Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 7 tháng 12, 2006

thoi danh RU long minh vay

Nếu không xuống phố ... đêm qua ... để cho từng cơn gió lạnh bủa vây lấy tóc, lấy thân, lấy tay, .. ta đâu biết mùa đông đã về.

Nếu không trên đường ... sáng nay ... lá khô vàng rơi dưới chân mình ... ta đâu biết mùa thu đã thôi vàng.

Đã tàn tự bao giờ ?
Đã đến tự hôm nao?

Đôi khi cứ ngỡ ngàng vì như mình quá ngây ngô trong cõi đời này ..
Vì đôi khi nắng qua mái hiên
Đôi khi thấy trên phố xưa

Và đôi khi ta lại lắng nghe ta ...

Đêm đêm nằm mơ phố ... mơ như mình quên hết ... quên hết ...

Image

Thứ Ba, 5 tháng 12, 2006

chua | bao gio





Sao em còn mang áo mỏng ...


Em cứ hoài mộng tưởng về những gì không thật của đời sống này, tình cảm nơi này và ... Cả những gì em gọi là yêu thương.


Anh những nói cùng em, trao cho em những nghĩ suy thật thà của mình. Tuổi đời của em, trẻ tuổi rồi trẻ lòng đã cho em những nghĩ suy thật nông, thật cạn, những nghĩ suy đưa đẩy những hành động sai lầm, ...


Giữa căn phòng trống trãi ..


Mình em


Mình anh


Bấn loạn về tình gần


Hờn ghen và hoài nghi xâm chiếm


Vô tình



Đẩy ta xa nhau ...


Sao em làm lòng ta đau ?


Khó khăn lắm, thời gian mới xoa dịu nỗi đau này. Nó thực và rát vì anh những không tin vào sự thực.


Thời gian trôi ... Cả anh lẫn em ... Cả những niềm vui mới chợt đến chợt đi, những gì chưa thấu hiểu vẫn ko giải bày, vẫn như là xa lạ khi gần nhau chưa đầy 1 chiều tay với.


Anh vẫn vui khi thấy em bảo em hạnh phúc, anh vẫn bận lòng khi nghe một lời oán trách, chê bai về em. Dù biết ... Thật sự em là như thế


Giờ thì em buồn ... Em đã đi quá xa trong cách nghĩ và cách làm của mình.


Như 1 người anh | người bạn ... Anh lại muốn trao cho em những gì thật thà nhất của mình, mà thấy dường cũng chẳng còn cần thiết.


Tuổi đời không trẻ mãi, con đường em đi còn nhiều khó khăn và hoang mang ... Mà em phải nhìn nhận chúng là những hư ảo.


Lựa chọn ... Khắc phục ... Vượt qua thế nào - là ở bản lãnh của em. Cách em sống sẽ phản ánh những hư ảo có thực trong đời sống của em.


Sáng nay, bão giăng trên đường ... Anh lại nhớ về cơn bão một đêm trời tối ... Tiếng khóc tức tưởi trong đêm, tiếng khóc thật thà nhất mà anh nhìn thấy - dù không dành cho anh - đó có phải là con người thật nhất của em mà anh từng cảm được? Nó vẫn ám ảnh, vẫn như một cái gì đó ăn sâu vào tâm khảm, khiến anh không dứt được.


Sáng nay, bão giăng trên đường ... Anh biết em vẫn còn những hư ảo chóng đến chóng tan trong đời.


Sáng nay, bão tạt ngang tay ... Anh nhớ những chiếc bánh trên mỗi chuyến xe mà có lần anh nói chắc nhớ đến anh chỉ cần nhớ đến bánh - rồi cười


Sáng nay, niềm yêu thương cũ ghé về ... Nghe lạ quá ... Xa xôi quá một quãng đời ta đã từng có trong nhau.


Dành cho em - những lời chưa bao giờ là giả.


Dành cho em - những mong muốn an lành thành thật.


Quên được không - những điều - đã bao giờ qua ?


Thứ Năm, 30 tháng 11, 2006

30 | 11


Tnhiên hôm nay mun viết Blog. Mun thit mun.

Mà ...
đầu óc trng rng. Chng biết viết vcái gì, cho ai và để
làm gì.

Mà ... mu
n viết ... tnhiên nó thế
...

Nên ... vi
ết



Ngi nghĩ ... hay là mình viết vchuyn ôm cây cho meg đọc, thì thy meg đã hiu rõ tm nh y ri, nên không thèm viết na.

