
Chiều nay bỗng mưa về
Mưa về sau những ngày đầy nắng. Chút thảng thốt từ cơn mưa bất ngờ ập xuống không làm mộng mị sau một giấc ngủ trưa tan biến, bất giác anh thấy mình đang ngồi nghe mưa và nghe mưa hát mê say.
Chiều nay có tôi ngồi
Anh đã đi qua ngày mưa, đủ cuồng phong cho anh hao mòn đức tin nơi tim mình. Để đôi khi đau đáu anh ước chi chỉ là một hạt mưa, đủ nhỏ, đủ nhẹ để không rơi, mà lang thang giữa đời cô quạnh. Những nỗi niềm riêng không còn mệt mỏi, không thể tải hết được trong một hạt mưa mà rơi vãi trong hành trình bất tận của đời mình. Và em ơi nếu em biết là lòng có khi đã tạnh như thế thì những yêu thương mà anh đang cố công góp nhặt thật quý giá biết chừng nào?
Mưa mỗi lúc một to, từng hạt đập vào mái hiên nhà, oà vỡ, dội về đất. Anh thấy mình bất lực. Đâu đó trong những giọt nước kia có hạt nào mỏi mệt như anh đang hối hả lao về đất để mong yên bình?
Cơn mưa chiều nay anh chẳng ngờ và chẳng mong đợi, cũng như có những chuyện anh không nghĩ và không tưởng lại có thể xảy ra, rất thật, rất rõ ràng. Thật như là mỗi một sớm mai tỉnh dậy, anh thấy mình trống trãi, đôi tay anh thì đang thả trôi dần những yêu thương ngày nào mình cố công có được, những gì ôm ấp nơi tim ngỡ đâu là trong là lành, là chút tin yêu mà anh ngỡ chỉ mình anh, chỉ riêng cho mình anh.
Và anh chấp nhận, cuộc sống đôi khi phải học cách chấp nhận. Ngày nắng rồi ngày mưa, yêu thương rồi chia lìa. Mưa chiều chẳng gột xoá, chẳng giúp anh nguôi ngoai bao nỗi niềm, có chăng là phút giây thẫn thờ anh ngồi nhìn mưa và nghĩ về một hạt mưa trong cõi riêng của mình, một hạt mưa mà lẽ ra đã có một nửa, thật hồn nhiên, thật ấm cúng mà chân tình.
Xa xôi đã xa xôi rồi. Kỷ niệm còn cháy trên môi
Em qua nơi đây vẫn nói vẫn cười. Cớ sao tan vỡ tình tôi.
Kỷ niệm. Nhiều quá anh không đếm hết được. Anh đã từng kể cho em nghe, đây là kỷ niệm 1, kia là kỷ niệm 2, … rồi thứ n, phân bổ theo chiều dài thời gian, tan hòa trong không gian theo từng khoảnh khắc có nhau. Anh kể trong sự im lặng của em. Em nhớ hay không nhớ, hay là quên mất rồi ? Hoặc là những điều đó không mang tên Kỷ Niệm. Sự im lặng cho anh thấy mình thừa thải, cho anh thấy mình quá nhiều lời.
Nên thôi, em cứ im lặng.
Anh tin vào những gì mình thấy, những gì mình nghe, những gì minh suy nghĩ. Cả những suy nghĩ của mình mà còn không tin được thì thật là thương hại.
Anh thắm thiết một nỗi : kỷ niệm làm con người ta nhu nhược
Anh gom hết kỷ niệm mình có được, những điều anh gọi tên Kỷ Niệm. Sẽ có đôi khi bàng hoàng trước một nỗi quen tình cờ trước mắt, trước một nỗi quen vô tình thoảng qua tai, cho tim anh nhói, nhưng sẽ im lặng, im lặng tận hưởng cái đắm mình chết lịm trong sự ngọt ngào mình đã từng tận hưởng, đã từng ấp ôm.
Rồi tỉnh. Tỉnh lại trong cơn mê chưa tròn giấc khi ngoài kia mưa chiều trắng xóa. Một góc vườn cây xanh vẫn xanh, một khoảng trời mây trắng vẫn bay khi cơn mưa thưa hạt, đâu đó trong khoảng đời này, hạt mưa kia vẫn còn trôi, trôi đi, miệt mài và bình thản.
Hạt mưa rơi bao lâu ?
(Mưa - Chiều 2/4/2006)