Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 5 tháng 2, 2007

cHUYen - MiNh




[ [ Đã mang hết đi những điều thân thuộc
Chỉ có ước mơ để dành ở đâ
y ] ]

- Anh mua thiệp tặng em chưa?
-
Ơ, sao phải mua?

- Quà Tết cho tao là gì ?
- Cái gì là cái gì? Sao tao biết
được

- N
ăm nay em làm CD Tết để tặng gồm bài gì em?
- Trời

Những điều thân thuộc năm nay đã không còn. Đôi khi cũng thấy tiếc nhớ ... Thế nhưng những lời nhắc nhở khiến không khỏi chạnh lòng ... Và cảm giác như mình cũng đang trỗi dậy cái sự hào hứng nhiệt tình ngày xưa. Những khi làm xong một cover, đem đi in rồi mang về, cắt cắt dán dán để làm thành 1 sản phẩm ... Đem đi tặng ... Chẳng biết có được thích hay không?
Có khi
đã bị vứt đâu đó cũng thường !

CD thì vẫn tuyển đầy ra đấy, đi in cover 1 lần cũng luôn in nhiều bản ... Không phải để tặng cũng chẳng ai xin, chẳng hiểu tại sao ..
Thích thế thôi !

Hôm rồi nghe Béo nói Béo thích CD mình tuyển, trong lòng vui lắm, nhưng cũng chẳng đủ can đảm được như thể. Đôi lúc người ta mất đi một thói quen, không biết nên vui hay buồn? Cũng như cảm xúc ngày xưa chẳng thể nào như bây giờ, có khi lặp lại những điệu ru xưa cũ lại gây cảm giác khó chịu lẫn bực dọc ...
Thay
đổi rồi đấy !

Hỏi lòng nên vui hay buồn ...
Câu trả lời : chẳng biết !

Thôi thì lắng nghe những thanh âm. Dạo gần này đang thích, cứ phơi phới như thế, lại hóa hay. Lắm lúc cũng tự hỏi có phải đang bắt đầu một rạo rực, một điều tươi mới ? Nhưng cũng ngại ngần !Chẳng dám tin và chẳng đủ can đảm !

Thế đấy ! Nghe rất mơ hồ. Thoang thoảng ... Xa mờ ... Xa mờ
Mỗi sáng chỉ mình tôi thôi lặng nghe tiếng chuông gió reo bên thềm
Ru hồn tôi !

Tương tư ?
Chuông gió?

Thì góp nhặt. Lại thêm 1 cảm xúc.

[ [ Những gì đã qua anh sẽ để dành suốt đời ] ]

Thứ Tư, 31 tháng 1, 2007

H E T

Giấc mơ | đã qua bao giờ bao giờ
Ai | cách xa phai mờ nỗi nhớ

| - | - |

Cho Tôi | ngơ ngác | đi tìm

Đã | hết ngày nắng đẹp
Đã | hết đường phố dài

Đã | thấy lòng chán chường
Thế mà sao ...

Image

Cửa nhà có hoa

Thứ Sáu, 26 tháng 1, 2007

van | N.H.U.N.G




Đầu tiên : Hoàn tòan về Nhung

Nhớ đến lần tôi xem xong liveshow Bống ở Bình Quới, cảm xúc căng đầy đến độ tôi cứ lòng vòng sài gòn về khuya mà lẩm nhẩm trong đầu nhật nguyệt í a trên cao ...

Sáng hôm sau, tôi chuẩn bị cho mình như có một cuộc hẹn quan trọng vậy, thật ra là ghé hàng Net gần nhất, type ngay cái cảm xúc của mình vào mail theo đơn đặt hàng của Ku Hảo. Viết xong hình như vẫn chưa thỏa, liền lên Forum viết thêm vài dòng. Tất cả đều khen, tất cả đều là ưu ái.

Mặc định trong em, trong bạn, trong nhiều người từ lâu vẫn là : Nhung của mày, Nhung của em, Nhung của anh, Nhung của Huy ... Của gì cũng được, cũng làm mình vui cả. Cách gọi ấy nghe như đã thân thiết từ muôn kiếp nào.

