... Con ngưỡng mộ và tự hào vì điều đó. Con vừa vắng đi một thói quen trong cuộc sống thì Con nhận lại một thói quen khác ấm áp hơn, thiêng liêng hơn ... Con biết rằng không ai có thể bị dồn đến tận cùng cực nếu người đó còn có một nơi để nồng ấm mãi mãi trong tim mình : là gia đình, là má, là ba, là anh, là chị, .....

12h trưa - Take : Nhẹ nhàng vì những nụ cười, những ý định, những câu chuyện trao nhau không dối lừa. Vui !

19h30 - Nice Lê Văn Sỹ . Vui hơn! Nghe lại Meg và Rob hát Đỏ thắm khăn quàng ... cuộc đời em là ngàn hoa rực rỡ ... thấy trong lòng như trẻ lại, thấy như mình sống lại ngày xưa. Ngày mà mỗi lần hát một bài hát là căng miệng hát vang cả nhà để khoe giọng (...) rồi hỏi thật to hay không ? Ngày mà cặm cụi viết cho thật đầy đủ từng lời bài hát mình yêu thích, ngón tay cứ nhấp Pause liên tục để viết kịp một lời hát mà đôi khi đến Má phải bảo đưa đây Má viết dùm cho không thôi hư mất cái Cassette. Ngày mà cầm 1 cuộn băng nhạc vừa mua như vật báu, không dám cho ai mượn vì sợ mất, ... Ngày mà trong lòng không ngổn ngang vì bất cứ cái gì ngoài âm nhạc. Ngày đó xa mất rồi ....

22h - góc đường Nguyễn Đình Chiểu - Trần Quốc Thảo : cảm xúc chùng lại khi em tâm sự cùng anh những nhầm lẫn của mình.

Bởi nhầm lẫn ... suốt đời em lận đận

Nhầm lẫn ngày cũ : những gì chân thành lại ngỡ người ta đang đùa với mình rồi tự kìm lòng và bỏ đi một cảm xúc.
Nhầm lẫn ngày qua : những lời nói đùa giỡn đơn giản vậy mà cho là thật, là trong là lành rồi cưu mang vào đời mình những nỗi quen đến khi thiếu thì khó chịu

Để em lận đận ngày hôm qua khi những lời nói thành thật trở về, ấm áp bên tai và nhẹ nhàng như xưa, sao xót ! Để em lận đận trong từng nỗi vắng sự quen mà nhiều khi muốn mình như mất trí, quên đi hết để thanh thản sống, thanh thản vui và thanh thản cười.

Nhưng,
Cả ngay khi em đang nói với anh những nhầm lẫn về những suy nghĩ của bản thân mình, ngay khi em ngồi gỏ từng dòng chữ này, thật lòng em không biết mình có lại đang nhầm lẫn không ?

Ngày hôm nay em có đang nhầm lẫn không, để ngày mai em lại lận đận ? hở anh?

Em

...
...

Ngày 10 Tháng 4

Thứ Sáu, 7 tháng 4, 2006

No^~i Quen




Hàng cây nghiêng ngã phía trên
Mây đen giăng mắc
Em đi ...

Đi với cảm giác trôi, trôi trong đời, bên cánh gió phần phật, bên hàng lá xào xạc xào xạc, bên dòng người hối hả vội vàng ... Sao phải vội ?
Mưa lất phất ... em nhớ.
Một đêm mưa gió bão bùng, cảm giác được tin yêu, được trân trọng và được cần thiết. Mưa ngoài trời, mưa trên mắt, và mưa thắm ướt vai . Những giọt mưa trong lành, chân thật ... Em quý .. và em không thể quên. Anh nhớ không ? Có lần chính từ đêm mưa đó, anh góp cho em 1 con hạc giấy tung lên trời cao, chấp tay cho một khấn nguyện an lành.
Mọi sự rồi qua ... em hồ hởi nói với anh em vui, em vui quá, em thấy mình có ích, em thấy mình được cần thiết, và em thấy mình quan trọng ...

Anh biết không ? Sao đêm đó. Nhiều nỗi quen ập đến, thân thuộc như hơi thở hàng ngày. Cho nên khi thiếu thì là chông chênh, là khắc khoải.

Nhưng ...
Đêm qua, dưới cơn mưa em một mình thổn thức, một mình ướt tóc, ướt vai và ướt mi. Điều em lo nghĩ đã đến.
Anh nói với em : nhiều khi vắng đi một thói quen cũng không chịu được.
Bây giờ thì em hiểu rồi anh à. Em thấy rồi.
Vắng thật rồi anh. Một nỗi quen.

