Mama Mia một chiều muộn. Xem phim hay và hài,nghĩ vẩn vơ, buồn ngẩn ngơ... cũng thích.
Em bảo, nếu xem phim cùng nhau, đến đoạn "The winner takes it all" thì chắc mỗi người một cảm xúc khác nhau. Đáng buồn, anh không nghĩ gì khác ngoài chuyện bận lòng em đang có. Còn cảm xúc của em, anh lại mơ hồ. Không rõ ràng nên không khỏi bận lòng. Vài phân đoạn, người ta cười còn anh thì lan man. Nhớ chuyến đi dài không xa khi người ta "recall last summer" và não lòng khi người ta phơi phới "take a chance on me".
Sẽ xem lại Mama Mia. Nếu rạp vẫn còn chiếu, hoặc mua đĩa, chỉ để nghe nhạc, nghe đúng tinh thần của người trong cuộc, đâu đó có mình.
--- --- ---
- Anh sợ sự trễ tràng. Dù một khắc, cảm giác không trọn mà dâng lên là làm mình đau đáu, đau đớn lắm.
- Em biết anh bất bình thường mà, lâu rồi.
Lâu rồi, tự dưng để mình rơi vào cảm xúc hỗn độn, rối bời trăm mối. Mà anh nói, không phải dối lừa, 2 năm dài đôi lần nao núng, nhưng lần này sao lại thảm thương. Thằng em bảo "thôi mà !" Dấu chấm than nghe buồn cả một quãng. Hình như đôi lần anh cũng "thôi mà" với em. Em có qua được chưa? hay vẫn còn đau đáu, đớn đau?
Hôm nay, lại có cơ hội đọc lại blog mình qua báo nội bộ. Cảm ơn em Vân vì sự sẻ chia, đồng cảm.
Nhăng nhố thêm chút:



