Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2007

Lạnh rồi đấy




Nhiều người râm ran trời lạnh

Cái lạnh làm tôi nhớ đôi lần đến thành phố sương, là đôi lần vụt qua những chuyến xe trong đời, có khi hối hả, khi nhẹ nhàng, lắm lúc dùng dằng và thất thường mưa nắng.

Đêm mặc định của cái lạnh, không ngược về phía xa nữa, tôi thong dong trên đường, chung cư với cổng sắt im lìm, những tầng lầu, những ánh đèn hắt xuống, dừng lại cảm nhận cái ấm từ khói thuốc của một bác xe ôm. Câu chuyện bắt đầu, như đôi bạn lâu ngày gặp lại.

- Làm gì khuya thế này? Không về nhà chui vào mền mà ngủ.

- Giờ này còn ai đón xe đâu. Chú về ngủ cho rồi.

- Tao không có nhà, về cũng như không. Mày hút thuốc đi.

- Con không hút. Không thích. Thậm chí căm thù khói thuốc.

- Bọn lang thang đêm như mày mà không bia rượu à? không tin được.

- Lang thang thì có, nhưng không có bọn, lang thang một mình mà.

- Vậy chứ làm gì ở đây?

- Đợi

Đợi đến lúc thanh thản vào đêm, đợi đến khi những cơn thuốc không còn dằn vặt người thân, đợi đến lúc dâng trào để thật thà với cảm xúc trong lòng, cũng đợi đến khi nằm xuống êm ấm với đất mà chẳng bận lòng ai.

- Đợi gì?

- À không, làm việc căng thẳng quá, hôm nay nhiều chuyện bực bội, giải tỏa xong thì về thôi.

- Thế thì đi đâu đó chơi, đứng đây làm gì?

Mà thật chẳng biết vì sao lại đứng nơi này, như một quán tính. Nơi nào có yên ấm, trong lành, thì đến. Mà sợ, sợ cái cảm giác này của hơn 3 năm về trước. Nên về. Thành ra mình cũng chưa đủ ... can đảm.

Sau một tối thứ 6, Gloria Jeans

Thứ Năm, 1 tháng 11, 2007

Đủ ?




Ngược về phía xa không đèn,

Anh chạy, chạy trốn nỗi sợ hãi đang ngày một xâm chiếm lòng mình. Gió không làm lạnh hơn, đêm không còn đen hơn. Chỉ còn đó nỗi lo cho mỗi giờ, phút, giây trôi qua.

Anh nghĩ về cái trong trẻo, hồn nhiên, có thể mang lại an lành. Có khi anh buồn lòng hơn nếu nó chỉ tương tự một cảm giác đi kèm trong đời sống.

Thì sao nhỉ? Thì cũng đủ nghêu ngao hát mỗi ngày khúc hoang mang để biết còn nhiều thứ hơn là nỗi lo không mong đợi.

Có khi anh cười nhẹ trước những lời đùa mang nhiều thiện cảm của bạn bè, cũng có thể là sự trách ngầm bản thân anh vụng, không biết cố gắng cho tình cảm riêng mình.

Cũng nhiều lúc anh nhìn dưới chân mình, lối đi rộng mà anh chẳng thể lựa chọn nhiều hơn.

Thế đấy, cảm giác, và anh vui hay buồn cũng chỉ là… cảm giác.

Và như thể cũng đủ rồi, n&m.

Thứ Năm, 25 tháng 10, 2007

Nên Mừng?




Tưởng đâu nó chết rồi.
Thế mà vẫn đâu đó lồng ngực trái.
Nên mừng hay tủi?

Với ngày này, buổi sáng trời không trong, không nắng rực. Tinh thần anh thì chẳng thoải mái để có thể làm điều đó cho vừa lòng em mà lại đúng như anh mong muốn.
Nhưng mà nó đến, nó đến thật. Cảm giác này, anh nghĩ mình chán.

Thì sao? Thì cứ để nó âm ĩ thế thôi.
Rồi tủi, mừng và tủi cũng hay đi liền với nhau.

Phải không?

25/10 - Câu nói của ngày: lòng trong veo em giữ yên giùm anh !

Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2007

20/10




Nói thật

Tuần rồi là một niềm vui không vẹn, cảm xúc quá nhiều mà chẳng thể update trọn vẹn cho entry ngày 15.

Saigon, dù nắng hay mưa đã không còn tác động vào cảm xúc, chỉ còn thói quen mặc áo khi mưa, đội nón che nắng. Bình thản.

