
Về Biển
Chào thành phố, tôi tạm xa đôi ngày. Có chút hy vọng lóe lên, có chút nỗi niềm dài theo từng cột cây số bỏ Sài gòn lùi dần xa tít. Tôi về biển, biển có cho tôi nỗi thanh thản đợi chờ bấy lâu?
Xe lăn bánh, tôi nhét vào tai mình mớ nhạc hỗn độn, nào ballad, dance, rock và cả jazz ... Rồi tự dưng khi chưa xa được Sài Gòn, một nét nhạc quá đỗi quen dịu dàng ngân, tôi buông lõng tay mình, nghe như tan loãng, nghe như mênh mang.
Hồng nhé hồng ơi cơn đau trầm hay lúc bình an
Hồng sáng lòng tôi, ôi tình thương sao tinh khôi
Hồng sẽ hồng thêm đến trăm lần
Nghe như có một dự cảm sâu xa cho một điều không lành.
Quãng đường dài không đủ để cho tôi cảm giác mệt, khi những ấp ủ còn đâu đó, những nghĩ suy hay trăn trở, đôi khi buộc mình ép lòng cố gắng.
Nhưng gió
Gió ùa về, mạnh quá. Xoáy qua tay, áp vào mặt, hất lên tóc, …
Những cố gắng chỉ để hoài công, nghe như có điều tiếc nuối vô hạn.
Bàn tay thì nắm chặt, mà không giữ nổi một chút ấm giữa con gió lạnh thổi về từ biển.
Tôi biết, từ đây đã an bài.
Vậy thì thôi,
Tôi chào sáng tinh mơ bằng những nét nhạc thân, bằng những cởi mở một lòng đang giá lạnh.
Biển buổi sáng thanh bình. Tôi dõi mắt theo đường chân trời, mơ hồ có một đường chỉ ngang mỏng manh cứa vào mắt, sởi chỉ không đủ hồng cũng không đủ dày để trói buộc, bay lãng đãng cùng mây, cùng gió, cũng những gì đã đặt lên môi thành tiếng gọi yêu thương quen thuộc.
Này, bay đi nhé, rồi hãy vướng mắc một nơi nào đó xa mù …
Chợt nhớ và vu vơ những lời ca xưa rồi quên hát : biển chiều đầy sóng vỗ.

Biển chiều vẫn đầy sóng vỗ …
Nhớ nhung là cái gì đó rất hình sương bóng khói. Thế nhưng, tôi ép nó phải thành hình, thành lời gãy gọn và trần trụi trước biển. Biển phải thấy được nó, rồi biển hãy cuộn sóng dữ dội cuốn trôi đi xa dùm tôi.
Biển bao giờ cũng như tôi đầy biến động, ớ nơi nào biển cũng như tôi đầy giông tố.
Và mưa … sao tôi chẳng mong mà mưa đến. Mưa cứ rơi đều ngoài biển, những điệp khúc thân quen cứ dỗ nhẹ những nỗi buồn vui có tên hay không tên trong lòng. Mưa vô tình. Cát bay gió thổi cũng vô tình. Con sóng cũng bạc đầu trắng xóa. Trắng cả giấc mơ tôi, xóa cả những nhỏ nhoi vọng ước hão huyền.
Vâng,biển chiều vẫn đầy sóng vỗ
Từng con sóng dạt vào bờ, hung hãn, rồi trôi đi. Tôi ngồi ngắm. Dạt vào, trôi đi, rồi dạt vào trôi đi …
Thế đấy, có khi là qui luật. Thêm một tiếng thở dài cũng chỉ đề dằn vặt bản thân thêm chút nữa. Mà biển có nghe cùng tôi nhịp thời gian đang trôi chảy ? có nghe những yêu thương đang rũ cánh rời bỏ lòng mình?
Tôi muốn nói, nói cùng biển, cùng sóng rằng không phải thế, nhưng có phải tôi đang dối cả lòng mình?
Lại một sớm mai trước biển,
Kỷ niệm óng ánh từng giọt sương đọng mờ ngoài cửa kính, như giọt nước lăn trên má đêm nào tôi nghe nhói buốt nơi tim, như ánh nhìn rực rỡ ngày nào tôi nhận những lời thưa thốt ân cần rất hồng, …
Không,
Này là những ngang tay xóa đi từng mảnh vỡ trong lành hơi sương
Này là những ánh mắt thôi xa vời trước biển
Này là những chìm đắm u mê đang chìm dần lòng biển
Này là những giọt nước mát lành sớm mai như từng giọt nước mắt.
Khóc nữa đi sớm mai, lòng tôi thì đã tạnh.
Về biển,
Biển chôn vùi đi mất hết cả rồi !