Cái ngh
ĩ ... hay là mình viết ttruyn Nhiêu Huy - Yêu và Ghét, nhưng mà LS Trn Trng Trchưa chu nhn li chp bút ... nên tm d
ng

R
i nghĩ ... hay mình tiếp tc ng hđồng cm cùng Lê Vân - Yêu và Sng như dđịnh ban đầu lúc gp cun sách li, nhưng lphát biu mnh ming blog trước là cun ttruyn này chng đáng gì phi bàn nhiu như thế, mà mình không thđi ngược vi nhng gì mình nói nên d
p luôn

Và ngh
ĩ ... vy thôi khi viế
t


Mà ... mun viết.


Thôi thì knhng skin ( skiện không mang nghĩa biến chay sc) đã trãi qua trong toàn ngày hôm nay vy


7h sáng : gp 2 em gái hơi xinh, năng động và cc kstylist. Vì sao mình dùng tstylish ? Là vì do này mình hơi nhim Dế ca Thu Minh. Là vì 2 em đó style ging mình chngi cafe mà ly máy nh chp hình này n( mình dùng cell ). Là vì 2 em đó sau khi kêu 2 ly cafe sa, thì gi thêm 1 ly cafe không đá không đường. Cách gi thc ung này làm cho bé Chi ( người bán ) thoáng chút bi ri và quá đỗi ngngàng, đến ni 1 trong 2 em í phi gii thích là nghĩa là cafe mà ko bđá cũng chng bđường, sau đó bé Chi quay đi và hình như có quay li hi thêm chút gì na y. Rốt cuộc là ly cafe không đá không đường dùng để chia nửa bỏ vào 2 ly cafe sữa đá cho nó đậm đà hương vị cafe hơn. Biết vậy chỉ cần xin thêm chút cafe là đỡ phải giải thích cũng như đỡ gây ngỡ ngàng rồi. Nói chung nhìn 2 em ấy, trong đầu mình nghĩ ngay đến cái từ stylist. Ngồi 1 hồi thì 1 em nữa xuất hiện, ôi, em này thì quá là stylist - khỏi phải bàn cãi - nên việc 2 em kia đi chung với cái em mới này được mình dùng từ stylist là quá Đúng. Cái em mới đến có đon đả chào hỏi mình vài câu ( khách sáo và để không bị chửi bới là thấy anh nó mà ko thèm chào ) thì nhảy sang kia hí hí hố hố, bù lu bù loa, bỏ mình một mình chơ vơ ngồi đọc báo Mua Và Bán để tìm nhà thuê.

( ai muốn biết cái em rất là stylist
đến sau thì nhấn : Vào Đây
)


12h trưa : đi ăn. Thật hoành tráng. Anh KhiêmPQ lên chức mà đãi như vậy thì mai mốt rủi em có được lên chức sao dám nhìn mặt mọi người nữa cà. Ặc, mà cũng chẳng cần lo gì cả, chuyện đó trong mơ cũng ko dám thì lấy gì có thiệt, đến bác Mèo Mun còn phải nói mình lên chức rầm rầm liên tục mà còn chưa đãi bằng anh Khiêm. He he. Hôm nay ngồi chung với cu CuongBT, cu ChuongTV và anh (?) Lộc, chị (?) Oanh bên RnD. May mắn làm sao khi cả anh Lộc, cu Cuong, cu Chuong đều ko hảo món Ngêu, nên mặc nhiên cái món đó là của riêng mình - dù mình cũng ko hảo - Mình hảo món Cua lột hơn - nhưng cái mòn này thì đụng 2 cu kia. Nói chung là trưa nay ăn uống hoành tráng, phơi nắng cũng hoành tráng nên giờ đây cái đầu quay quay khó chịu.

( chắc là tại vậy nên mới có ham muốn viết Blog ? )


5h chiều : bà Hạnh Loan - thành viên 12T - NBK cũ - nhảy vào chat sau bao năm trời chẳng thèm quan tâm đến nhau. Mình biết chắc là có chuyện chứ đâu có khi không tự nhiên hào hứng với mình thế này. Thì ra là có chuyện thật. Năm nay, đến khoa tụi mình làm hội thao cho trường, ông góp sức làm với tụi 12H nha. Chài, thật là không liên quan, tự nhiên bắt tui làm việc chung với lớp khác còn mấy ông mấy bà 12T đâu hết ??? Nhưng cái đó cũng không quan trọng lắm, mình cũng rất là nhiệt tình lẫn sốt sắng hỏi thế làm gì ? Bà Loan ( giải thích thêm cách gọi xưa cũ từ những ngày còn thơ ) bà phán 1 câu xanh rờn : Đóng Tiền. Té ghế, thông báo với bà, tui té. Chài ai, bà biết tui nghèo rớt mồng tơi ko? Bà hỏi lại 1 câu xanh rờn ko kém : nhacSO mà nghèo à ? Ha ha, cái này nếu hỏi Mèo Mun, cu Chuong, cu Cuong thì chắc rõ hơn ai hết. Thế là, từ chối, khẳng khái từ chối 1 cách quyết liệt. Nghĩ tui tệ sao cũng được. Cuối cùng, bà thương mình bắt mình góp vui văn nghệ. He he, cái này cũng chỉ biết cười trừ, không nhẽ nói là người nổi tiếng đâu phải muốn phục vụ lúc nào cũng được. Hia hia. Nói chung mình cũng nhận lời tuyên truyền cho cái Hội Thao này nếu (cái từ nếu này quan trọng lắm đây ) có gặp ai đó.


