Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 2 tháng 4, 2008

gặp lại

Vô tình, đọc lại cảm xúc cũ. Lâu quá rồi,những dòng chữ vừa dại vừa ngây của tháng 12/2004. Thời gian 4 năm có làm phôi phai ít nhiều. Nghe lại câu hát "biển chiều đầy sóng vỗ", nghe có chút tự hổ với lòng.

Tự hỏi? Bao giờ mất thơ ngây, bao giờ mất cái tinh khôi như thế?

Tự nghĩ: hai từ trong trẻo giờ nghe xa xôi quá. Buồn lòng một chút vì giờ - tất cả - đã khác xưa.

Tìm lại được một chữ ký ngày xưa. Từ chuyện cũ, rồi áp đặt vào chuyện hiện tại, thấy như một định mệnh.

Thích 2 câu này của mợ Hà Trần:

Anh buộc em bằng sợi dây từ tốn
Thế là em hiểu. Sẽ đơn độc suốt đời.

3 nhận xét:

REMINISCENT SKY nói...

Một entry… thiếu trong sáng, hay sự thiếu thốn thành lời… một chút gì rực rỡ?

Meg nói...

Không biết anh có như em không. Sáng mai anh vào đọc có khi sẽ thấy tối qua mình vừa phí hoài một ít cảm xúc cho những cái xa xăm và xa xôi đó.

Đỉnh Yên nói...

@Sky" đơn giản chỉ là cuộc gặp lại vô tình.
@Meg: anh biết mình phung phí ngay khi post entry này, đơn cử như không làm việc mà phải ra cafe ngồi.