Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 10 tháng 11, 2006

khuc cua DEM




- Trúc Mai vẫn còn bán hả mày?
- Còn chứ. Sao mày hỏi vậy?
- Tự dưng muốn nghe Rock.
- Vậy lên Dạ Nguyệt đi, trên lầu nó mở Rock, nhẹ hơn ở Trúc Mai. Vô Trúc Mai ngợp lắm
- Ừ, vậy mày đi không.
- Đi chứ, lâu rồi cũng muốn nghe Rock.

16 mét vuông cho khoảng 30 người, mỗi góc phòng 1 cặp loa hoạt động hết công suất. Ầm ầm, ầm ầm, gào thét.

- Cái này cũng thuộc hard hay dead rồi chứ có nhẹ nhàng gì hơn đâu
- Hôm nay mày buồn à ?
- Sao tự nhiên hỏi vậy mày?
- Mày nói mày buồn mới nghe Rock. Có lần mày nói thế.
- Chài, mày cũng quan tâm tao d
- He he. Tình cảm à ?
- Ừ, mà cũng không hẳn, vẻ như tao bị áp lực, nháo nhào giữa cơm áo gạo tiền, công việc, gia đình tình cảm bạn bè
- He he
- Thế đấy, khốn nạn, đôi khi lại dồn đến 1 lúc một. Vậy mới thú
- Thú vật hả? He he
- Ừ, thú vật.

Những cái đầu gật gù, những ánh mắt đảo điên, âm thanh vẫn cứ ầm ầm, nghe chẳng rõ thứ gì, còn mỗi tiếng trống, nện vào đầu, vào tim đều đều.

Image


R
ồi thấy mình cũng lắc lư, gật gật, đảo điên, điên đảo

Tôi lạc vào một căn phòng kính. Một góc phòng là những chậu hoa đổ nát, sót lại 1 cành lan tím nằm vịn vào tường. Hình như ai đó vừa giẫm qua, nửa cành dây lan đã dập. Góc đằng kia là một con mèo, nó nhìn tôi, ánh mắt buồn bã lắm. Tôi vuốt nó, cái thứ 1 từ đỉnh đầu xuống mình, cái thứ 2 từ đỉnh đầu xuống chóp mũi, nó ngước nhìn rồi dùng 2 bàn tay sắc vuốt, cấu sâu vào tay tôi, phóng vọt đi. Máu chảy.

Tôi cố tìm 1 miếng băng dán lại. Thói quen đấy, ngày xưa đến giờ, nhưng sao tìm mãi không thấy cái tủ thuốc nhỏ của ba treo trên tường, bức tường nửa xám nửa xanh, cái bàn tròn 4 chân này là nhà tôi đấy mà, sao chẳng còn cái tủ. " Ba ơi cái tủ thuốc nhà mình đâu rồi? " Tiếng của tôi vọng lại.

Cảm giác như có gì không lành, tôi chạy lại góc phòng, dây lan biến mất rồi, thay vào đấy là một cái giường đơn, ở trên là tấm nệm đơn và bên dưới là tấm chiếu đơn. Cái gối ôm cùng cái gối nằm, hình con mèo. Hoảng hồn. Cái giường năm tôi lên lớp 5 đấy mà, cái giường riêng đầu tiên của tôi. Sao nó lại ở đây, không phải nó đã bị bỏ đi sau 2 lần sửa nhà sao? Con mèo cấu tôi kìa, nó đang nằm cuộn tròn êm ái ngay dưới cái mền. Cái chỗ mà những chú mèo nhà tôi vẫn hay nằm. Nó nằm ngoan lắm, tôi lại vuốt nó, lần này ánh mắt nó buồn hơn nữa, nó lấy lưỡi liếm chỗ rướm máu khi nãy. Má đâu, sao Má không la nhỉ? Ngày trước mỗi lần mèo liếm láp này nọ Má sẽ la và bắt bỏ mèo xuống kia mà? "Má ơi, mèo liếm tay con" Tiếng của tôi lại vọng.

