Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 11 tháng 7, 2006

nie^`m rie^ng




Có những khoảng nhớ hóa niềm riêng
 
Không thể tỏ bày, nên giữ cho riêng mình. Để cười với mình một chút, hoang mang một chút, rồi ngại ngần một chút, và an lòng một chút.
Bao lâu rồi trả lại chiều nay là những nỗi hân hoan trong lòng như mới hôm qua, nhớ cho đầy mà nghĩ cũng thật đầy.
Đôi khi lại hóa sợ những lúc như thế này? Mình có đang tự vấn vào mình những niềm nỗi ? hay lại cưu mang cảm xúc ?
 
để ...
... chiều về trong gió, ta thả trôi xe mà lòng cứ mênh mênh mang mang ...
... ta vịn vào gió, hỏi một lời, một lời thôi rất ân cần, và nhủ thầm gió mang đi xa dùm nhé ...
... đêm với riêng mình, ta nghe lại những bài nhạc cũ, những cảm xúc từ lâu ta dường muốn chôn chặt thật sâu kín trong mình ..
... ta ngồi nghe lại và miên man trong từng suy nghĩ ...
... nó đang đến thật gần, thật gần, như mới hôm qua đây ta vui vẻ nói với một ai đó về cảm xúc của mình : là này nhé, tôi đang miên man ...
 
Là này nhé, ta đã trãi qua nhiều cảm xúc trong đời sống này. Những cảm xúc muôn màu muôn vẻ đưa ta trôi đi qua bao khổ hạnh, vui đấy rồi buồn đấy, miên man đấy rồi cũng trầm mặc ấy.
Là này đấy, rõ ràng ta đang trượt ngã theo chiều dài của niềm cảm xúc, biết là sẽ thế mà khi nó đến thật gần vẫn không thể nào xua được.
Là này nhớ, cái nhớ rưng rưng, cái nhớ chập chờn ...
Là này, ta đang ngần ngại hay hoang mang về một niềm nỗi, là này nó đang chiếm lấy hồn ta từng khắc từng giờ, dù hân hoan mà ta hóa ngại
Ta ngại đưa tay với lấy, ngại một bước chân tiến về ...
 
Một tiếng nhỏ dịu dàng bên tai dù sao đi nữa ,..
Rằng là dù sao đi nữa thì trong cõi tạm mà ta chọn để lăn lộn này, có được những khoảng nhớ như thế để biết còn hân hoan, còn những hạnh phúc nhỏ nhoi cứu rỗi. Dù niềm riêng thì sẽ phải quanh quẩn suốt một đời.

qUaN quANh

Trôi qua những quẩn quanh

 

Kìa giọt sương còn đọng trên lá, chưa vội tan mau trong nắng sớm trong lành. Sương thả mình yên ngủ, vùi sâu vào những nhọc nhằn của cơn mưa đẫm đêm trước. Nắng làm sương bốc hơi, tan biến.

 

Kìa giọt mưa vướng nhẹ tay áo, lăn dài. Dài theo chiều tay với, xa xôi quá 1 bàn tay. Những ân cần, âu yếm không thể chạm đến. Vô tình tay thõng, cho giọt mưa rơi xuống.

 

Kìa giọt nước lăn dài trên chiếc bàn vuông sẫm màu nâu thẫm, u tối. Trên hành trình bị giới hạn bởi 4 góc và cạnh, có phương nào không rào cản cho giọt không rơi, không chạm. Thong dong mà trôi, như chưa từng có một vấp váp, một chặn ngăn.

 

Kìa giọt nước tròn dài trên má, khi mà những quẩn quanh tỏ cùng ai, sẽ chia cùng ai nhưng không thể thoát.

 

Kìa là ...



Kìa là Tôi đang ngồi cùng người,nghe người, và vẫn muốn vì người trọn một lòng tôi ăm ắp

 

Người biết không ?

 

12h AM, 11/7/06

Thứ Sáu, 7 tháng 7, 2006

s.p.E.a.K !