Mà cũng là thân thiết đấy chứ ... Tôi vẫn nhớ như in cái lần ở Kinh Tế, cái nắm tay xuống cầu thang, vừa đi vừa trò chuyện, cũng chỉ là những câu chuyện đùa cho qua nhưng hồi ấy trẻ ... Nhớ đến cái chủ động cười sao nghe rưng rưng lạ .......

Nhớ cả quãng thời gian thất vọng với Nhung ...khi nhận ra mình trẻ. Cũng là trẻ. Có phải vì trẻ nên nhầm lẫn nhiều thứ ! Thời gian đó qua đi, không biết có lớn hơn với đời hay không nhưng chắc chắn trong sự ưu ái này, trong sự khen tặng này, mình có nghĩ mình lớn.

Và quyết định đúng đắn vẫn là câu nói của một giảng viên : Huyền Thoại càng xa càng lung linh.

Cho nên giữ lại cái lung linh cho bản thân mình, để được yêu, được vui, được thỏa thích trong sự ngưỡng mộ này.

Ku Hảo, Mr Cún ...bảo tường thuật lại đêm Mai Vàng cho nghe. Mình cũng chẳng biết tường thuật thế nào.

Thì hôm đó Nhung của chúng ta vận 2 bộ đồ, 1 để lên trao giải cho nhà thiết kế Võ Việt Chung, vì là trao giải về thời trang nên cái bộ đồ ấy cũng rất thời trang với tóc bới cao và phát biểu hơi dài về thời trang. Biết chắc sẽ có nhiều người lại ngán ngẫm lời nói nhiều, nhưng không phải bênh vực, thử nghe đi rồi sẽ thấy đó là những lời tôn vinh người được nhận giải. Như vậy, Nhung đã hoàn thành vai trò của 1 người trao giải, mà không phải bất cứ ai cũng có thể làm tròn khi được mời. Đọc đến đây chắc cũng sẽ có người chặc lưỡi "Nhung mà" . Ừ thì Nhung mà, Nhung của sự tinh tế, khôn ngoan, biết cách thể hiện nền văn hóa trong con người mình. Với tôi, đó là một điều hay.

Thì hôm đó - như đã được dự báo trước - Nhung sẽ nhảy cùng nhóm múa, sẽ remix Vẫn Hát Lời Tình Yêu. Có người cho là không đẳng cấp, có người cho là không chấp nhận được. Còn tôi, vẫn chấp nhận và vẫn đẳng cấp như thường. Không hiểu sao, tôi vẫn rất thích thấy Nhung tươi tắn và đổi mới như thế. Tôi nhớ đến lần Một Ngày Mới phát hành, Nhung đã từng nhảy cùng nhóm múa với Nắng Về Theo Anh. Tôi đã thích. Tôi đã mặc những lời khen chê. Tôi tự thích với sự thỏa mãn khi được tận hưởng những gì mình yêu mến, mình khâm phục. Lần này - không phải là trường hợp ngoại lệ. Tôi vẫn cho là - để làm được như vậy không phải chuyện đơn giản. Cho nên mới có chuyện tôi lắc lư theo Nhung, tôi vỗ tay mạnh nhất ( tự phong ) và hú hú suốt tiết mục. Nhìn lại cũng hơi lạc lõng, nhưng thôi kệ - vì Nhung mà ...

Vì mỗi lần xuất hiện - Nhung không cũ ...và càng không làm thất vọng những người yêu mến Nhung. Như tôi, như Ku Hảo, như Cún ... Chắc chắn thế !

Blog này là viết lên nhân việc Nhung đạt giải Sự Nghiệp Tỏa Sáng của Ngôi Sao Bạch Kim. Cùng với một số lời yêu mến của bạn bè âm thầm khuyến khích và động viên của: Hảo, Cún, Sâm Cầm, ... Chia sẽ với mọi người niềm yêu mến này.









Friday January 26, 2007 - 01:38pm (ICT)


Thứ Tư, 24 tháng 1, 2007

mEssAge




Tin nhắn là : nếu anh tiện, kèm theo dấu …

Nếu em hiểu anh hơn, em đã không gởi cho anh tin nhắn như thế.