Em phải tập cho quen với sự vắng này phải không anh?
Anh có cho là em làm được không ?

Thứ Hai, 3 tháng 4, 2006

Hat Mua Roi Bao Lau




Chiều nay bỗng mưa về



Mưa về sau những ngày đầy nắng. Chút thảng thốt từ cơn mưa bất ngờ ập xuống không làm mộng mị sau một giấc ngủ trưa tan biến, bất giác anh thấy mình đang ngồi nghe mưa  và nghe mưa hát mê say.



Chiều nay có tôi ngồi



Anh đã đi qua ngày mưa, đủ cuồng phong cho anh hao mòn đức tin nơi tim mình. Để đôi khi đau đáu anh ước chi chỉ là một hạt mưa, đủ nhỏ, đủ nhẹ để không rơi, mà lang thang giữa đời cô quạnh. Những nỗi niềm riêng không còn mệt mỏi, không thể tải hết được trong một hạt mưa mà rơi vãi trong hành trình bất tận của đời mình. Và em ơi nếu em biết là lòng có khi đã tạnh như thế thì những yêu thương mà anh đang cố công góp nhặt thật quý giá biết chừng nào?



Mưa mỗi lúc một to, từng hạt đập vào mái hiên nhà, oà vỡ, dội về đất. Anh thấy mình bất lực. Đâu đó trong những giọt nước kia có hạt nào mỏi mệt như anh đang hối hả lao về đất để mong yên bình?



Cơn mưa chiều nay anh chẳng ngờ và chẳng mong đợi, cũng như có những chuyện anh không nghĩ và không tưởng lại có thể xảy ra, rất thật, rất rõ ràng. Thật như là mỗi một sớm mai tỉnh dậy, anh thấy mình trống trãi, đôi tay anh thì đang thả trôi dần những yêu thương ngày nào mình cố công có được,  những gì ôm ấp nơi tim ngỡ đâu là trong là lành, là chút tin yêu mà anh ngỡ chỉ mình anh, chỉ riêng cho mình anh.



Và anh chấp nhận, cuộc sống đôi khi phải học cách chấp nhận. Ngày nắng rồi ngày mưa, yêu thương rồi chia lìa. Mưa chiều chẳng gột xoá, chẳng giúp anh nguôi ngoai bao nỗi niềm, có chăng là phút giây thẫn thờ anh ngồi nhìn mưa và nghĩ về một hạt mưa trong cõi riêng của mình, một hạt mưa mà lẽ ra đã có một nửa, thật hồn nhiên, thật ấm cúng mà chân tình.



Xa xôi đã xa xôi rồi. Kỷ niệm còn cháy trên môi



Em qua nơi đây vẫn nói vẫn cười. Cớ sao tan vỡ tình tôi.



Kỷ niệm. Nhiều quá anh không đếm hết được. Anh đã từng kể cho em nghe, đây là kỷ niệm 1, kia là kỷ niệm 2, … rồi thứ n, phân bổ theo chiều dài thời gian, tan hòa trong không gian theo từng khoảnh khắc có nhau. Anh kể trong sự im lặng của em. Em nhớ hay không nhớ, hay là quên mất rồi ? Hoặc là những điều đó không mang tên Kỷ Niệm. Sự im lặng cho anh thấy mình thừa thải, cho anh thấy mình quá nhiều lời.



Nên thôi, em cứ im lặng.



Anh tin vào những gì mình thấy, những gì mình nghe, những gì minh suy nghĩ. Cả những suy nghĩ của mình mà còn không tin được thì thật là thương hại.



Anh thắm thiết một nỗi : kỷ niệm làm con người ta nhu nhược



Anh gom hết kỷ niệm mình có được, những điều anh gọi tên Kỷ Niệm. Sẽ có đôi khi bàng hoàng trước một nỗi quen tình cờ trước mắt, trước một nỗi quen vô tình thoảng qua tai, cho tim anh nhói, nhưng sẽ im lặng, im lặng tận hưởng cái đắm mình chết lịm trong sự ngọt ngào mình đã từng tận hưởng, đã từng ấp ôm.



Rồi tỉnh. Tỉnh lại trong cơn mê chưa tròn giấc khi ngoài kia mưa chiều trắng xóa. Một góc vườn cây xanh vẫn xanh, một khoảng trời mây trắng vẫn bay khi cơn mưa thưa hạt, đâu đó trong khoảng đời này, hạt mưa kia vẫn còn trôi, trôi đi, miệt mài và bình thản.