Image




Nói gì đi?


Sao im lặng thế. Lặng im không thể tải hết những ẩn giấu bên trong đâu này. Nói đi, những thổn thức hay niềm nỗi cũng chỉ là những quẩn quanh. Dành cho nhau không là thừa bao giờ.





Nói đi chứ?


Sao cứ mãi che đậy. Nhưng cũng đừng bổ báng,không phải ai cũng giỏi đậy che, có khi là cách sống thực với mình. Sống thực chẳng gì là xấu hổ, còn nếu ngại ngần, hãy theo cách đã định,  nhưng đừng dùng sự thành thật nơi khác làm công cụ trong công cuộc che đậy ấy. Nản lắm rồi, ngán ngẩm lắm rồi  những lòng vòng không đầu không cuối, không ngọn cũng chẳng ngành. Đi một vòng rồi cũng chạm điểm ban đầu, chẳng thể nào che giấu mãi.

 


Nói đi kìa!


Đừng làm vẩn đục tâm hồn trẻ bằng những hoa mỹ của câu từ, rồi phớt lờ như ráo cạn : đừng bận tâm, bận lòng, vì chỉ là câu chữ. Người trẻ có suy nghĩ theo cách trẻ, dù không tường tận cũng không đến nỗi mịt mờ. Mà chắc gì mình đã lớn !



 

Này nói đi


Im lặng à? Ngoài kia sóng tràn bờ rồi đấy ...


Thôi im đi ...


có nói cũng bằng thừa ...


khi những vô ngôn đã hóa tâm niệm, đã hóa nghĩ suy và hóa sự thật, trần trụi,  đến hiển nhiên ngỡ ngàng.



Thứ Tư, 5 tháng 7, 2006

nga`y nhie^`u gio'




Ngày nhiều gió …
anh tìm mình trên những chặng đường quen, những kỷ niệm không gọi bằng tên mà mênh mang là niềm nhớ tiếc, có khi là những ẩn ức chưa kịp thể hiện mà giờ này lại căng tràn trong tim anh.

Sớm trời gió …
anh nghe những xa xôi từ nơi nào vọng về, xa xôi lắm. Lắng nghe và cảm nhận, những thương quen hôm nào bỗng hoá thành xa lạ không ngờ. Điệu nhạc quen cũng không còn gần gũi, lạ lẫm quá khi câu hát cứ vang đều :
thôi thì thôi nhé, thôi này thôi.

Chiều nhiều gió …
anh ước được nắm lấy một bàn tay, chầm chậm trên con đường vắng, miên man là những tin yêu ban đầu, nghe thê thiết lắm :
con ong có hoa, com chim có đôi, …

Đêm đầy gió …
có khi anh thấy mình thật thương trong những loay hoay, tìm kiếm hay trốn chạy cũng là một hình thức trôi đi.
Cho đêm không dậy sóng, cho đêm thôi đầy căng.

Ngày không mưa …
cho anh cảm nhận một ngày nhiều gió.

tang nhung ai yeu Me`o




Em thích mèo - Tôi thích mèo  ... Nhiều người nữa cũng thích mèo.

Nhủ lòng sẽ có 1 blog về Mèo tặng em nhưng thời gian cứ trôi ...

Nhân SN em, viết tặng em xem như hoàn thành lời hứa cũng như lời chúc tốt lành cho em nhân ngày hôm nay.

 

Image




Anh từng nói với em kỷ niệm về những chú mèo con xinh xắn với anh thì nhiều lắm, đôi khi anh không muốn nhắc lại, vì anh ngại, ngại người khác biết cái thời tuổi nhỏ vô tư đa cảm của mình, rồi ngại khơi gợi những kỷ niệm cũ mà mỗi khi nghĩ đến, anh cũng cảm thấy thương thương, và cay cay.

 

Mà thôi, SN em mà, nên bỏ ngại đi một chút, anh ngồi ôn lại kỷ niệm cùng em về những chú mèo - những con vật dễ thương, đáng yêu và ... hay hờn dỗi, không theo một trình tự thời gian, mà theo đồ dày của ký ức.

