Em chỉ kiếm một mảnh vườn riêng thôi
Bởi cuộc đời không có thật
Và tình yêu... Tình yêu không ân hận
Để ta nhớ nơi ghi dấu ấn cho tâm hồn
Bởi cuộc đời không có thật
Và tình yêu... Tình yêu không ân hận
Để ta nhớ nơi ghi dấu ấn cho tâm hồn
Khi chiều về cây lá cũng bâng khuâng
Em lại thiếu anh - ôi thiếu vô chừng
Hãy ở lại cùng em nơi vườn xuân hoang dã
Để em nghe tiếng thì thầm của tình yêu - nghiệt ngã, si mê...
Em lại thiếu anh - ôi thiếu vô chừng
Hãy ở lại cùng em nơi vườn xuân hoang dã
Để em nghe tiếng thì thầm của tình yêu - nghiệt ngã, si mê...
(Vườn xuân - Thảo Phương - copy blog O Trang)
Ngày xem Trăng nơi đáy giếng...
Mớ hỗn độn ký ức của hơn 5 năm về trước ào về. Vật ngã. Cái giai đoạn mê đắm Trần Thùy Mai, một thời ngu ngốc. Ở tận cùng đâu đó, tự biết rằng, chính nó - đã giết đi cảm xúc trong tâm can tự khi nào.
Ngày xem Trăng nơi đáy giếng...
Những khung hình lướt qua, như có sóng điện chạy vào người. Giật thót. Chưa đủ xa mà thấy buồn, thấy lạ lẫm.
Chắc cũng chỉ chừng đó thôi.
4 nhận xét:
Ngày xưa em cũng thích truyện của Trần Thùy Mai. Bây giờ đọc, gần đây nhất với Một mình ở Tokyo, em không còn cảm được nữa, vì không thể đồng cảm với những nhân vật phụ nữ trong truyện. Có lẽ tương tự với Trăng nơi đáy giếng bây giờ. Cách đây 10 năm nó được lên phim thì hay quá.
anh thích nhất truyện chi của chị Mai?
@Sat na chet: gúm, có người gọi là "chị Mai" cơ đấy!
@ Đỉnh Yên: tóm lại là anh Không ân hận cái gì? về những cái đã qua hay xem TNDG?
Em không thích Trần Thùy Mai, không lý do, đơn giản thế. em quý trọng... Nguyễn Vinh Sơn hihi, cho nên phim này em sẽ không... viết entry :))
@Boo: Xem TNDG chẳng có gì là ân hận cả em à.
Đăng nhận xét