 



Hạt mưa rơi bao lâu ?



 



(Mưa - Chiều 2/4/2006)


 



 



 



 


Thứ Tư, 8 tháng 3, 2006

Ngay 8 Thang 3




Tình Tự Mùa Xuân


 


Con mong đợi mùa xuân – mùa của an lành hạnh phúc.


Con mong đợi ngày xuân – những ngày ấm nồng trong vòng tay Mẹ


 


Ngày ra đi, ánh mắt của Mẹ dõi theo, là hành trang, là yêu thương, con luôn ấp ủ nơi tim mình, để những ngày xa quê cô độc và lẻ loi, ánh mắt đó là nghị lực cho con tiếp bước trên đường đời.


Để bây giờ, nghe thoáng qua tai câu hát :


Mỗi mùa xuân sang Mẹ tôi già thêm một tuổi …


… lòng con không khỏi ngậm ngùi.


Con biết, tóc Mẹ giờ đã ngã màu, màu trắng của thời gian, của bận tâm cuộc sống, và màu trắng của nỗi mong ngóng con đêm ngày. Con nhớ đến những lần ngồi nhổ tóc sâu cho Mẹ, hạnh phúc lắm và thiêng liêng lắm !


Vậy mà, những lo toan cuộc sống đã cuốn con đi, để có những phút lơ là, con quên mất nơi quê nhà, vẫn còn ánh mắt Mẹ mòn mỏi âm thầm ngóng trông con. Con biết, những cuộc điện thoại ngắn ngủi, những dòng thư tay vội vàng cho Mẹ dù chỉ là đôi phút cũng cho Mẹ ấm lòng. Vậy mà, đôi khi, con quên …


Con quên, để giật mình sáng nay, trời trong và nắng vàng rực rỡ, tiếng chim hót đầu ngày nhắc nhở con về sự trở lại của mùa xuân.


Mẹ ơi, sáng nay xuân về


Mẹ trông ra ngoài sân nắng, Mẹ mong đứa con xa nhà.


Rồi mùa xuân, anh ấy sẽ về


Con sẽ về. Dù thế nào, con sẽ trở về.


Xếp lại hết những lo toan, bộn bề cuộc sống …


… những đau thương, khó nhọc đường đời


Mùa xuân – con về bên Mẹ, về trong vòng tay ấm ấp yêu thương của Mẹ.


Vì con biết, Mẹ là mùa xuân vĩnh cửu của đời con


Những ngày đầu xuân 2006


--------------


 


Ngày hôm nay, ngày 8 tháng 3


Tôi mở lại trang viết này và đau đáu.


Cũng chẳng thể nào nghĩ gì khác hơn ngoài Mẹ trong ngày hôm nay.


 


Bây giờ đau thương …


Bây giờ tức tưởi …


Bây giờ là khôn cùng …


….


Tôi quay về Mẹ


Tôi – Một thằng con bất hiếu !


 

Thứ Ba, 28 tháng 2, 2006

Va('ng




… buổi sáng trong vô thức


Ở chế độ tự lặp lại, bài Vắng cứ thế mà chảy vào tai. Không chủ động, cũng chẳng cố ý, vậy mà … vắng …


Trống trãi !


Mình tôi tôi hát và mình tôi tôi cười


Ngày như đêm vắng và thời gian trôi chậm


Mình tôi tôi khóc và mình tôi khô kiệt


 


Ở thế tự cô lập, tôi thấy mình như ngẫm ra nhiều điều. Những sự thật đôi khi làm Vắng lòng, và nát lòng. Hình như biết và vẫn biết


Nhưng né tránh, nhưng ngụy biện rồi tiếp tục dấn thân.


Bao nhiêu cho đủ cho 1 đời?


Ôm một nỗi cho riêng mình, tôi nhìn vào cuộc sống trong một sáng vô vị.


Từng bài nhạc vô tư lướt qua tai, từng con phố góc đường vô tư tôi lướt qua … để đọng lại trên hết là nỗi Vắng.


 


Nhiều khi thật buồn …


Mình nhìn mình từ chiếc gương lu mờ ,


Đời nhập nhằng vào với mơ


 


Mơ đấy, rồi già đấy …


 


Mà nhiều khi thảng thốt


Không chừng tôi già đi hơn tuổi tôi


Không một ai kêu mời,


Không một ai đón đợi


 


Gắng chờ … một ngày mai cho đời được hội ngộ cùng giấc mơ tôi


Dù … Vắng !