 

Ám ảnh nhất với anh là lần giữa khuya lơ lắc. 2hAM , mở cửa nhà ra để tìm Mi Mi ( bất kể chú mèo nào ở nhà cũng được gọi Mi Mi - tên gọi mà anh cho là dễ thương hơn cả để dành cho những chú mèo ). Ngày ấy, hơn tháng trời mà chẳng thấy bóng dáng Mi Mi về nhà, anh cứ chạy tới chạy lui hỏi han người này, người kia tại sao ? Cuối cùng, lý do mà người lớn đưa ra có vẻ dễ chấp nhận hơn cả là chắc tối khuya Mi Mi không biết đã phóng lên mấy chiếc xe chở hàng trước nhà, rồi người ta chạy đi mất. Cho nên, ngay khuya đó, cả nhà đã bị náo động bởi tiếng mở cửa giữa đêm khuya. Trong tâm trí anh lúc đó, chỉ non nớt nghĩ rằng chắc Mi Mi cũng nhớ nhà như mình nhớ nó mà phóng lên xe để trở về. Nhưng những chiếc xe chờ hàng cứ đến rồi đi, đến rồi đi, mà chẳng thấy bóng dáng Mi Mi trở về. Tối hôm đó, hình như là lần đầu tiên anh "bật khóc giữa đêm khuya hỡi người " ( ha ha, nghe có mùi Phương Thanh ghê gớm )



Rồi đến lần chú mèo ra đi vì bị chó cắn. Anh đã từng nhủ lòng là sẽ lấy cục đá nào thật to để chọi vào đầu con chó đáng ghét ấy. Nhưng mỗi lần đi ngang nhà đó, thấy người ta ngồi nhiều quá thế là không thực hiện được mưu đồ của mình. Đành qua mắng vốn : " Con chó nhà cô cắn chết con mèo nhà con, cô giết nó đi" ( ặc ặc ). Bây giờ ngồi nghĩ lại thì cười, lúc đó người lớn cũng cười, duy chỉ có anh khi đó khóc nức nở. Anh còn nhớ sáng đó, nhìn vết thương trên mình chú mà anh đã mếu máo rồi, chú cứ kêu Meo Meo mà nhìn anh tha thiết lắm, ánh mắt khẩn cầu ấy ( cái này là anh suy đoán ) mãi mãi ám ảnh đối với anh, không cách chi anh quên được. Trước khi ra khỏi nhà đi tập thể dục buổi sáng, anh nhớ chính tay anh còn pha thêm sữa đổ vào dĩa cho chú liếm láp. Vậy mà, khi về tới nhà thì chú kiệt sức rồi. Lần đó anh khóc 3 ngày. Hic hic. ( Bây giờ ngồi kể lại mà còn thấy sao sao ).

 

Rồi nhớ đến chú mèo tam thể mà anh hay gọi là Tiểu Hổ vì trông nét mặt giống Cọp và tính tình thì hơi dữ dữ, lúc nào cũng quấn lấy chân anh. Mà kỳ lạ nhất là mỗi lần anh mở nhạc lên nghe là y rằng chú ở nhà dưới phóng lên gác, lên giường cuộn tròn cạnh anh. Nhiều người nói vì vậy mà thằng Huy thương Tiểu Hổ ghê gớm. Có lần đứa em họ xuống nhà chơi, nó không thích mèo, anh thì không thích nó. Mà khổ nổi, nó cứ tò tò theo anh đòi chơi điện tử, tức quá, không biết làm sao anh liền mở nhạc Ý Lan ( ặc ặc ) cho nó nghe. Nó không nghe mà Tiểu Hổ từ đâu phóng tới, thế là nó lẳng lặng xuống nhà dưới. He he. Rồi, Tiểu Hổ cũng ra đi ... Một sáng kinh hoàng ... Lần này anh khóc nhiều hơn 3 ngày.

