Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2007

Chiều Tháng 5




Có những chiều như chiều nay tôi ngồi nơi bậc cửa



Đã lâu rồi tôi ngồi lại, khung cửa hẹp hơn xưa, bầu trời ngoài kia thì vẫn trong và xanh như thế, rộng lớn như thế, cũng đầy hoài bão như thế. Tôi ngồi lại, thấy mình đang hóa trẻ, thấy bình thản hơn bao giờ và mắt không còn vịn vào một điểm nào cố định cũng như trong đầu không còn những vọng tưởng xa xôi.



Nhà có thêm cái ban công, chị mua thêm vài chậu hoa, mình nhớ được tên 1 chậu vì cái tên dễ nhớ: Tóc Tiên. Mình không thích trồng trọt hoa hòe, cũng chẳng thích ngắm, nhưng chiều nay, mình nhìn sắc đỏ, mình thấy ấm lòng. Mình nhìn những cánh đỏ rung rinh dưới làn nước tưới mát từ tay mẹ, thấy mình cũng hồ hởi theo hoa.



Nhà bếp lại được sửa sang thêm một lần, những mảng tường ám khói đã được thay vào một màu hồng nhạt, cái hồ chứa nước dự trữ những khi không đủ đã bị đập bỏ đi, nhiều người khen khang trang, nhiều người bảo rộng rãi, hơn tháng trời cực nhọc, lời khen nào cũng làm vui lòng cả nhà





Có những chiều như chiều nay tôi dừng lại bên bờ



Phượng lại trổ hoa, đỏ rực một góc đường. Ngôi trường cũ đã bị tháo dỡ để thay vào đó một Siêu thị to đùng. Những bông hoa thì vẫn cứ vô tư, sắc vẫn rực đỏ và lá cành vẫn lao xao trong gió chiều. May mắn thay người ta không bứt luôn gốc phượng. Để mỗi khi hè chớm, mẹ lại về nhà báo phượng ra hoa, để mình lại có những chiều dừng lại bên bờ như để kiểm tra lời mẹ nói, mắt ngắm nhìn mà lâng lâng. Không cành phượng nào đẹp hơn thế, không dấu hiệu nào nồng nàn hè hơn thế. Thì lòng vẫn luôn nhủ thế !



Là những chiều tháng 5



Tháng 5 khởi đầu cho một mùa hè, mùa hè được dự báo bằng những bông phượng nở. Chỉ cần thoáng thấy sắc đỏ đâu đấy trên con đường đi làm hay đi học, tôi biết là mình sắp lại trở về.



Tháng 5 luôn khởi đầu bằng những vòng xe, những vòng xe dần rời xa tỉnh nhỏ, có khi háo hức, có lúc nặng trĩu trong lòng. Cảm xúc cứ nhịp nhàng lên xuống như vòng hình sin, duy có một điều chẳng thể nào khác, một ánh mắt mỏi mong tôi về, cũng ánh mắt ấy tiễn tôi ra đi.



Tháng 5 là những kỳ hiếm hoi trong năm, tôi lại tự nhủ với mình ra đi là để trở về, dù chỉ là những lần ghé qua.



Nhưng ấm áp !



Ấm áp lắm !



01/05/2007

2 nhận xét:

Giu`a nói...

:) chị miss bài n`y .

REMINISCENT SKY nói...

Đã về để thấy ấm áp… thế có đủ ấm để đi suốt chiều dài những cơn mưa chưa Mèo?