Saigon, không còn những hôm trời mưa lang thang từng ngóc ngách thành phố, rồi quay về cho rã rời thân thể. Saigon, đã biết trốn cái nắng chói chang, không cần tất bật cho những hẹn hò chóng vánh.

Saigon, đã biết thương thân mình

Saigon, đã nghĩ đến việc một ngày mình rời Saigon để chu toàn trách nhiệm.

Saigon, khi xa sẽ nhớ?

Cũng nói thật,

Bữa ăn sáng nay tự nhiên thấy tinh thần thoải mái, cái tự tin vào bản thân vẫn còn, mà cái lo thì cũng giảm đi đôi chút.

Cảm ơn lời động viên, chia sẻ từ bữa ăn sáng 20/10 nhé. Hehe

Và nói thiệt thà,

Đang lo...

Thứ Ba, 16 tháng 10, 2007

Ngày 15

2

4

6

Cho tôi, một ngày nửa tháng 10.

Tự nhủ với mình hôm nay là một ngày vui, để nếu có lúc cảm giác muốn vật mình xuống, nằm im không cần suy nghĩ, không cần lo lắng gì cả ập đến thì sẽ có một tín hiệu báo động để nhận ra hôm nay là ngày nửa tháng 10.

... (định viết nhiều hơn, để suy nghĩ xem có nên viết không?)

Thì đã vui trọn ngày 14 đấy thôi. Dành hẳn một ngày chỉ để gặp gỡ, chuyện trò rôm rả. Nói và cười như cuộc đời chẳng còn gì để làm hơn thế.

Cũng may tôi vẫn còn có những quan tâm, hỏi han từ xung quanh khi cảm xúc không thể dồn nén trong người, cứ chực tràn lên trên mặt.

Cảm ơn tất cả đã dành cho ngày nửa tháng 10 những niềm vui giúp tôi vượt qua cái lo canh cánh vẫn còn trước mắt.

(Updating)

Thứ Năm, 11 tháng 10, 2007

Thoảng Qua...

Bà mẹ già, đúng chất bà mẹ già ở quê, áo bà ba, khăn đội đầu, ngồi chồm hổm trước cổng trường nhặt từng cái móc áo, từng cái mũ nồi... bỏ vào cái giỏ du lịch to.

Những ngày tựu trường... trở về nồng nàn hơn bản thân tưởng.

Nhớ đến dáng của ba khi tiễn tôi vào trường Lê Hồng Phong, biết ba đứng đó mà chẳng dám ngoáy lại nhìn, sau đó nghe Má kể lại, phải mất hơn 1h đồng hồ loanh quanh trước cổng trường, ba mới rồ ga chạy về tỉnh.

3 năm sau, cũng Ba chở trên chiếc Citi cũ biển số 64 F1 - 9162 đi đăng kí nhập học tận Thủ Đức. Nhìn thấy ba vui mừng cỡ nào khi biết đến gần 1 tháng sau tôi mới thật sự phải xa nhà. Lại chạy về tỉnh trong ngày, nguyên cái ba lô to đùng mà cảm giác không hề nặng.

Nhớ cả lần ba năn nỉ bỏ trường Lê Hồng Phong về tỉnh học, giọng nói ấy, ánh mắt ấy... thật không thể quên.

Nhớ cả lần gần nhất tiễn ba ở sân bay. Ba đã già đi rất nhiều.

Cafe sáng, những giọt đậm đen thêm nồng... làm mũi cay xè.

Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2007

Ám ảnh




Làm sao giữ em được nữa khi ta không nhìn thấy ta
Làm sao giữ ta được nữa khi con sông độc cuốn ta
Làm sao biết bao giờ hết ly tan để em trong trắng
Về tươi mới như hạnh phúc đợi chờ đã lâu

Còn bao nhiêu đêm thâu xót xa gọi em
Còn bao nhiêu sông sâu cách xa người thêm
Làm sao cho trái tim bình yên, làm sao cho phố quên tên người
Như giấc mơ không đầy bấy lâu

Làm sao giữ thêm được nữa những khi ân cần xót thương
Làm sao giữ thêm được nữa em như mây tràn bốn phương
Làm sao biết hoa còn đó hay hoa tàn phai hoa chết
Làm sao chiếc hôn lần cuối thật mềm với em

Còn bao nhiêu đêm thâu xót xa gọi em
Còn bao nhiêu sông sâu cách xa người thêm
Làm sao cho trái tim bình yên, làm sao cho phố quên tên người
Như giấc mơ bấy lâu …