
Kể ra cũng buồn cười khi bản thân mình lại nằm trong diện "bị đạo".
Thật ra việc "bị đạo" như thế này cũng bình thường vì bài mình viết ra được đồng cảm, được ưa thích là một vinh dự.
Nhưng không hiểu sao - khi mình đọc được bài viết này thì tự nhiên thấy tức tối trong người quá.
Vì là dù tác giả có edit đôi chỗ cho khác chút đi nhưng những ý tứ câu từ mà tôi yêu thích và là những cảm xúc rất thật viết lên lại "được copy" đến từng chữ từng từ.
Vì là dù gì cũng là những gì tâm đắc mình viết ra - lại được đem đi dự thi với bút danh của một người khác - mà không phải đơn thuần là một bài chia sẽ hoặc đồng cảm câu từ
Vì là tự nhiên thấy bài viết của mình mà ngỡ ngàng quá ...
Bài nguyên mẫu :
Giữa tháng 4 nghe Thu Minh hát Thời Hoa Đỏ. Nét mới cho một tác phẩm âm nhạc Cách mạng. " Thời Hoa Đỏ " được hoà âm mới da diết và sâu sắc hơn bởi nhạc sĩ trẻ Hoài Sa. Và giọng hát Thu Minh như nồng nàn, thắm thiết, chất chứa hơn. Tất cả như một tấm lòng của những người trẻ hôm nay dành cho một thế hệ đã qua, một thời gian khổ, một thời tươi đẹp đã xa. Nghe và cảm nhận
Tiếng kèn da diết đưa ta trở về những tháng ngày đã qua, trở về một thời xa hoa đỏ. Khi đó, những cảm xúc yêu thương đầu đời đã kịp thời hé nở, nuôi dưỡng cho biết bao tình yêu tuy đẹp nhưng không thể kéo dài theo năm tháng, bởi một lẽ - chiến tranh.
" Anh mãi mê về một màu mây xa, cánh buồm bay về một thời đã qua.
Em thầm hát một câu thơ cũ, về một thời thiếu nữ say mê "
Thời ấy, thời tuổi trẻ của anh, thời tuổi trẻ của em, tuổi trẻ của chúng ta lớn lên và đấu tranh cùng đất nước. Chính từ những ngày tháng xa xôi ấy, tình yêu của anh, tình yêu của em đã bắt đầu thật tự nhiên, giản dị mà chân thành.
Giờ đây, lặng nhìn những vòm mây xa, khẽ hát lên những dư hương ngày cũ, anh và em, chúng ta cùng nhau nuối tiếc cho một thời son trẻ đã qua rồi. Thời gian rồi cũng qua, gian khổ cũng xa, vết thương trên da thịt rồi cũng lành, nhưng mãi mãi vết thương lòng sẽ sống hoài theo năm tháng.
Để cho :
" Mỗi mùa hoa đỏ về, hoa như mưa rơi rơi ...
Mỗi mùa hoa đỏ về, hoa như mưa rơi rơi ... "
Mưa rơi trong lòng anh, mưa thấm ướt hồn em, mưa cho những kí ức ngày xưa trở về, làm rung lên bao cung bậc tình cảm hôm nao - đôi khi ngỡ đã bị vùi sâu bỗng trở về cồn cào da diết trong mỗi mùa hoa đỏ - một màu đỏ dịu kì. Màu của cuộc sống, của khát khao. Màu của tình yêu, của chia lìa.
Và dẫu biết rằng
" Trong câu thơ của em anh không có mặt, câu thơ hát về một thời yêu đương "
Nhưng
" Anh đâu buồn, mà chỉ tiếc em không đi hết những ngày đắm say "
Thì em ơi, hãy cứ hát, hãy hát lên những yêu thương từ sâu thẳm lòng mình. Nơi ấy, tình yêu là bất diệt, là mầm sống cho những khát khao cháy bỏng thời trẻ đã qua, là quá khứ để nuôi dưỡng hiện tại, tương lai, là hành trang, là tất cả những gì anh và em sẽ phải mãi mãi mang theo suốt cuộc đời. Cũng từ nơi ấy tình yêu còn là một sự vi tha chân thành. Vì anh hiểu em, anh biết tình yêu của em, anh hiểu cả tình cảm chúng mình, những đồng cảm có được từ những tháng ngày đã trôi qua, từ một thời xa xưa còn mãi.
" Sau bài hát rồi em lặng im, cái lặng im rực màu hoa đỏ, sau bài hát rồi em cũng thế em của màu hoa đỏ ngày xưa. Sau bài hát rồi anh cũng thế anh của thời trai trẻ ngày xưa."
Lời ca im rồi, dư âm còn lắng đọng mãi. Hãy giữ mãi màu đỏ dịu kì ấy cho mình, cho anh, cho tình cảm chúng mình em nhé.
Nhiêu Kiến Huy
Link trên nhacSO vào tháng 4/2006 :
http://www.nhacso.net/Music/Blog/2006/04/05F60E1D/
Link trên Người Lao Động vào tháng 11/2006:
http://www.nld.com.vn/tintuc/van-hoa/169959.asp
Bổ sung : link trên Giai Điệu Xanh ( do bé Meg tìm dùm )
http://www.giaidieuxanh.com.vn/camnhanamnhac/2005/04/417469/
---------
Thông tin mới nhận được :
Nhân vật Nguyễn Đông Triều (A47, khu Huy Hoàng, đường Nguyễn Oanh, Gò vấp - TPHCM) đã mạnh dạn tuyên bố bài viết này là của mình viết ra.
Ôi ! Thật lạ
Thật kỳ lạ !
Thật kỳ cục !
Sao có người lại có thể cảm nhận y chang như mình đến thế ? Hố hố hố
Potay ! dot com