Nếu em biết rằng, với bản thân anh, để từ chối 1 lời mời hay đơn giản là rủ rê thật khó khăn biết bao. Vì anh nghĩ khi một ai đó cần mình, họ mới nhớ đến mình và có lời với mình. Việc từ chối đôi khi chẳng mang lại cho người có lời mời một khó chịu nào, nhưng lại hoá nơi anh bi kịch.

Thế cho nên anh vẫn hay nói cùng mọi người về sự thán phục tính cách 1 thằng em trong nhóm. Việc sắp xếp công việc, nhận lời hay từ chối đối với em ấy sao dễ dàng và ngọt ngào trơn tru như thế. Và nhiều khi anh nghĩ, có lẽ suốt đời anh vẫn không tiếp thu hay học hỏi bằng được tính cách hay ho này.

Mọi người vẫn nói rằng anh nhạy cảm. Đúng thôi.

Nhưng cái nhạy nó cũng tạo cho mình những cái thú – mà không phải bao giờ mình cũng đoán biết trước được.

Như buổi chiều alex thứ 7 rồi vậy, ngồi cùng em, nhìn lên hàng cây xanh trên nền trời đang sẫm màu tự nhiên anh nghe lòng phơi phới lạ. Bao lâu rồi anh chưa sống lại cảm giác này? Buổi chiều với anh đã mất tự khi nào mà chiều nay sao anh nghe lạ lẫm quá. Rồi bỗng dưng muốn nói nhiều lắm, về bản thân anh, về cái đa đoan em mang lấy về mình, hay về người anh luôn ân cần chăm chút những yêu thương, hoặc là về thằng em hay ho của anh em mình, người mà anh đã gán cho nó danh xưng - người tình đã cũ của em.

Nhưng … chẳng cần thiết em nhỉ? Câu chuyện thì cứ tự nhiên tuôn. Cũng xoay vòng, cũng chỉ là thế mà cứ tuôn …

Rồi anh hào hứng kể cho em nghe về 1 cảm giác cũ – vì dường như khi sống lại những cảm xúc trong những thời điểm chiều ấy anh không giữ nổi cho riêng mình. Cảm giác về một quãng đời trôi vô định, nó từng làm cho anh quặn thắt và vẫn luôn trách cứ đã gieo cho chính bản thân mình, vì chẳng đáng gì và chẳng đáng gì cả. Thế nhưng, nếu em nhớ, chiều đó, anh đã hào hứng lắm. Cũng đơn giản thôi em nhỉ? Xem như góp nhặt thêm một khía cạnh của cảm xúc để ắp đầy trong lòng nhiều hơn những mùa quả đắng.

Và em nên biết … anh cần lắm những buổi chiều nhẹ nhàng như thế.

(1 tối viết dở - 20/01/2007)

Tin nhắn là : Chúc Mừng Anh!

Anh lại mở File này và gõ tiếp những dòng cho em, chẳng biết tự khi nào, anh luôn nghĩ về em như những ân cần cần thiết cho đời sống.

Vì cần thiết nên anh cũng muốn san sẽ với em những cảm xúc này.

Đọc lại những gì mình viết, tự nhiên thèm nghe Lam – Collection mình đã chọn. Tất nhiên không phải là Giọt Lam. Chọn cho mình Chia Tay Hoàng Hôn ( version của Giọt Lam ) vì chỉ thích nghe đọc thơ giữa bài :

Xa anh em như trưa nắng đi trên cát

Thèm một dòng sông những cánh đồng
Xa anh em như người hát sau đêm hát

Chỉ thấy gió bên những tấm phông

Giọt nắng cuối ngày ... Rơi

Còn lại em ... Hoàng hôn

Cảm xúc cũng từ đó mà rơi. Cảm xúc – ngỡ đã cũ mà lại xô nhau ùa về. Rồi nhớ đến lần từ chối 1 lời mời gần nhất. Lời mời từ 1 buổi chiều tối 18/01. Hôm ấy, cũng tiếc nuối, cũng phân vân, cũng chông chênh. Dù vô tâm. Chẳng nhớ, chẳng đọng lại gì cả. Mới biết là mình quên. Quên hẳn.