Cập nhật tức thời : Mèo Ngố nhảy vào chat hỏi lia lịa về thông tin Mèo Mun phải đi truyền nước biển. Mình đã kịp thời trấn an Mèo Ngố, không sao , hồi trưa này còn cùng đi lấy HĐ cho Cty, trước đó còn hí hố ăn tiệc cùng mấy em Tiếp Tân ở 68 Võ Văn Tần thì cần gì phải truyền nước biển chứ.


Hết chuyện !


Viết gì nữa đây ?


7h tối nay : chắc mò lên Dạ Nguyệt nghe Rock. He he, Có ai tham gia cùng ? ( Quán ko dành cho nữ giới - không thể giải thích - chỉ đặt chân đến mới biết được )


Hết biết viết gì thiệt rồi


( mà cùng dài dòng quá rồi he he - up lên xong rồi chuẩn bị out về vậy . Mọi ngừơi nhận xét xem blog này thế nào ? - có là 1 sự bức phá ngoạn mục trong blog Đỉnh Yên ko? Có khi sắp đến Đỉnh cũng ko chừng, vì hôm trước Bác sĩ căn dặn coi chừng Con bị Thần Kinh. Ac ac. )


Sao vậy ta?


ngày cuối cùng của tháng 11 - ngày bình thường

Thứ Tư, 29 tháng 11, 2006

nhU 1 sU cO




- Như một biến cố lớn trong đời sống hả ?
Nó cười. Cười bí hiểm. Mình cũng cười, cười không bí hiểm - mày làm như một sự kiện lịch sử trọng đại vậy - rồi cười ha ha - ngày xưa má tao có dạy mày những biến cố đấy, đấy mới là những biến cố. mày ạ -

Cho nên tôi gọi đây có thể lắm là một sự cố trong đời sống của riêng mình. Nó đến tự nhiên quá, bất chợt quá khiến tôi phải ngỡ ngàng.
Chưa bao giờ, chưa bao giờ cả - cảm giác này -
Quên được không những điều chưa bao giờ ?
Tôi vẫn hay nói cùng em, cùng anh, cùng bạn, cùng mọi người : dường như có 1 cái ngưỡng, mình cần và mình phải vượt qua, nếu muốn bền bĩ lâu dài. Nếu không là mình thua cuộc, và sẽ tự hay bị đánh rơi đi mất. Tôi hay cười vào những cái ngưỡng mà em đã không thể vượt qua, để tôi phải nói phải giải thích cho em thấy. Thế mà bây giờ - giờ đây - tôi thua rồi. Tôi tự hay bị đánh rơi - không quan trọng. Có điều - tôi không vượt được cái ngưỡng như thế. Này em, này anh, và bạn nữa, có thể cười vào tôi rồi đấy. Nào ... Cười đi
Cười đi - tôi đang cười đây này. Cái cười không còn là cảm thông hay chia sẽ cùng em, cùng anh, cùng bạn nữa. Tôi cười chấp nhận - chấp nhận một cách vô thức là sự cố này đến với tôi lần đầu, nhẹ nhàng và âm ĩ. Tôi không với tay níu, cũng chẳng gắng sức đẩy ra xa. Vì là một lẽ tự nhiên của cuộc sống nên tôi học cách chấp nhận - thật nhẹ nhàng - thật từ tốn.
Tôi biết có người đau, phải đau thôi vì bản thân tôi cũng thế, nhưng mơ hồ nhìn nhận đấy là cách giải quyết tốt nhất - đấy thôi !

