Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 2 tháng 3, 2009

Telling Stories

Tôi không giỏi kể chuyện, khi trong tư thế đàng hoàng, kể diễn cảm và ra điệu bộ để thu hút hàng người bên dưới ngồi theo dõi. Tôi nhớ, hồi lớp 3 năm tiểu học, tôi thà hát Bụi phấn hơn là kể 1 câu chuyện trước lớp để thi môn Văn Thể Mỹ (nếu nhớ chính xác cái tên môn học này).

Tôi giỏi khi phiếm với bạn bè, có diễn cảm, có pha trò, cả nghiêng ngã mỗi khi cao hứng. Như cách kể đoạn đầu Changeling cho Meg và 8 nghe.

Tôi không muốn gây thêm đau lòng cho bất cứ một người nào khác, bao gồm tất tần tật các thể loại nghề nghiệp trong xã hội này, có đạo diễn trong đó.

Nhưng mà...

1 tuần cách đây, tôi nằm nhà trong cơn đau nhức và xem "Slumdog Bạc Triệu", tôi giật mình. Hóa ra, đây mới thực sự là "phim kể chuyện nè". Từng tình tiết, nội dung cảm xúc được kể lại hấp dẫn, lôi cuốn và đầy nghệ thuật.

Tôi nghĩ ngay đến 1 nhân vật - hùng hồn lên báo chí khẳng định - phim của tôi thuộc dạng phim kể chuyện, không cần những ẩn dụ, ngôn ngữ điện ảnh này kia.... Và thấy thiệt là buồn nôn. Ôi "tiếng người" - nghĩa là người có thể buông tiếng bất cứ thế nào để biện hộ cho cái lỗi của mình.

Như tôi chẳng hạn, tôi thà hát Bụi phấn hơn là kể 1 câu chuyện đạo đức ngắn gọn, dễ ẹc hồi lớp 3.

Thừa nhận - không có gì là sai hay đáng xấu hổ cả.

Cuối cùng, tôi không muốn làm phiền lòng bất kỳ ai - dù chỉ là 1 đạo diễn tôi khinh.

6 nhận xét:

Mr.Beo nói...

haha, quá đỉnh

Le Minh Light nói...

Nói tóm lại là chị Hồng Nhung của anh được đề cử Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất đấy.

Đỉnh Yên nói...

@Béo: Đỉnh yên mà lị.
@Minh: ko liên quan.

nhocdenthui nói...

Tui chi muon hoi cai thang anh dang noi la cai thang nao =))

SÀI GÒN ĐỆ NHẤT KHÙNG nói...

Chuyện gì xảy ra thế em?

Đỉnh Yên nói...

Sao tui nhìu chuyện thế ko bít?