 

Image


Mà thôi không kể nữa, toàn là kỷ niệm đau thương. Dù sao biết em cực thích Mèo là một điều bất ngờ và cũng có thể vì vậy mà anh em mình biết nhau và thân thiết hơn.

Em thấy sao khi có người nhận xét thế này : những ai thích mèo thì thường đa cảm và mềm yếu ( hic ). Anh thì cãi lại nhưng khi bị hỏi thêm câu nữa anh thấy có 1 chút liên quan. ( câu hỏi lấy từ 1 bài trắc nghiệm tâm lý nào đó trên báo )

Hỏi là : nếu cho bạn chọn 1 chiếc ghế để ngồi sao cho thật vừa ý, bạn chọn chiếc ghế như thế nào?

Anh đã trả lời : 1 chiếc ghê thật êm ái, thật to, có thể vùi đầu ngủ vùi, cuộn tròn mình mà êm ấm.

Đáp án : bạn thích được che chở, chìu chuộng và nâng niu.  .....

 

Nghĩ đi nghĩ lại thấy đúng, cái tư thế nằm trong chiếc ghế cũng giống y như tư thế cuộn tròn mèo. Mà Mèo thì thích được vuốt ve, chìu chuộng, ...

Ặc ặc.

 

Mà dù thế nào thì anh luôn đánh giá cao và thích những người thích Mèo . Ha ha.

Còn tích cách thì hạ hồi phân giải.

 

Blog này viết nên để dành tặng em Robbey nhân ngày SN của em. Chúc em nhiều niềm vui, và may mắn trong cuộc sống.

Blog này cũng ưu ái tặng những em nào thích Mèo mà đã có lời hứa tặng blog  : Miu Miu, Mèo Ngố, .... và cả những ai thích mèo chưa kịp đề tên ở đây.

Thứ Ba, 4 tháng 7, 2006

Vui 1 chu't na`o




Buổi sáng chủ nhật - trời không thật trong, nhiều gió nhưng mát lành ...
Bắt đầu bằng một nụ cười nắng mai thể này thì thật thích, có thể xem như một dấu hiệu tốt lành.
Hi - End người đông, rộn ràng những câu chuyện.
Hi - End những lời nói, lời chào khi thật khẽ khi thật to, cũng bình thường thôi.
Ngày nghỉ, ngày của hỏi han, của gặp gỡ cũng như những ân cần.

Riêng có một nơi ồn ào những rộn ràng nhất.

Image Image

Nụ cười của nắng mai thôi rạng rỡ để thêm vào một phút tư lự

Hiền : Anh không biết à, anh Nhím mới mất xe.
Huy : trời, không ai nói thì làm sao anh biết. Ít ra anh Nhím phải chơi nguyên 1 Blog 15 phút hoang mang như anh chứ.
A Nhím : ( rưng rưng ) Anh chẳng biết vì sao xe không cánh mà bay.
8 : Trời, ai nói của anh không có cánh chứ. Anh nói là anh mới gắn vào mà ????
A Nhím : không, anh không ...
Meg : thôi, dù gì cũng bay rồi ... Hiền mau dựa vào A Nhím để êm vui đi kìa
Hiền : Anh - dựa vào nhau đi anh - cho nhau yên vui, ấm áp cuộc đời nè.

Image Image

8 (ghen tị) : Meg, dựa vào nhau nè Meg. Không thể như thế được
Meg : Thôi để Meg dựa vào anh Huy trước, rồi mới dựa vào 8.
Huy : Đúng rồi, em dựa vào anh thì mới xinh chứ dựa vào 8 không có xinh đâu.
Hiền ( tỏ vẻ tốt bụng ) : Thôi để em dựa vào A 8, để A 8 đỡ tủi thân nhé.

Image Image

A Nhím : Kìa 8, nhìn Hiền đi kìa, sao cứ nhìn Huy ghen tị mãi thế
Huy : trời, không lẽ em xinh hơn cả Nắng sao A Nhím ???!!!
8 : không, em đang mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ cơ mà.