------

Người anh bảo là em đừng mua cuốn tự truyện của Lê Vân - nó không đáng mua.
Và tôi mua . Chẳng vì lý do gì - có thể là tò mò
Hóa ra cuốn sách cho tôi một mối đồng cảm lớn lao. Dù thật là, ban đầu tôi bị ấn tượng rất xấu về cuốn sách này - từ những lời chê bai, khinh miệt lẫn cả bôi nhọ ....
Có điều, đọc xong, lại nghĩ sao họ chê bai thậm tệ thế kia. Đâu có gì đáng bàn nhiều như thế. Bản thân cuốn tự truyện không cần được đem ra mổ xẻ nhiều như thế
Tôi cứ xem đây là 1 lời sám hối của 1 người đàn bà - 1 bà Lê Vân nổi tiếng - mà tôi chỉ biết qua báo chí và ... Theo trí nhớ duy nhất về 1 cảnh tắm khỏa trần trong Đêm Hội Long Trì. Hết - chỉ nhiêu đó.
Nhưng tôi thấy tôi trong cái chán chường của bà, tôi như bị mê vào cái câu nói - một khi lòng đã chán - của bà. Tôi đọc đến đoạn này, lật đật mang viết ra ghi vào sách : một mối đồng cảm lớn lao từ cuốn tự truyện này - một khi lòng đã chán - rất chán - rồi ký tên, ghi rõ ngày tháng. Có thể cuốn sách này sẽ nhắc nhở tôi về sự cố đời sống lần này, như một lần tôi chán chường và buông xuôi tất cả.
Nhưng tôi thấy cảm được cái nỗi trông - ngóng - chờ của bà qua từng trang nhật kí. Rất đặc biệt - rất thê thiết - hình như đã có 1 thời tôi cũng từng thê thiết như thế .
Bản thân cuốn tự truyện không mạng lại 1 giá trị lớn lao, đọc chỉ để là đọc - may mắn hơn có chút đồng cảm và chia sẽ - vì ngay cả cách hành văn, từ ngữ của người chấp bút cũng rất phình phường
Với tư cách 1 người bình thường đọc - tôi chấp nhận lời sám hối này - và sẽ hay hơn nếu câu trả lời cuối sách cho câu hỏi : Vân ơi, Vân là ai ? Là câu này : Tôi là tôi - rất đàn bà ( câu trong sách : Tôi là Tôi, Là Đàn Bà ). Thế thì tôi thích Lê Vân hơn nhiều.

-------

- Em đã đọc xong và cảm thấy thích
- Riêng bản thân anh thì vẫn thấy cuốn này không hợp với em
- Thì em có bảo là hợp đâu. Em chỉ thích vì có vài đồng cảm thôi

-------

Một vài đồng cảm cho ra cái blog này - cũng có thể gọi là - 1 sự cố -

tháng 11 / 06 - những ngày cuối tháng

Thứ Sáu, 24 tháng 11, 2006

t h i e n - d a n g

Bài hát em đã hát, anh đã hát, mọi người hát ...


 










Friday November 24, 2006 - 11:50am (ICT)


Thứ Hai, 20 tháng 11, 2006

Toi | bi dao Van




Kể ra cũng buồn cười khi bản thân mình lại nằm trong diện "bị đạo".
Thật ra việc "bị đạo" như thế này cũng bình thường vì bài mình viết ra được đồng cảm, được ưa thích là một vinh dự.
Nhưng không hiểu sao - khi mình đọc được bài viết này thì tự nhiên thấy tức tối trong người quá.
Vì là dù tác giả có edit đôi chỗ cho khác chút đi nhưng những ý tứ câu từ mà tôi yêu thích và là những cảm xúc rất thật viết lên lại "được copy" đến từng chữ từng từ.
Vì là dù gì cũng là những gì tâm đắc mình viết ra - lại được đem đi dự thi với bút danh của một người khác - mà không phải đơn thuần là một bài chia sẽ hoặc đồng cảm câu từ
Vì là tự nhiên thấy bài viết của mình mà ngỡ ngàng quá ...

Bài nguyên mẫu :

Giữa tháng 4 nghe Thu Minh hát Thời Hoa Đỏ. Nét mới cho một tác phẩm âm nhạc Cách mạng. " Thời Hoa Đỏ " được hoà âm mới da diết và sâu sắc hơn bởi nhạc sĩ trẻ Hoài Sa. Và giọng hát Thu Minh như nồng nàn, thắm thiết, chất chứa hơn. Tất cả như một tấm lòng của những người trẻ hôm nay dành cho một thế hệ đã qua, một thời gian khổ, một thời tươi đẹp đã xa. Nghe và cảm nhận

Tiếng kèn da diết đưa ta trở về những tháng ngày đã qua, trở về một thời xa hoa đỏ. Khi đó, những cảm xúc yêu thương đầu đời đã kịp thời hé nở, nuôi dưỡng cho biết bao tình yêu tuy đẹp nhưng không thể kéo dài theo năm tháng, bởi một lẽ - chiến tranh.