Vội với tay gởi đi 1 tin nhắn – chẳng nghĩa gì – chỉ để bày tỏ thái độ vô tâm của mình. Ngẫm lại cũng buồn cười. Có khi phải cưu mang cho cả 1 đời.

(00:00 - 24/01/2007)

Tin nhắn là : 5h rồi mà không ngủ được ....

(05:00 – 24/01/2007 )

Lại có thêm 1 người không ngủ được. Vì công việc hay là vì những niềm nỗi. Chán thật. Một vòng loay hoay, một đời loay hoay.

Giấc ngủ vì thế cũng chập chờn.

Thứ Hai, 22 tháng 1, 2007

N.H.U.N.G




Ru Người ngồi mãi cùng tôi.









Monday January 22, 2007 - 11:48am (ICT)



Thứ Năm, 18 tháng 1, 2007

Kiep sau !




Tối qua tôi gặp lại em trong một đêm mộng , tôi trực diện trước em mà hỏi rằng em có tin vào kiếp sau ? Những muôn kiếp nối nhau dài hàng mà tình thì vẫn cứ bền bĩ và âu yếm.

Rồi tôi cũng sẽ hỏi rằng em có tin vào tình yêu vĩnh cửu, không đặng nhau kiếp nay thì tìm nhau trong muốn kiếp tới ? Phải tìm nhau vì cảm xúc ấy cứ lớn dần theo năm tháng, theo từng thế kỷ trôi, vì ngày nối ngày dài hơn, tình kéo tình đầy thêm.

Em tin không?

Anh đã từng không tin.

Cho đến tối qua, anh thức cho đầy một tối mộng, cho đến kết một câu chuyện tình, chuyện tình của bức tranh người thiếu nữ áo đỏ. Ừ, thì là tiểu thuyết, nhưng anh nghe cay nồng. Nó thật như đời kia vẫn thực, đôi khi nó cũng mong manh như đã từng mong manh.

Lung linh lắm sự chờ đợi nhau. Đợi chờ trong muôn kiếp. Cái chết không còn là sự chia cắt, ly biệt không còn là đớn đau.

Truyện viết thế này :" Chia ly là không phải chấm dứt, phải chia ly để có được một khởi đầu mới". Và khởi đầu ấy có khi không phải nhất thiết cùng nhau kiếp này.

Nếu em tin, và nếu tôi tin thì đời này vẫn còn một điều đẹp đẽ. Và em, và tôi sẽ không có những giá như, nếu mà.

Sẽ

... không có những đêm khuya lơ khi về trong chính mình, nghe lạ lẫm quá một bóng hình tối.
... k
hông có những đêm mộng, chợt bàng hoàng khi thấy mình chẳng dám tin nổi dù chỉ là giấc mơ.

Thấy mình đến gần mình mà nghe như ác mộng toát lạnh mồ hôi.
Thấy ta đến gần ta mà lạnh giá cả một bàn tay với

Tôi có tin vào kiếp sau hay không?

Em đừng hỏi anh nhé vì anh luôn tin vào những hóa kiếp luân hồi. Sẽ có những kiếp sau, sau nữa, thế nhưng anh là ai? anh như thế nào? anh còn cưu mang tình yêu này hay không? anh không biết cũng không thể khẳng định được điều gì.

Như vậy đấy, giản đơn quá mà bình thường quá phải không? Thế mà nó làm thành ra một đêm trắng.

Đến khi những thanh âm cuộc sống thường nhật bắt đầu rộn ràng, anh biết mình mệt mỏi, có gì đó đè nặng lên mi mắt, trĩu nặng, anh ngờ ngợ nhận ra lòng mình.

Không đơn giản như anh đã nói
Không bình thường như anh vẫn nói

Hóa ra là ...

Thôi anh chìm vào giấc ngủ, nghẹn ngào một lời hát kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau

Image

[Một tối kết thúc KIẾP SAU - Marc Levy]

Thứ Tư, 17 tháng 1, 2007

16pm | 17/1/07

Đôi khi một người dường như chờ đợi ....

Image

thật ra đang ngồi
thảnh thơi
... ... ....
Tôi như là người ngồi trong đêm dài
nhìn tôi đang quá ngậm ngùi !