
7h30 hơn, khán phòng đã lô nhô nhiều hàng ghế khán giả.
- Hàng thứ 4, cái ghế trong cùng.
Lẽ ra 4 mình, nhưng vì lý do đột xuất nên ngồi 1 mình. Không sao, dạo này mình vẫn thích 1 mình.
Hàng thứ 4, ghế trong cùng - gần sân khấu thế à. Thế thì thích thật. Hình như khi nào cũng thế, chỉ cần ngồi ở một hàng ghế gần trong đầu luôn nghĩ ngay đến 1 vấn đề có liên quan - phải chi Duyên Dáng Việt Nam 5 được ngồi ở hàng ghế này. Chẳng có lý do gì đặc biệt cả, đơn giản là vì DDVN 5 diễn ra ở Nhà Hát Bến Thành và có Hồng Nhung hát Giọt Sương Trên Mí Mắt.
Đang nghĩ thì Má gọi.
Con đang ở đâu mà ồn thế.
Dạ, con đang đi coi Những Người Thích Đùa
Của Thanh Bạch - Xuân Hương à?
Không có Thanh Bạch. Xuân Hương làm một mình.
...
... ...
Xuân Hương làm một mình, như một mình ngồi xem Những Người Thích Đùa vậy. Cũng hay !
Cái vấp đầu tiên - ...với chương trình này của chúng tôi .... rồi nhanh chóng sửa lại ...của riêng Xuân Hương. Tôi nghe một chút gợn.
Những lời lẽ phòng hờ - vì là chương trình đầu tiên ... nên sẽ có những sai sót mong các bạn thứ lỗi ... . Tôi cười nhẹ.
Và hình ảnh người đàn bà - đứng 1 bên cánh gà vừa mặc áo Táo Quân vừa chỉ trỏ các bạn diễn, vừa ngoắc tay ra hiệu cho các diễn viên bước ra sân khấu, vừa .... vừa ... tự nhiên tôi nghe cay sóng mũi.
Ngồi ở ghế trong cùng ở những hàng đầu tiên âu cũng là một may mắn, tôi được gặp con người thật ngoài đời của chị, một người đàn bà tự đứng, tự thực hiện, tự đùa với đời, dù chị luôn luôn phát biểu rằng : "Thật ra mình không dám đùa, đùa ở đây là người khác đùa .."
Người đời đùa với chị, cuộc đời đùa với chị, người thân cũng đùa với chị ... Có bao giờ chị sẽ đem những trò đùa ấy lên sàn diễn !
Chương trình kết thúc, tôi đứng lặng khi thấy một mình chị đứng lại trên sân khấu. Có thể chị vui khi khán giả vỗ tay tán thưởng, có thể chị hào hứng khi đâu đó có vài giọng hát lẻ cùng chị cất tiếng hát mừng xuân. Tôi muốn lắm - bước lên bắt tay cùng chị, không phải tỏ bày sự hâm mộ, không phải thân thiết mừng rỡ gặp lại nhau, chỉ đơn thuần là cái bắt tay dành cho sự độc lập của chị. Nhưng tôi không làm - có thể tôi muốn lưu hình ảnh chị cứ cười, cứ hát, hát cho hết đoản khúc xuân một mình.
Lần đùa này, lưu lại nhất là nếp thời gian đã hằn in trên gương mặt chị, nét buồn khi Xuân Hương không cười mà đang diễn vai buồn trên sân khấu - đó có phải là nét mặt của chị ngoài đời khi không vui - sao buồn được đến thế. Tôi ghi thêm 1 điểm nhấn cho chương trình Những Người Thích Đùa mà mình đã từng cười lăn bò là - khi - Xuân - Hương - không - cười.
- Chương trình thế nào em?
(Lắc đầu)
- Không hay lắm, đúng không?
- Dạ
- Mà thấy tội tội em nhỉ ? Thiếu nét duyên của Thanh Bạch thì như thiếu chút gì đó
- Anh cũng thấy tội phải không?
- Ừ !
Ừ. Dẫu sao xin được chúc chị sẽ thành công không chỉ ở lần đùa năm nay!