Cảm giác sợ hãi xâm chiếm hoàn toàn thân thể tôi, sao thế nhỉ? Tại sao? Sao nhà trống vắng vậy? Tôi nhìn lên tường. Cái bảng đen, trên đó vẫn còn ghi dòng chữ " S + be + V3/ed ...." Cấu trúc câu bị động, tôi lẩm nhẩm. Nếu là People, là He, She, They, ... Có thể ko cần đặt by + O cuối câu. Tôi lẩm nhẩm. " Huy, đi học thêm, đến giờ rồi kìa" Tôi thấy bạn tôi nhiều lắm : Phương Trang, Khánh Linh, Mỹ Khanh, Thanh Trúc, Từơng Vân, ... Đứng gọi tôi í ới ở ngoài tấm cửa kính kia. Chúng nó nhìn tôi cười và miệng thì không thôi thúc giục.
Nhưng ... Không có lối thoát, 4 bề chỉ là tường và từng tấm kính trong suốt, cái giuờng biến đâu rồi, con mèo phóng đâu mất rồi, ... Sao tôi chẳng thấy gì cả? Tôi thấy lửa cháy 1 góc phòng, bọn bạn tự dưng tụt xuống như có 1 cái thang máy đưa chúng xuống, tôi lại thấy mình với ngừơi nhìn theo, tôi đang ở một ban công, Má tôi kìa. Má tôi đang dẫn em tôi đi chợ. Tôi la lên : Má ơi, cháy, cứu con, Má ơi, cháy trên phòng kìa má. Má không nghe, Má vẫn đang mặc cả, Má nói Má sẽ mua trái cây cho tôi ăn, đợi Má chút. Tôi nghe tiếng Má cười, mà sao Má không nhìn tôi. Sao vậy? " Má
ơi, cháy, cháy kìa Má "

Lửa lan dần đến tôi rồi, bọn bạn thì cứ giục đi học bên dưới, còn Má vẫn đứng đó mặc cả. Tôi thì cứ gào thét như điên loạn.

Tĩnh. Mồ hôi ướt đầm. Tôi mất 5p để định thần lại vị trí mình đang ở. May mắn quá, cái đèn thằng 8 tặng vẫn còn bên cạnh, cuốn Rừng NaUy vẫn mở ở trang thứ 321, vậy là tôi đang đọc Rừng NaUy và đã ngủ quên đi mà vẫn chưa tắt đèn. Sao thế nhỉ?

Giấc mơ kinh hãi này đến vói tôi lần đầu. Đêm qua, sau một tối nghe Rock cùng thằng Thảo.

Tôi ôn lại nó.

Dây lan bị dập do tôi đạp lên nó vào năm tôi 5 tuổi lần được ông Ngoại vác trên vai đem về nhà ông chơi. Dây lan ấy là của Dì Hồng - người dì thương tôi nhất - Lần đó tôi bị dì bắt đứng khoanh tay đúng 15p trước khi ba má lên đón tôi về nhà.

Con mèo cắn vào tay tôi lúc tôi học lớp 5, tôi không nghe lời mẹ dặn mà vẫn hay ẳm nó mỗi khi đi học về. Một lần nó cắn mạnh đến chảy máu, chính ba đã dán miếng băng keo cá nhân cho tôi.

Cái lớp học thêm AV theo Cô đến tận lớp 12 chỉ mình tôi là nam.

Cái đám cháy gần nhà ở trọ khi tôi ngủ trưa vẫn không hay biết gì cả, đến khi giật mình tỉnh dậy thì người ta đã dập tắt được đám cháy, nó lan sang 2 căn nhà, còn 2 căn nữa là đến nhà tôi trọ. Lần đó dì 6 nhìn tôi mà chỉ biết cười, con ngủ như chết, có cháy cũng không hay. Tối đó tôi gọi điện về cho Má, ko dám kể chuyện đám cháy mà chỉ muốn nghe giọng nói của Má, Má nói sẽ mua xoài, thứ 2 tuần sau lên SG khám bệnh cho Nhí, Má gọt cho 2 đứa ăn.

Những mảng màu kí ức, không đầu không đuôi, không liên quan, không tự chủ lại gắn nối với nhau tạo nên một mảng tối tâm hồn tôi vào một đêm kinh hãi như đêm qua. Tuổi thơ tôi có gì để đau đớn như thế cơ chứ ! Điềm gì đây ? Chuyện gì đang đến đây ?

Image


Tôi bi
ết dạo này tôi khó ở.

Tôi cáu bẳn với khói thuốc lá dù đêm qua khi rời khỏi quán người tôi mịt mù mùi thuốc. Nhưng sáng nay, cũng cái mùi ấy, bàn bên cạnh làm tôi khó chịu. Buổi cafe sáng nay của tôi phải kết thức sớm hơn, chẳng được như ý muốn, tôi lùa cho vội hộp cơm ưa thích, uống cho vội ly đen đá vừa được bày ra, đeo headphone và lên xe rong ruổi.

Con đường Sài Gòn buổi sáng, cũng xe cộ, cũng ồn ào, thưa hơn đôi chút nhưng vẫn không vừa lòng. Trời hôm nay trong xanh, mây cao và gió nhẹ. Tôi sẽ đi hết quãng đường này, đi qua cơn gió này, và dứt bản nhạc này. Lúc đó tôi sẽ rẻ. Bất cứ là nơi đâu và thế nào.

