Vì Làn Sóng Xanh có từ XANH - khá liên quan đến tình hình hiện tại của blog nên có một entry cho Làn sóng xanh.
Năm nay - làn sóng xanh - vẫn chán như những năm gần đây. Chẳng có gì mới mẻ ! Vẫn những tiếng kêu gào thảm thiết, vẫn những cái ham muốn được anh/chị mình yêu quý nhìn mình 1 cái là đã như man như dại lên rồi.
Mà cái sự này cũng làm mình nhớ nhớ. Một thời mình cũng từng có ham muốn như thế, mà thú thiệt cái ham muốn của mình từ tốn và nhẹ nhàng hơn nhiều, chẳng gào thét, chẳng kích động như tụi này. Rồi nhớ cái liveshow đầu tiên Âm Nhạc & Những Người Bạn, tự nhiên người í nhận ra mình, chỉ tay về mình và cười. Trời ơi, mình nghĩ nếu mình là mấy đứa kia thì lúc đó đã nhảy lên và la hét um sùm rồi. Cái lần ấy, mình chỉ cười đáp trả và trong lòng thì rần rần cảm xúc.

Đi quá xa,lý do là vì đã nhiều năm trôi qua và sự xuống cấp dần dà của LSX được đánh dấu bằng việc mất dần mất dần những cái tên : Nhung, Lam, Linh, Hà ... Trở về với LSX năm nay. Có nhiều cái được. Tổ chức chương trình giản đơn, không rừơm rà, không quá tẻ nhạt, nhìn chung là OK. Cũng ra vẻ 1 buổi lễ trao giải. Tuy nhiên đến bao giờ ở Việt Nam mới thoát cảnh người được giải thì mới có mặt và tiết mục trình diễn là tiết mục chắc chắn đoạt giải ??? Ôi !!!

Còn mấy nhân vật chính thì :
- Mỹ Tâm đẹp như chưa từng đẹp, mái tóc đen tuyền như vậy mới hợp với em. Trang điểm cũng Pro hơn chị Chanh rất nhiều. Không hiểu sao chị Chanh chơi nguyên cặp môi đỏ chót thế nhỉ?
- Quang Dũng vẫn điệu đàng kiểu cách và chán nản như xưa.
- Mr Đàm vẫn xứng đáng là nhân vật gây phản cảm và ấn tượng xấu như mọi năm.
- Giọng ca của em Hà Anh Tuấn vẫn không thể lọt tai mình dù em í xinh ra và ốm đi rất nhiều.
- Em Minh Thư - giọng em vẫn chua như thế, giấm như thế và cũng chanh như thế.
- Tiếc cho cái Thục - bao nhiêu lời nhận xét bình chọn từ báo giới, vậy mà cũng hụt. Mà cũng hay, nếu Hiền Thục mà nhận giải triển vọng thì hơi buồn cười.
- Chị 4 - vẫn là chị 4 - em ko tài nào thích tí ti về chị được.
- Đan Trừơng - ăn mặc ok. Nhìn chững chạc với giải thưởng ca sĩ của năm dù thực sự chưa xứng lắm. Cái áo cam như thế hợp hơn là cứ mãi trắng muốt từ trên xuống như Quang Dũng.
Up vài cái hình nhân vật phản cảm nhất đêm chỉ cốt để chứng tỏ ĐT của bé Rob dù mới dù cũng hai chấm mà chụp thua xa cái triệu phú pixels của mình. (Em rob mò sát tận sân khấu chụp trong tư thế nghiêng ngã làm điệu của Mr Đàm,còn mình vẫn ngồi 1 chỗ và chụp khi Mr Đàm đang uốn éo hát đấy nhé
).
Dạo này có người nói là "anh thay đổi cách viết blog quá rồi, không còn là anh nữa". Mình thấy cũng đúng. Ha ha nhưng không sao, có thể đây là cái thay đỗi phù hợp và mình sẽ cố giữ tinh thần như thế này. Có vẻ nó cho mình cảm hứng sống nhiều hơn. Thế nhưng, thay đổi không phải là mất hẳn. Như tối qua, sau đêm hát, gặp lại rồi cười cười nói nói, tự nhiên mất ngủ đi ít phút rồi tự dưng muốn làm 1 entry chỉ để đưa lên vài câu thơ mà mình cảm tác ( từ 1 bài thơ nào đó của 1 ai đó trên quyển Áo Trắng số nào đó, quên rồi ). Những câu như vậy nè :
Chút hương trên tay đời
Chút trầm trong khói bay
Chút tình cho quắt quay
....
Chỉ mình tôi - loay hoay.
Mà nghĩ lại thấy tinh thần mình đang fresh thế này mà đưa 1 entry như thế sẽ gây shock cho bạn bè nên thôi. Ghép chung lại để mọi người an tâm là mình vẫn đang an nhiên lắm.