" Anh mãi mê về một màu mây xa, cánh buồm bay về một thời đã qua.

Em thầm hát một câu thơ cũ, về một thời thiếu nữ say mê "

Thời ấy, thời tuổi trẻ của anh, thời tuổi trẻ của em, tuổi trẻ của chúng ta lớn lên và đấu tranh cùng đất nước. Chính từ những ngày tháng xa xôi ấy, tình yêu của anh, tình yêu của em đã bắt đầu thật tự nhiên, giản dị mà chân thành.

Giờ đây, lặng nhìn những vòm mây xa, khẽ hát lên những dư hương ngày cũ, anh và em, chúng ta cùng nhau nuối tiếc cho một thời son trẻ đã qua rồi. Thời gian rồi cũng qua, gian khổ cũng xa, vết thương trên da thịt rồi cũng lành, nhưng mãi mãi vết thương lòng sẽ sống hoài theo năm tháng.

Để cho :

" Mỗi mùa hoa đỏ về, hoa như mưa rơi rơi ...

Mỗi mùa hoa đỏ về, hoa như mưa rơi rơi ... "

Mưa rơi trong lòng anh, mưa thấm ướt hồn em, mưa cho những kí ức ngày xưa trở về, làm rung lên bao cung bậc tình cảm hôm nao - đôi khi ngỡ đã bị vùi sâu bỗng trở về cồn cào da diết trong mỗi mùa hoa đỏ - một màu đỏ dịu kì. Màu của cuộc sống, của khát khao. Màu của tình yêu, của chia lìa.

Và dẫu biết rằng

" Trong câu thơ của em anh không có mặt, câu thơ hát về một thời yêu đương "

Nhưng

" Anh đâu buồn, mà chỉ tiếc em không đi hết những ngày đắm say "

Thì em ơi, hãy cứ hát, hãy hát lên những yêu thương từ sâu thẳm lòng mình. Nơi ấy, tình yêu là bất diệt, là mầm sống cho những khát khao cháy bỏng thời trẻ đã qua, là quá khứ để nuôi dưỡng hiện tại, tương lai, là hành trang, là tất cả những gì anh và em sẽ phải mãi mãi mang theo suốt cuộc đời. Cũng từ nơi ấy tình yêu còn là một sự vi tha chân thành. Vì anh hiểu em, anh biết tình yêu của em, anh hiểu cả tình cảm chúng mình, những đồng cảm có được từ những tháng ngày đã trôi qua, từ một thời xa xưa còn mãi.

" Sau bài hát rồi em lặng im, cái lặng im rực màu hoa đỏ, sau bài hát rồi em cũng thế em của màu hoa đỏ ngày xưa. Sau bài hát rồi anh cũng thế anh của thời trai trẻ ngày xưa."

Lời ca im rồi, dư âm còn lắng đọng mãi. Hãy giữ mãi màu đỏ dịu kì ấy cho mình, cho anh, cho tình cảm chúng mình em nhé.

Nhiêu Kiến Huy

Link trên nhacSO vào tháng 4/2006 :

http://www.nhacso.net/Music/Blog/2006/04/05F60E1D/

Link trên Người Lao Động vào tháng 11/2006:

http://www.nld.com.vn/tintuc/van-hoa/169959.asp

Bổ sung : link trên Giai Điệu Xanh ( do bé Meg tìm dùm )

http://www.giaidieuxanh.com.vn/camnhanamnhac/2005/04/417469/

---------

Thông tin mới nhận được :

Nhân vật Nguyễn Đông Triều (A47, khu Huy Hoàng, đường Nguyễn Oanh, Gò vấp - TPHCM) đã mạnh dạn tuyên bố bài viết này là của mình viết ra.

Ôi ! Thật lạ
Thật kỳ lạ !
Thật kỳ cục !
Sao có người lại có thể cảm nhận y chang như mình đến thế ? Hố hố hố

Potay ! dot com

tuoi Da buon

Có những cảm xúc chỉ Nhung mới mang lại như thế !


Cảm xúc là của ngày hôm qua ...


Trời còn làm mưa ... mưa rơi mưa rơi, từng phiến băng dài trên hai tay xuôi.


Thõng tay ... chiều qua hững hờ


Thế thì gót chân em - có quay về miền giáo đường cũ, lời kinh ấy - ngày đêm vẫn miệt mài


 



ru Nhung nồng nàn

ru Nhung bạc lòng