-------------------------

Ôi Cafe Hi End và những đứa chưa kịp già
(sorry anh Nhím )

--------------------------

Photographer : Huy, Hiền
Idea : Huy, 8, Meg, Hiền
Phone & Camera : Nokia 3320 of Mr Nhim
Place : Hi End Coffee
Time : 9AM to 12AM
Date : Sunday, 02/07/06

Thứ Hai, 3 tháng 7, 2006

na`y e^m na`y nhung




Gần đây nghe một phát biểu linh tinh của 1 trong 4 D của Việt Nam, cảm thấy buồn cưới quá. Dù gì cũng là đồng nghiệp lại là đàn chị, không biết cái D tinh tướng kia có suy nghĩ về những gì mình nói ra không? Một lần lên báo, một lần vui miệng bạn bè, cho thấy một lối nghĩ hẹp và một cách nhìn phiến diện. Tôi cho là ngông nghênh, là kém nghĩ, và không bàn cãi.

Mà buồn cười, qua chuyện này, lại nhớ đến cái diễn đàn Giai Điệu ngày xưa, một thời ngang dọc, một thời tung hoành, lăn xả. Than ôi ! Giờ còn đâu. Ngày xưa, bất kể chuyện gì, miễn là khó chịu sẽ được đem ra mổ xẻ, bình luận đến tranh cãi, gay gắt. Bây giờ thì, cũng tức, nhưng thôi, già rồi ( lắc đầu ngán ngẫm )

Thôi, Nhung có như thế nào, xứng cái gì không xứng cái gì thì miễn mình thích Nhung là được.

Image Image


Tối qua, ngồi nhà xem lại lần thứ 5 Hòn Đá Trong Vườn Tôi mà Nhung diễn trong Liveshow Giải Mai Vàng, thích, thích và rất thích. Xem mà nhớ đến cái thời xưa - cũng lại là xưa, sao ngày xưa có nhiều cái để nhớ, để thương quá nhỉ ??? - Cái thời mà Nhung hóa trẻ để hát Nắng Về Theo Anh. Lúc đó thích bao nhiêu thì bây giờ cũng thích y chang như vậy. Cái thời mà liveshow Nhung - And Friends - mình ngồi ờ khán đài xa thế mà Nhung còn cười với mình ( trời ơi rưng rưng ) , ... cái thời mà ... thôi mình tự biết, nói ra mắc công xấu hổ ...

Thích nhất là Nhưng mặc đồ hở mà đẹp ( hehe, có hình minh họa, ai xem chịu không nổi ráng chịu ). Dù gì cũng biết cách ăn mặc, đỡ hơn D kia, chẳng có gì mà cứ tinh tướng.
Thích nhất là Nhung rất chuyên nghiệp. Ai bảo là D thì không lăn xả nào, nhìn Nhung hát mà múa may điên cuồng cùng nhóm múa minh họa mới thương thật thương. Rất chuyên tâm, rất hòa nhập. Mà có thể do mình thích, nên mình mới chú ý đến vậy, chú ý đến từng nét mặt, mình cảm nhận được Nhung căng thẳng và lo lắng cho tiết mục của mình lắm. Cho nên cố gắng ngồi chụp lại từng động tác đặc biệt, từng chi tiết của màn biểu diễn quá sức tuyệt vời này. Chụp rồi đem lên khoe, mà nói trước ai thích thì xem, không thích xem xong thì đừng phát biểu linh tinh, tui nổi khùng tôi chửi ... ráng chịu.

Túm lại, chưa bao giờ cảm thấy cần viết 1 blog thật thà về Nhung như vậy.
Túm lại, chưa bao giờ viết blog mà .... như vậy vì không nghĩ sẽ viêt như vậy bao giờ
Túm lại, chưa bao giờ muốn xem Nhung hát live như vậy ....

... và thích Nhung mãnh liệt trở lại ( có nghĩa là đã từng mãnh liệt ) Hehe