Tôi sẽ rẻ một hướng khác, nơi đó là hứa hẹn, là đợi chờ hay bao điều bất ngờ đến với tôi ?

Chẳng biết. nhưng chắc chắn sẽ rẻ,

... Phải như thế thôi một khi lòng đã chán !

Lòng tôi chán ... hay tôi đang bị stress hoành hành?

Chẳng biết !

21 nhận xét:

bOmbI nói...

Bo' a`, ko ca`n lo so gi` ca. Khi mi`nh lo au, met moi hay dang phan van 1 viec gi`, mi`nh thuo`ng hay tha'y nhung con mo cha'p va' la'm. Da pha`n la` mu` mo` kho' hieu, hoac so hai... Con nghi la` do bo' dang du'ng truo'c nhung nga re~ va` bo' ko bie't nen khi con duo`ng na`o thoi. Con duo`ng cu~ da`y cha'n nan, nhung co' le bo' so buo'c sang con duo`ng kha'c bo' se ma't nhie`u thu', phai ko bo?

¤ Robbey ¤ nói...

Cả ngày hôm nay bị dí, nãy giờ đi blog nào cũng than phiền cho bõ tức. May mà còn có em yêu để nghĩ đến, ko thì chắc còn stress điên cuồng. Đọc xong rồi, nói nhảm linh tinh rồi póc tem luôn. Tối nay có đi thì kể tiếp cho nghe.

Mr. Cu'n nói...

Nghe ông kể chuyện giấc mơ cũng thấy khó thở thật. Đó có thể coi là ác mộng ko?
Dạo này khó ở thì ông phải nghỉ ngơi đi, xin nghỉ phép chẳng hạn...
Đọc đoạn cuối, thấy có vẻ bất ổn quá. Ông sẽ rẽ à, Uh, phải rẽ thôi, một khi lòng đã chán...
Cố lên, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Diep_vi_hb nói...

Chúc trời SG mỗi ngày bình yên. ;)

REMINISCENT SKY nói...

Bỏ đi, đừng đọc rừng NaUy, mị người lắm!

...:x:Koi`:x:... nói...

Mong anh H co niem vui tròn tròn như ....anh . Miss u !

Ryan nói...

Nghi ngoi di choi thu gia~n di ong. Sao thay xi` tret qua :(

Meg nói...

Vui lên nhe anh, hát câu ca xưa...

Sorento Nguyen nói...

mot cai blog ... cat ky vao ngan keo nhe' ... co the buoc them mot quang duong dai ... chi la nhung giac mo xep chong len nhau ... thanh Ta cua mot Dem-Mong-Mi. Nhung co that ... co that ... khong don gian la Dem !

Mr.Kupo nói...

Bai viet ve giac mo hay lam ... co cam giac nhu la dang xem 1 doan clip nao do tren MTV ... it's f. coool, man!

Blirding nói...

13 xui xẻo !

Blirding nói...

Khéo tưởng tượng ! Dont be lost in ur thoughts !

Đỉnh Yên nói...

Thanks All !
Đây là mơ - không phải tưởng tượng!

Đỉnh Yên nói...

@ So : đúng là ko đơn giản là Đêm. Ngày bình thường cũng làm mình chết đi rồi !

Đỉnh Yên nói...

@ Bi Khin : dạo này con sao rồi? Bố sẽ rẽ vì bố hy vọng hướng đi đó đúng đắn hơn nhiều. Tất nhiên sẽ có khó khăn, nhiều khi sai lầm, nhưung nếu ko rẽ mình sẽ chai lì và nhu nhược đi mất, con à.
Hôm rồi Tường Vi về chơi mà Bố cứ tửơng là con. !

Đỉnh Yên nói...

@Mr Kupo : thanks much

¤ Robbey ¤ nói...

Gặp em Rob xong dzui quá hết viết blog luôn =) Hahah

Đỉnh Yên nói...

Ôi điêu! Nhảm nhí !

Đỉnh Yên nói...

@ Phuc: cái hình đẹp quá em nhỉ?
@ Mèo Mun: chài ai, hỉu được mới chít tui

Pratos nói...

đã dặn là đừng đọc rừng Nauy.
Nhớ nhiều chuyện cũ rồi dằn vặt mình cũng là không tốt đâu anh.

Mun khùng!!! nói...

Dư lào? Mèn ơi tui có biết đâu, hổng hiểu gì hết trơn đóa